"Bịch!"
Tô Yên không cần tốn nhiều sức, đã hất Yến Nam Triều ra.
Khóe môi nàng ẩn chứa ý cười ngả ngớn, hờ hững nói: "Sách thánh hiền của Thất điện hạ đọc cho có sao? Hay là không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân? Nói thật, ngài chủ động tiếp cận, không sợ ta sẽ ăn vạ ngài, khiến ngài cưới ta?"
Yến Nam Triều vẫn đang đắm chìm trong đả kích bị Tô Yên hất ra dễ như trở bàn tay, bỗng nghe được lời nói của Tô Yên, trong lòng thả lỏng, trào phúng nói: "Ngươi quả nhiên --"
"Quả nhiên cái rắm, tránh ra, cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều chết hết, ta tình nguyện tìm một đống mỹ nhân về tương thân tương ái, cũng sẽ không muốn ngài. Vừa lòng? Vui vẻ? Vậy tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng tâm trạng của ta!"
Tô Yên nhẹ nhàng đạp y một cái, tất cả trong mắt đều là khinh thường nhìn Yến Nam Triều.
Nàng ngay cả hứng thú động thủ cũng không có, chỉ dẫm Nhạc Hồng Đào mấy chân, y liền không chịu nổi, kêu thảm hôn mê bất tỉnh.
"Chậc, quá yếu."
Tô Yên lắc đầu, ngáp một cái.
Những người vốn đang cười nhạo Tô Yên đó, lúc này cũng không dám nói một câu, sợ bị nàng nhớ đến, rơi vào kết cục giống như Nhạc Hồng Đào.
Cũng không biết, thứ đồ kia của Nhạc Hồng Đào còn có thể dùng được nữa không!
Yến Nam Triều nhắm mắt, giữa mày đau buốt.
Hắn cẩn thận nhớ lại, đến tột cùng là xảy ra vấn đề chỗ nào? Mới có thể khiến tính tình của Tô Yên thay đổi nhiều như vậy?
"Tô Yên, ngươi có biết miệt thị hoàng tộc, là kết cục gì không?"
"Vậy thì phải mời Thất điện hạ đi đến chỗ Hoàng Thượng buộc tội ta, ta chờ!"
Tô Yên híp mắt, có chút mệt rã rời. Bởi vì mấy ngày nay vẫn không yên tĩnh, luôn làm những động tác kịch liệt này, vết thương trên lưng lại nứt ra.
Nàng cũng không để bụng, giống như không cảm nhận được đau đớn vậy.
Yến Nam Triều im lặng.
Tô lão tướng quân chết trận, Tô Triệt cũng chặt đứt một chân.
Nếu thời điểm này, trừng trị cháu gái mà Tô lão tướng quân thương yêu nhất, làm rét lạnh, sao lại không phải là trái tim của người trong thiên hạ?
Nàng khi nào, trở nên thông minh như vậy?
Tô Yên lại hoàn toàn không phản ứng Yến Nam Triều, chậm rãi ngước mắt, nhìn về góc yên tĩnh duy nhất trong căn phòng này.
Cửa sổ nơi đó mở ra một nửa, một nam tử ngồi trên xe lăn mặc trường bào màu nguyệt bạch, đầu gối phủ lên một tấm thảm mỏng.
Ánh sáng bạc chiếu lên trên người hắn, khí chất ôn nhuận, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa, lại không có một chút nữ khí nào.
Cả người sạch sẽ, giống như tiên giáng trần.
Tô Yên liếm môi đỏ, lười nhác kêu một tiếng: "Nhị điện hạ, biệt lai vô dạng (*) ?"
(1) Biệt lai vô dạng: Nghĩa gốc là "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại bạn" hoặc là "lâu rồi không gặp".
Nam tử hơi giật mình, ngước mắt nhìn về hướng Tô Yên đang đứng, giống như không chú ý tới đống hỗn độn đầy cả phòng, chậm rãi lộ ra một nụ cười với nàng.
Giọng nói thanh lãnh, hơi khàn khàn:
"Tô đại tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Môi mỏng của Yến Nam Triều mím chặt, trong giọng nói mang theo vài phần tàn nhẫn: "Tô Yên, ta mặc kệ ngươi muốn làm cái quỷ gì, nhưng tốt nhất ngươi không nên trêu chọc hoàng huynh của ta!"
"Ha," Tô Yên chống cằm, ngón tay không an phận gõ nhẹ trên má, ánh mắt lưu chuyển, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Yến Phong Miên: "Nhưng làm sao bây giờ đây, Thất điện hạ? Ta lại phát hiện hình như ta bắt đầu thích Nhị điện hạ rồi~"
Yến Nam Triều tức đến bật cười.
Người trong phòng hai mắt nhìn nhau, không mấy rõ ràng trong hồ lô Tô Yên muốn làm gì.
Nhạc Hồng Đào còn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
"Tô Yên, nhớ kỹ lời nói của ngươi, ngươi cũng đừng hối hận!"
Yến Nam Triều biết rõ, nhất định là Tô Yên đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, cố ý nói nàng thích Yến Phong Miên, muốn được hắn chú ý đến.
Ha --
Còn tưởng nàng đổi tính, hóa ra, cũng chỉ là như thế!
Tô Yên không để ý đến hắn, lười nhác vươn tay về phía Yến Phong Miên.
Cười tủm tỉm nói: "Nhị điện hạ, nơi này thật sự quá lộn xộn, có hứng thú cùng đi chơi thuyền ngắm trăng với ta không?"