Ai có thể chịu đựng được tính khí của Tô Yên đây?
Không chỉ coi thường phép tắc, lễ nghĩa, không màng đến liêm sỉ, theo đuổi Yến Nam Triều không tha. Còn truyền ra bên ngoài, nếu không phải Yến Nam Triều thì quyết không gả đi, những nữ nhân đến gần Yến Nam Triều cũng bị nàng cảnh cáo.
Những chuyện này truyền đến tai hoàng thượng, lòng tin đối với Tô gia ngày một giảm dần.
Tô Yên không hề biết rằng, nàng ở thế giới này, cũng chỉ là hòn đá kê chân để Yến Nam Triều bước lên ngôi vị hoàng đế mà thôi. Người mà hắn thật sự thích, lại chính là biểu muội dịu dàng hiền thục của hắn.
Yến Nam Triều dựa vào Tô Yên, sau đó ngấm ngầm chiêu binh mãi mã ở sau lưng nàng. Đến khi Tô Yên không còn giá trị lợi dụng nữa, liền một chân đá nàng đi.
Rồi trực tiếp sắc phong biểu muội Liễu Như Yên của hắn làm hoàng hậu, vừa tiến vào cung đã được sủng hạnh không ngừng.
Mà sau khi bị lợi dụng hoàn toàn thì cuối cùng đến một phi vị Tô Yên cũng chẳng chiếm được.
Còn Tô gia bởi vì Tô lão tướng quân chết trận, phụ thân nàng bị chặt đứt một chân, đệ đệ thì ốm yếu.
Cả Tô gia lớn như vậy, thế nhưng lại chẳng tìm được nổi một người có thể chống đỡ được.
Bởi vì không thể chịu được sự nhục nhã, Tô Yên đã tự uống một ly rượu độc để kết liễu sinh mạng chính mình.
Những ký ức này lướt qua trong tâm trí Tô Yên, nhưng thực ra chỉ thoáng qua một lát.
“Đại tiểu thư, người không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Tô Yên xoa thắt lưng, sau đó được dìu đứng đậy.
Chậm rãi giương mắt nhìn một lượt xung quanh, không chỉ trong phòng chật ních người mà ngay cả bên ngoài cũng có không ít.
Nhưng hầu như những người có mặt ở đây đều là nữ nhân.
Đây cũng bởi vì nam nhân Tô gia rất trung thành, phần lớn đều chết ở trên chiến trận.
Chỉ còn lại những người ốm yếu, bệnh tật.
Thế hệ mới cũng chưa trưởng thành, vinh quang của Tô gia phải tiếp tục như thế nào?
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh táo lại đi! Yến Nam Triều không thích tỷ! Hắn làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ là muốn lợi dụng tỷ thôi. Tỷ có từng nghĩ tới? Nếu hắn thực sự thích tỷ, Tô gia sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy ư, hắn cũng chưa từng mảy may tới thăm một lần?”
Tô Gia Hòa mới mười lăm tuổi, từ nhỏ đã rất thông minh nhưng thân thể y lại ốm yếu, không thể tập võ, cơ thể y nhìn gầy yếu nhưng lại rất tinh tế, ánh mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình, ngoại trừ áy náy còn có chút đau lòng.
“Tỷ tỷ! Tỷ, tỷ đừng tức giận Gia Hòa ca ca, tỷ đừng tức giận có được không?”
Chiếc váy của nàng bị người nào đó túm lấy, Tô yên cụp mắt nhìn xuống, thấy một đôi tay mũm mĩm đầy thịt lắc lắc váy nàng, nhỏ giọng cầu xin.
Một đôi mắt to đen láy, cái đầu nhỏ buộc hai bím tóc xinh xinh.
Lại đưa mắt nhìn xung quanh, Tô Yên đột nhiên nở nụ cười.
Nàng khẽ “chậc” một tiếng, thầm nghĩ ở cái nhà này, Tô Yên cũng có địa vị nha. Đám huynh đệ, tỷ muội này đều rất sợ nàng.
Đây cũng là chuyện bình thường, ai bảo từ nhỏ Tô Yên đã tập võ, đối với phương diện này lại đặc biệt có thiên phú. Nhưng đến khi nàng mười lăm tuổi, tính tình bỗng nhiên thay đổi, không thèm học nữa, chạy đến hậu viện cùng với các đích nữ bắt đầu luyện thêu thùa.
Người khác không biết, nhưng Tô Yên biết nàng làm tất cả những chuyện này đều là vì Yến Nam Triều.
Rõ ràng biết hắn có tình cảm đặc biệt với Liễu Như Yên, cũng vì thế, mặc dù Tô Yên khinh thường nhưng lại muốn trở nên giống với nàng ta.
Nàng nghĩ, nếu nàng có thể ôn nhu một chút, vậy có phải Yến Nam Triều sẽ thích nàng không?
Đáng tiếc, trong lòng hắn có bạch nguyệt quang, nàng chỉ làm những việc đó làm sao có thể thay thế nàng ta dễ dàng như vậy được?
“Tô Gia Hòa, ngươi trưởng thành rồi, bản lĩnh cũng thật lớn? Bây giờ còn dám dạy bảo ta?”
Tô Yên liếm cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười thản nhiên.
Khẽ liếc nhìn Tô Gia Hòa khiến lưng y cứng đờ, không được tự nhiên cúi đầu.
“Tỷ tỷ, đệ không cố ý…”
“Yên Nhi, những gì đệ đệ con nói đều là nói thật, con nhìn lại nhà chúng ta xem, nay đã không còn giống như xưa, không thể để con tùy hứng được nữa!”