Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 200




Hắn như gấp không chờ nổi, chạy vội tới bên cạnh nàng.

Cho nàng một kinh hỉ tới muộn ——



“Tướng quân! Ngài đã trở lại!”

Hai người Chung Tiểu Vũ và Mạnh Thiêm nhanh chóng chạy vội tới bên cạnh nàng, còn chưa nói chuyện nước mắt liền rơi xuống.

Một đám khóc như trẻ con, khiến Tô Yên ghét bỏ không thôi.

“Có thể khóc, nhưng đừng vẩy nước mũi lên người ta.”

Dứt lời, nàng xoay người xuống ngựa, tháo túi trên ngựa xuống, ném cho một tên phó quan.

“Đi, treo cái đầu này ngoài doanh trướng của chúng ta, hỏi Đại Liêu xem là hàng hay không hàng!”

Nàng vừa nói, vừa đi nhanh vào trong doanh trướng.

“Còn có, chăm ngựa của ta thật tốt, mấy ngày này nó mệt muốn chết rồi.”

Cũng không ngờ, Thác Bạt Trác đã như thế rồi vẫn chạy được, có thể thấy con người trong tuyệt cảnh, cái gì cũng làm được vì mạng sống.

Chung Tiểu Vũ lau nước mắt, đuổi theo: “Tướng, tướng quân, thuộc hạ còn có việc muốn bẩm báo ——”

Lời còn chưa dứt, Tô Yên đã xuyên qua đám người, tầm mắt tập trung trên người nam tử một thân bạch y ngồi trên xe lăn kia.

Thân hình thon gầy, ngũ quan thanh tuyển.

Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, duy chỉ có một đôi mắt ôn nhuận, giờ phút này nhìn nàng, trong mắt là ý cười và vui sướng thật sâu.

“Sao chàng lại tới đây?”

Tô Yên vừa mừng vừa sợ, nàng tháo loan đao xuống ném cho Chung Tiểu Vũ, sải bước đi đến bên cạnh Yến Phong Miên, nắm lấy tay hắn: “Lạnh như vậy, sao mặc ít thế?”

Nàng nhíu mày, mắt nhìn áo choàng rách tung toé trên người, bên trên không biết nhiễm bao nhiêu máu, biến thành màu nâu.

Yến Phong Miên nghiêm túc mười ngón tay đan vào tay nàng, sống sót sau tai nạn mới biết bản thân để ý nàng nhiều như thế nào.

Khóe môi hắn ngậm cười, tùy ý để Tô Yên quở trách, chỉ là tay cầm tay nàng, trước sau không chịu buông ra.

Bộ dạng ngoan ngoãn như vậy, khiến các tướng sĩ nhìn xong chỉ biết tặc lưỡi.

Cho dù là nghe đồn bên ngoài hay là bọn họ tận mắt nhìn thấy, đều không cho rằng Yến Phong Miên là người tính tình tốt còn lương thiện.

Nhưng hiện tại, hắn ngoan ngoãn tùy ý để Tô Yên răn dạy trước mặt mọi người, không những không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn cười ôn nhu.

Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát chấm đậu hũ.

“Tuần Cửu đi lấy rồi, đừng lo lắng.”

Giọng nói Yến Phong Miên trong trẻo dễ nghe trước sau như một, nhưng giờ phút này lại có vài phần trầm khàn bởi vì nhiều ngày chưa ngủ.

Hắn tỉ mỉ quan sát Tô Yên, khi nhìn thấy má trái của nàng có vết đao hẹp dài như muốn đâm thủng đôi mắt nàng, hô hấp hắn cứng lại nháy mắt, nơi trái tim truyền đến đau đớn dày đặc.

“Mặt nàng ——”

Môi mỏng hắn mím chặt, nhìn chằm chằm: “Ai đả thương nàng?”

Lúc này, trong lòng hắn bốc lên lửa giận ngút trời, thiêu đỏ mắt hắn. Cho là ai, hắn cũng phải nghiền xương thành tro!

“Thác Bạt Trác.”

Tô Yên nghiêng mặt, không chút để ý giơ tay chạm vào dưới miệng vết thương, nàng đau ‘a’ một tiếng.

“Đừng chạm vào, kêu thái y lại đây xem.” Yến Phong Miên lập tức bắt lấy tay nàng, không cho nàng chạm loạn.

Trong lòng đã tính toán, phải phái người lập tức đi tìm dược liệu trừ sẹo tốt nhất.

“Làm sao? Ghét bỏ ta?” Tô Yên cười nhẹ, quả thật nàng để ý mặt nàng nhất, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nàng có thể bảo vệ tính mạng đã không tồi rồi. Từ khi bắt đầu lên chiến trường, nàng đã tạm thời quên mất mấy thứ này.

Hơn nữa, mặt Thác Bạt Trác, trực tiếp bị nàng tước đi một nửa.

Cũng coi như là báo thù.

“Để ta nhìn xem.”

Yến Phong Miên nhíu mày, kéo Tô Yên.

Tô Yên cười khanh khách, ngoan ngoãn khom lưng, đôi mắt gợn nước liễm diễm, ôn nhu không nói nên lời: “Chàng muốn giúp ta báo thù e là không được rồi, bởi vì đầu hắn, đã bị ta tháo xuống ——”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác được từ miệng vết thương truyền đến xúc cảm lạnh lẽo mềm mại.