“Tạ Phỉ, cậu ——”
Vương Sùng nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai, nhưng mà ông cũng không dám đối xử với Tạ Phỉ giống như Hà Nguyên Tịch.
“Hà Nguyên Tịch nói rất đúng, thực sự là cái gì Tô Yên cũng tốt hơn Ôn Ngọc rất nhiều.”
Mí mắt Tạ Phỉ hơi cụp xuống, thần thái lười biếng tùy ý.
Lời nói khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc.
Tạ Phỉ nói vậy là có ý gì?
“Dạo gần đây, bởi vì Ôn Ngọc mà tiến độ của của đoàn phim kéo dài. Cho cô ta thêm một cơ hội nữa, nếu cô ta vẫn không diễn được, là một nhà đầu tư, tôi cũng có quyền đổi người khác.”
Không biết từ khi nào, Tạ Phỉ đã nhấn phát lại đoạn phim trong máy quay.
Tình cờ lại là cảnh của anh quay với Tô Yên trong phòng tắm.
Khớp xương ngón tay của anh thon dài, chậm rãi phủi nhẹ một chút bụi dính trên màn hình. Đáy mắt ý vị không rõ ràng, chăm chú xem đoạn phim.
Vương Sùng lau mặt, ngẩn người hỏi lại: “Tạ Phỉ, cậu nghiêm túc đấy à?”
Nói cho cùng Ôn Ngọc vẫn luôn như vậy, ông cũng cảm thấy không thoải mái. Huống chi, ông lại không phải là một đạo diễn non trẻ mới vào nghề, chẳng cần quản một minh tinh nhỏ như Ôn Ngọc làm gì.
Hơn nữa, Tạ Phỉ là nhà đầu tư lớn nhất, đương nhiên có quyền nói những lời này.
“Trước tiên xem tình hình đã.”
Tạ Phỉ nheo mắt lại, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tạ Phỉ vừa đi, Hà Nguyên Tịch rất hưng phấn, mặt mày hớn hở.
“Chú! Vậy có phải chị Tô Yên có thể diễn vai này đúng không!”
“Tên nhóc thúi không biết cố gắng này!”. Vương Sùng tức giận đập cậu một cái: “Kể cả Ôn Ngọc không diễn vai này thì cũng không tới phiên Tô Yên, cháu có biết Tô Yên diễn vai này có ý nghĩa gì không? Cháu muốn cô ấy bị mắng chết à?”
Vương Sùng vẫn luôn thích cô gái Tô Yên này, tuổi còn trẻ nhưng tính cách không hề cao ngạo cũng không nóng nảy.
Fans của Ôn Ngọc cũng không phải ăn chay, cướp vai diễn của cô ta, chỉ sợ sẽ bị fan cực đoan tìm tới tận cửa thôi!
Hà Nguyên Tịch trầm mặc, không nói gì.
…
“Tô tiểu thư, đi đường cẩn thận nhé!”
Tô Yên đội mũ lên, theo sau là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, còn có một đám nhóc con lưu luyến không muốn cô rời đi.
“Viện trưởng Hồng, cháu biết rồi, ngài đưa bọn trẻ về đi, đừng phơi nắng bên ngoài.”
Tô Yên gật đầu, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Sống thêm lần nữa, tâm thái của Tô Yên bây giờ đã không còn giống như xưa.
Cô cúi xuống, chạm nhẹ đầu cậu bé đang túm chặt lấy quần áo cô, cậu bé chỉ cao đến đùi cô, vì cậu bé bị khiếm khuyết bẩm sinh nên bước đi khập khiễng.
Cũng bởi vì khiếm khuyết này mà cậu bị chính bố mẹ mình vứt bỏ.
Tô Yên tiếc nuối thở dài, càng thêm đau lòng thay cho cậu bé.
“Chị ơi, bao giờ thì chị lại đến ạ?”
Cậu nhóc cọ vào lòng bàn tay Tô Yên không muốn cô rời đi, tóc cậu bé rất mềm mại.
Vì gầy nên đôi mắt của cậu to và tròn.
Bộ dạng ngoan ngoãn không chịu được.
“Bao giờ chị rảnh sẽ lại đến thăm các em ~”
Tô Yên kiên nhẫn an ủi từng người một, sau khi nhìn viện trưởng Hồng đưa bọn trẻ trở về, cô cũng gọi một chiếc taxi rồi rời đi.
Thật ra trước kia nguyên chủ vẫn tích cực làm từ thiện. Mỗi khi có tiền thù lao, cô ấy đều quyên góp một khoản cho Viện phúc lợi Ánh Dương này.
Cho dù có xảy ra chuyện, nguyên chủ vẫn không ngừng chuyển tiền, nhưng chưa từng xuất hiện lần nào.
Điều này cũng khiến cho cuộc sống của cô vốn đã khốn khổ càng trở nên khó khăn hơn.
Tô Yên kéo mũ che đi hơn nửa khuôn mặt, để lộ cánh môi mỏng đang mím nhẹ.
Nguyên chủ tuy có chút ngốc nghếch, nhưng mà lại có một tấm lòng nhân hậu.
…
“Anh nói gì? Tạ Phỉ muốn thay thế tôi? Anh ta dựa vào cái gì chứ?!”
Ôn Ngọc tức đến bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn, trong mắt tràn đầy châm chọc.
“Anh ta muốn thay thế tôi, sau đó thì sao? Muốn để Tô Yên lên thay tôi?”