Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 192




Trong khi hiện tại là lúc Đại Yến cần dùng người, nàng vừa mới đến liền tá ma giết lừa, giết Lương An Chí.

Việc này không khỏi khiến nhiều người tức giận sao?

Nếu không phải Yến Phong Miên nói, thậm chí hắn ta còn không biết việc này.

Nghĩ đến đây, lý trí của Yến Nam Triều mới đột nhiên thanh tỉnh, giá trị vũ lực của Tô Yên y đã được tận mắt nhìn thấy lúc trước, hiện giờ lại đánh thắng trận. Hơn nữa còn có uy vọng trước đây của Tô Lão tướng quân, nàng muốn đứng vững gót chân ở trong quân doanh, một tay che trời cũng là việc dễ như trở bàn tay!

Khó trách ——

Yến Phong Miên nhìn đáy mắt hắn ta tối tăm, thất vọng lắc đầu.

"Vậy đệ biết hắn ta ở biên quan đã làm những gì sao?"

"Chiếm thành làm vương, không cho bá tánh vào thành. Phàm là có tướng sĩ mềm lòng cho dân chạy nạn vào thành sẽ bị Lương An Chí vô tình giết chết. Thất đệ, giờ đệ đã biết đệ sai ở đâu chưa?"

"Ta..."

Yến Nam Triều ẩn ẩn nhận ra, có chuyện đã thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.

Trước đó hắn ta không biết, Lương An Chí đã làm những việc gì ở biên quan.

Chỉ có việc hắn ta làm mất ba tòa thành, làm Yến Nam Triều cảm thấy thất vọng.

Giờ phút này hồi tưởng lại, kinh sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Yến Phong Miên biết Lương An Chí là người của hắn ta, vậy còn phụ hoàng? Phụ hoàng đã biết những gì?

"Đừng nhúng tay vào việc quân doanh, cũng đừng có ý định gây phiền toái cho nàng," Yến Phong Miên cất kỹ phong thư, thanh âm ôn hòa trước sau như một, "Đây là lời khuyên cuối cùng ta cho đệ."

Yến Nam Triều mơ màng hồ đồ, cũng không có tâm tình suy đến việc của Tô Yên, nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi phủ Nhị hoàng tử, lên xe ngựa.

Trên đường, Liễu Như Yên nhìn thấy xe ngựa của phủ Thất hoàng tử ở bên cạnh, ánh mắt sáng lên, vội kêu lên: "Biểu ca, là huynh sao?"

Đáng tiếc, xe ngựa vô tình lướt qua người nàng ta, từ đầu chí cuối người bên trong xe đều không phản ứng một câu với nàng ta.

...

Sau khi lấy lại thành trì, các bá tánh trước kia bị bắt chạy nạn, cũng vội vàng trở về cố hương của mình.

Tất cả đều bắt đầu lại một lần nữa.

Doanh trại của Tô Yên đóng quân ở nơi biên cảnh giao giới với Đại Liêu.

Nàng làm Thác Bạt Trác bị thương mệnh căn, khiến đời này hắn không thể làm nam nhân được, hắn sẽ thiện bãi cam hưu (*) mới là lạ.

(*) Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Huống chi, Tô Yên còn chưa chém đầu Thác Bạt Trác được, báo thù thay vô số tướng sĩ chết thảm của Đại Yến.

Sao nàng có thể yên tâm thoải mái trở về?

Muốn đánh, là phải đánh đến khi đối phương sợ!

Quả nhiên, nửa tháng sau, quân địch lại đột kích lần nữa.

Chỉ là lần này thay đổi thủ lĩnh lĩnh quân.

Tô Yên ngồi trên lưng ngựa, cong mắt cười, ánh nắng chói lọi rơi xuống, gương mặt tươi cười đẹp không thể tưởng tượng.

"Đại Liêu các ngươi có mấy tên hoàng tử? Một đám tới dâng đầu lên, nếu bản tướng quân không nhận, có phải rất không lịch sự không?"

Chung Tiểu Võ cùng Mạnh Thiêm cười haha.

"Tiểu tướng quân, đây là Tam hoàng tử Đại Liêu, tên Thác Bạt Hoành. Phỏng chừng là Thác Bạt Trác không có hy vọng lên ngôi vị hoàng đế, đặc biệt tới đây biểu hiện."

Định lực của Thác Bạt Hoành thua xa Thác Bạt Trác, nghe thấy Tô Yên khiêu khích thì không nhịn được.

Hắn ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt hạ lưu đảo quanh người Tô Yên.

"Ta đây phải nhìn xem, tiểu nương môn như ngươi có bản lĩnh lấy đầu bổn vương hay không!"

Dứt lời, hắn ta cao giọng quát một tiếng: "Giết cho ta!"

Trời xanh có mắt khiến Thác Bạt Trác bị phế đi. Lần này, hắn ta nhất định phải có được vị trí trữ quân!

Đáng tiếc, hắn ta đã sớm quên rằng trước khi xuất phát, quân sư đã dặn dò hắn ta, phải cẩn thận nữ nhân Tô Yên này.

Trăm triệu không thể vì nàng là phận nữ lưu mà đại ý lỗ mãng!

"Oáp ——"

Tô Yên ngáp một cái: "Các huynh đệ, nhìn thấy quân công mênh mông phía trước không? Giết cho ta! Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tuyệt đối đừng khách khí với bọn họ!"