Tạ Phỉ rũ mắt, không chút để ý vuốt ve cổ tay.
Giọng điệu lạnh lùng đạm mạc: “Ồ? Thay người càng tốt.”
Anh nói tùy ý, giống như tổn thất tiền mấy ngày nay không phải của anh.
Vương Sùng tức giận trợn mắt.
“Được, tiền của cậu đều là gió to thổi tới phải không?”
Chấm dứt hợp đồng phải bồi thường, mà mỗi ngày đoàn phim chi tiêu rất nhiều, như không phải từ tay anh ra vậy.
Tạ Phỉ khép môi mỏng, hiển nhiên là không muốn mở miệng.
Vương Sùng không có biện pháp với anh, vẫy tay bảo anh đi.
Lại nhìn xuống, đầu ông rất đau.
…
Ôn Ngọc trở lại phòng nghỉ, khóc lớn một hồi.
Triệu Chân đẩy cửa tiến vào, nhìn bộ dạng này của Ôn Ngọc, chỉ cảm thấy vừa đau đầu vừa bực bội.
Quả nhiên là bình hoa, con đường tiến vào giới giải trí của cô ta đã được trong nhà sắp xếp thuận lợi.
Còn dễ dàng dẫm Tô Yên xuống.
Giờ gặp một chút trở ngại đã không chịu được, trạng thái càng ngày càng kém cỏi hơn.
“Ôn Ngọc, rốt cuộc em bị làm sao? Lại thụt lùi như vậy, anh thấy đạo diễn Vương thật sự muốn suy xét việc đổi người.”
Bên ngoài tất cả đều đang chê cười Ôn Ngọc, nếu thật sự bị đá ra khỏi đoàn phim, sau này khi các đạo diễn lớn khác tuyển diễn viên sẽ tuyệt đối không cân nhắc Ôn Ngọc.
“Bị làm sao! Bị làm sao! Một lũ các người đều hỏi tôi câu này! Tôi cũng muốn biết rốt cuộc tôi bị làm sao!” Ôn Ngọc đỏ mắt hét to: “Tạ Phỉ, chính là anh ta cố ý!”
Tưởng tượng đến cái ánh mắt lạnh nhạt đến mức tận cùng, không chút để ý kia, cả người cô ta phát lạnh.
Trừ cái này ra, còn có cảm giác tràn đầy xấu hổ.
Cô ta trong mắt Tạ Phỉ giống như một vật trong suốt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.
Tạ Phỉ biết tâm tư cô ta, vì vậy có thể nhìn ra trong ánh mắt Tạ Phỉ, cô ta hoàn toàn chỉ là một món đồ chơi không quan trọng.
Đến hứng thú trêu đùa cũng không có.
Còn kỹ thuật diễn của Tạ Phỉ, sao cô ta có thể so được?!
Nghĩ đến đây, cô ta ủy khuất nước mắt lại rơi xuống. Đồng thời trong lòng càng thêm oán hận Tô Yên.
…
Bên ngoài, Tần Hiểu móc hộp phấn ra nhìn lại mặt mình, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Ánh mắt Tô Yên chuyển động, chờ sau khi cô ta đi vào, chậm rãi đứng lên, không nhanh không chậm đi theo.
Trong phòng vệ sinh, Tần Hiểu đứng soi gương, sửa soạn lại bản thân.
Cửa phòng vệ sinh bỗng bị đẩy ra, xuyên qua gương, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt có vài phần tương tự với mình, nhưng tinh xảo hoàn mỹ hơn.
Da thịt trắng tuyết, mặt mày như tranh, ánh mắt linh động, liễm diễm sinh tư.
Tô Yên thấy Tần Hiểu xuyên qua gương không tiếng động đánh giá cô, cô nghiêng mắt, cong môi cười với Tần Hiểu.
Tay cầm son môi của Tần Hiểu run lên, son môi lệch ra, huỷ đi lớp trang điểm trên môi cô ta.
Cô ta bất động thanh sắc nghiêng mắt, khóe môi người phụ nữ mang theo một nụ cười, chỉ là ý cười này không có độ ấm, mơ hồ lộ ra xa cách.
“Tần tiểu thư?”
Tô Yên mở miệng, tự nhiên hào phóng xoay người.
“À? Vâng…”
Tần Hiểu cả kinh, ánh mắt cô ta né tránh, đối mặt Tô Yên, từ đáy lòng lộ ra cảm giác chột dạ.
“Tần tiểu thư đã từng gặp tôi rồi sao?”
Thanh âm lười biếng tùy ý của người phụ nữ, Tần Hiểu bỗng ngước mắt, nhìn thấy sự lạnh lùng trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia.
Cô ta mím môi, miễn cưỡng cười nói: “Tác phẩm của cô Tô em đều đã xem.”
“Ồ?” Tô Yên cong mắt, cười ôn nhu, tức khắc khí chất cả người không đồng đều: “Thì ra Tần tiểu thư là fan của tôi?”
Tần Hiểu không hiểu, khí chất của một người có thể chuyển biến nhanh như vậy?
Cô ta có thể chắc chắn Tô Yên không thích cô ta.
Đổi lại là Tần Hiểu, cô ta cũng không thích một người lớn lên giống mình, lại đẹp hơn mình xuất hiện trước mặt.