Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 197




Cho dù lúc trước mất đi khả năng đi lại vì ngoài ý muốn, hắn cũng chưa từng lộ ra nét mặt ngỡ ngàng vô thố này.

“Điện hạ?”

Tuần Cửu không đành lòng, mím môi, nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Sao?”

Yến Phong Miên giật mình hoàn hồn, trong bóng đêm u ám, đôi mắt hắn xoay chuyển, cuối cùng vẫn không ngủ được.

Hắn khẽ lắc đầu, đôi tay chống lên giường ngồi dậy.

Tuần Cửu yên lặng đứng ở một bên, khuyên nhủ: “Điện hạ, võ công Tô Tướng quân cao cường, tìm khắp cả Đại Liêu cũng hoàn toàn không có ai là đối thủ của nàng. Điều mà ngài nên làm nhất bây giờ, là chăm sóc tốt bản thân, nếu không, khi Tô Tướng quân trở về nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng.”

Nàng sẽ đau lòng?

Đúng vậy.

Yến Phong Miên không nhịn được bật cười, tiếng cười trong trẻo từ từ truyền ra trong đêm tối lạnh lẽo.

Mỗi lần viết thư, nàng sẽ không ngại phiền phức mà dặn dò hắn.

Tuần Cửu thấy Yến Phong Miên cười, nhẹ nhàng thở ra.

Y sợ nhất chính là Yến Phong Miên để ý những việc nhỏ nhặt, đã từng có nhiều ban đêm, sau mỗi lần hắn giật mình thức dậy vì ác mộng, sẽ ngồi đó suốt cả đêm, cuối cùng không ngủ được.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp cung kính của hạ nhân.

“Chủ tử, Tô Tướng quân gửi thư đến.”

Không biết từ khi nào, việc này đã trở thành quy củ của phủ Nhị hoàng tử. Cho dù thời gian trễ như thế nào, hễ có thư do Tô Yên gửi, đều phải đưa đến tay của Yến Phong Miên trước tiên.

Quả nhiên, Tuần Cửu thấy đôi mắt mất mát của chủ tử nhà mình bỗng trở nên sáng rực, cả người đều hoạt bát.

“Mau đưa thư lại đây!”

Hắn vội vàng nhanh chóng xốc chăn lên, muốn xuống giường.

Tuần Cửu ngăn hắn lại, bước nhanh ra cửa lấy thư đưa cho Yến Phong Miên, lại yên lặng thắp một chiếc đèn cạnh giường.

Ánh đèn vàng ấm áp, lan tỏa trong bóng đêm.

Ánh sáng dần dần trở nên nhu hòa.

“Ngươi ra ngoài trước đi.”

Yến Phong Miên nắm chặt bức thư, hàng lông mi nhỏ dài thưa thớt rũ xuống.

Tuần Cửu thầm than một tiếng, khom người lui ra.

Y cũng không biết, điện hạ yêu một nữ tử như Tô Yên, đến tột cùng là duyên hay là kiếp.

Nhưng nghĩ lại, nữ nhân mạnh mẽ khinh thường không muốn nhìn bất cứ ai kia, cố tình lại đối xử dịu dàng với điện hạ vô cùng.

Việc này sao không phải là một loại hạnh phúc?

Ít nhất, tình cảm của điện hạ được đáp lại. Hơn nữa, so với hắn, sự đáp lại đó còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.

Nương theo ánh nến, Yến Phong Miên nhanh chóng mở thư ra.

Dưới ánh nến chập chờn, trong thư chỉ có một hàng chữ.

【Đô thành có tuyết rơi chưa? Ta rất nhớ chàng ——】

Trong nháy mắt đó, mọi âm thanh đều trở nên im lặng.

Trong đầu Yến Phong Miên trống rỗng, chỉ có trong lồng ngực, trái tim đã rách nát kia đang đập rất nhanh.

“Tuần Cửu! Chuẩn bị xe ——”

……

Ba ngày sau, trên chiến trường.

Tầm mắt hung ác nham hiểm của Thác Bạt Trác, xuyên qua thiên quân vạn mã, chuẩn xác dừng lại trên người Tô Yên.

Hắn ta lặng im nhếch miệng cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua khóe môi.

Đáy mắt tràn đầy sát ý tàn nhẫn!

“Gϊếŧ!”

Tô Yến ném một nụ cười về phía Thác Bạt Trác từ xa, môi đỏ khẽ mở, phun ra một chữ.

Thúc ngựa chạy lên trước, xông thẳng về phía Thác Bạt Trác.

Hai người giống như đã hẹn trước, chỉ nhắm vào đối phương, mỗi chiêu đều mang theo sát ý!

Chung Tiểu Võ quay đầu nhìn lại, thấy Thác Bạt Trác cùng với Tô Yên đã rời xa chiến trường, đôi mắt híp lại.

Nhìn binh lính của Đại Liêu bị bọn họ đánh đến quân lính tan rã, vừa đánh vừa lùi lại phía sau.

Hắn cong môi cười.

Đúng lúc này, Mạnh Thiêm hét lớn một tiếng: “Bọn chúng đánh lén!”

Chỉ thấy từ phía sau bọn họ, bỗng nhiên có vô số bụi đất bay lên, mấy vạn kỵ binh toàn thân đều bọc giáp sắt, đang đánh về phía đội quân Tô gia!

Cặp mày của Chung Tiểu Võ nhíu lại, trong mắt lại không quá kinh hoàng.

Hắn giơ cao cờ lên: “Rút!”

Vốn dĩ các tướng sĩ đang thong thả tiến lên, bọn họ không rút lui ngược lại còn dùng tốc độ cực nhanh, tấn công về phía binh lính Đại Liêu.

Mà trong đám binh lính này, bỗng có mấy chục người, nhanh chóng rời khỏi chiến trường, xoay người lên ngựa, đi theo Chung Tiểu Võ, phóng về phía hơn một vạn kỵ binh kia để nghênh chiến.