Cha mẹ Trần Hải Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh con gái mình.
“Mẹ.” Con gái đi giành giật đàn ông đã trở về.
“Cha.” Con gái chém giết nhầm người mất rồi.
“Chú, dì.” So với Trần Hải Nguyệt chỉ có thể khó khăn phát ra từng từ một, Lương Đông Vân rõ ràng bình tĩnh trấn định hơn nhiều.
“Mau vào đi, mau vào đi, ngồi xe lâu như vậy mệt không?” Trần mẹ hồi phục tinh thần trước tiên, đưa mắt ra hiệu kéo Trần ba ba lại, dẹp đường cho hai người vào nhà.
Ngồi xuống uống trà, khách và gia chủ song phương tiến hành nói chuyện thân thiết hữu nghị.
Trần ba ba giành quyền chủ động: “Hải Nguyệt, cậu này xưng hô như thế nào đây?” Con gái à, muốn dẫn bạn trai về nhà cũng phải nói trước một tiếng, ba già rồi tâm lý dễ bị chấn động mạnh lắm ~.
Trần Hải Nguyệt vẫn còn giãy dụa trong đám khiếp sợ khó hiểu, nghe vậy cứng ngắc chìa bàn tay hướng về phía Lương Đông Vân, “Lương Đông Vân.”
Tiếp tục cứng ngắc chuyển qua phía cha mẹ, “Ba em. Mẹ em.”
Lương Đông Vân lễ phép mỉm cười: “Chú dì, cháu làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Trần mẹ cười tươi như hoa, “Nghe giọng cháu không giống người tỉnh ngoài nhỉ?”
“Lúc cháu học tiểu học thì cha cháu chuyển đến đây công tác, cháu lớn lên ở đây, đến khi tốt nghiệp trung học mới chuyển đi.” Lương Đông Vân lễ phép trả lời.
“Tốt tốt.” Trần mẹ vừa lòng gật đầu mỉm cười. Con gái à, con có nghe thấy tiếng gì không? Đó là tiếng tảng đá trong lòng người làm mẹ như ta đây vừa mới rơi xuống đó. ~
Tiếp sau đó, khách và gia chủ song phương tiến hành trao đổi thông tin, chỉ có Trần Hải Nguyệt vẫn còn ở trạng thái tự do bên ngoài.
Tận đến lúc Lương Đông Vân bị mẹ lôi vào phòng dành cho khách, Trần Hải Nguyệt mới nặng nề lê bước về phòng, ném người lên giường.
Đang nằm mơ phải không?
Trong cuốn “Không gian trong mộng” không phải đã nói rồi sao, chỉ có trong mơ thiên tài mới không thể giải thích vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này chỗ kia…
Cô hiện tại không cách nào giải thích Lương Đông Vân vì sao lại xuất hiện ở trong nhà mình.
Lung tung lộn xộn quá!
Quên đi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, trấn định.
Trần Hải Nguyệt nhìn bức tranh cửu cửu tiêu hàn ở trên tường, niệm ba lần:
Đình, tiền, thùy, liễu, trân, trọng, đãi, phong, xuân.
Tranh cửu cửu tiêu hàn mỗi chữ đều có chín nét, bắt đầu từ ngày đông chí, mỗi ngày viết một nét, viết xong chín chữ này mùa đông sẽ trôi qua.
Được lắm, ba cái mùa đông đã qua rồi, đi ăn cơm!
Lúc ăn cơm, bầu không khí tiếp tục nhiệt liệt thân thiết hữu nghị, Trần Hải Nguyệt thân thể tiếp tục cứng ngắc, mày móc ăn cơm.
Trần mẹ trìu mến gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát của cô, híp mắt cười: “Hải Nguyệt, bình thường không phải nói nhiều lắm sao, sao hôm nay im lặng vây?”
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía cô.
Cô yên lặng bỏ miếng sườn vào miệng, gian nan ngẩng đầu, nhìn cha mẹ một cái, lại quay đầu liếc mắt nhìn Lương Đông Vân một cái, yên lặng cúi đầu thầm nói: “Con chỉ muốn nói rằng, con không có gì để nói cả.”
Ai tới đánh thức cô khỏi cái giấc mơ chẳng hiểu ra làm sao cả này đi!
Ăn cơm xong, Trần mẹ kiên quyết không cho Trần Hải Nguyệt rửa bát, “Đi đi, không có chuyện gì làm thì dẫn Tiểu Lương ra ngoài đi dạo một chút.”
Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp phát biểu câu nào, Trần ba ba liền ra lệnh, “Hai đứa không phải tốt nghiệp cùng một trường sao, chi bằng đến thăm lại trường cũ đi.”
Trần mẹ thả cái bát trong tay xuống, thuận tay chùi chùi lên tạp dề, đi tới nhẹ nhàng kéo Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt ra cửa, “Đúng đấy, đi đi, thanh niên ở nhà mãi làm gì, mấy người già bọn ta xem TV mấy đứa lại không thích xem.”
Cứ như vậy bị đuổi ra khỏi nhà.
Trần Hải Nguyệt rưng rưng bi phẫn, liếc mắt nhìn cửa nhà bị khép chặt, yên lặng đi về phía trường học.
Lương Đông Vân cũng không nói chuyện, thong thả đi theo cô.
Nhà Trần Hải Nguyệt rất gần trường trung học Y, đi một lát đã đến cổng trường.
Lương Đông Vân nghiêng đầu nhìn cô, “Nhà em thật là gần trường.”
“Đúng vậy, ngày trước đi học, em toàn ngủ nướng đến lúc còn cách giờ học mấy phút mới ra khỏi giường.” Trần Hải Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu đáp.
Bắt gặp ánh mắt của anh, toàn thân lại bắt đầu cứng ngắc. Cô gượng gạo quay lại đi về phía cổng trường, tay chân như nhau cuống quýt.
Lương Đông Vân khẽ cười đi theo, tiếp tục thong thả bám ngay sát sườn cô.
“Bác Triệu!” Trần Hải Nguyệt vừa thấy bác bảo vệ, vui vẻ vọt tới, “Là cháu, là cháu này, bác còn nhớ cháu không?”
Bác Triệu bảo vệ nhìn cô, nghĩ nghĩ, “Có chứ, mày nói cứ như bác già lắm rồi ấy! Chẳng phải ngày trước hôm nào mày cũng đến sớm nhất trường tập chạy đó sao! Nhóc con càng lớn càng đẹp ha ha ha!”
╮(╯_╰)╭ Bác, đi tập chạy là Quan Nhung mà.
Biểu cảm trên mặt không đổi, Trần Hải Nguyệt mỉm cười lễ phép hỏi: “Bác Triệu, chẳng mấy khi bọn cháu về đây, có thể vào trong một chút được không ạ?”
Lương Đông Vân thích thú nhìn cô.
Bác Triệu cười hề hề đáp: “Được chứ. Bây giờ học sinh nghỉ hết rồi, có thể vào thăm.”
Vì lý do an ninh, Y trung thường thường cấm nhân viên xã hội vào, chỉ có cuối tuần hoặc ngày nghỉ, học sinh nghỉ học rồi mới mở cửa cho người ngoài vào, dân địa phương có thể đến đây tản bộ hay học sinh cũ trở về thăm trường.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn.”
Hai người trăm miệng một lời cùng cảm ơn, Trần Hải Nguyệt bật cười, vẫy tay tạm biệt bác bảo vệ rồi đi vào trong trường.
“Cười cái gì?” Lương Đông Vân đi tới hỏi.
Trần Hải Nguyệt lắc đầu, cảm giác không còn câu nệ như lúc trước nữa, cười hì hì chỉ vào chòi nghỉ mát trong rừng cây nhỏ bên đường, “Anh xem, chỗ này ngày trước có nhiều tình nhân lắm!”
Hai người đi vào, ngồi xuống chỗ chòi nghỉ mát.
Trần Hải Nguyệt ó ngó chung quanh, nhớ lại có chút tiếc nuối nói, “Ngày trước ở đây có rất là nhiều đôi, em với Quan Nhung và An Linh toàn tới bắt “Gian”! Hắc hắc. Tiếc quá, hôm nay chẳng có đôi nào.”
Thời trung học bọn cô hết giờ học không có chuyện gì chơi đều rủ nhau tới đây “Tảo hoàng đánh phi”, bắt gian mấy đôi tình lữ, nói trắng ra là thích chơi trò đả uyên ương, ha ha ha!
Lương Đông Vân cười nói: “Ai bảo hôm nay không có đôi nào?”
Cô nghe vậy nghi hoặc nhìn xung quanh, quay đầu nhìn anh: “Không có mà! Anh thấy ở đâu vậy?”
“Chỗ này không phải có một đôi đây sao.” Nói xong nhẹ nhàng giữ lấy cô, thật chậm, thật nhẹ cúi xuống………….
Hôn…