Trần Hải Nguyệt khoác trên vai một cái túi thật lớn, trong tay cầm laptop, thở hồng hộc vọt vào “Phi Điểu Ngư”, lao luôn về chỗ ngồi quen thuộc, nháy mắt nằm lún người trên chiếc ghế salon mềm mại.
Quan Nhung đã đợi sẵn ở đó cầm một bình trà nhỏ rót một chén trà hoa quả cho Trần Hải Nguyệt.
Trần Hải Nguyệt thuận tay ném túi xách và laptop vào một góc, bưng cái chén lên một hơi nốc cạn.
Quan Nhung lắc đầu khinh bỉ, “Trâu ăn mẫu đơn.”
“Phi Điểu Ngư” là một hội quán trà chiều tư gia, tầm 5h chiều trở đi sẽ phục v堄i nhẹ, tuyệt chiêu chính là thức trà hoa quả do chính chủ quán tự tay làm, mỗi khi bưng lên cho cái con người không đầu óc như Trần Hải Nguyệt uống như uống nước lọc đều phải ngoảnh mặt làm ngơ.
“A, đúng rồi, lúc tao đến thấy hàng lẩu Lộ gia bị phá rồi! Chuyện lớn như vậy sao không ai nói cho tao biết?” Trần Hải Nguyệt vừa châm trà, vừa líu ríu.
Quan Nhung bưng cái chén lên trừng mắt nhìn cô, “Chả lẽ người ta muốn dỡ nhà còn phải gọi điện xin phép mày chắc?”
“Không phải, ý tao là…” Trần Hải Nguyệt bất mãn nhìn cái chén nhỏ quá mức trong tay, “Cái chỗ kia phá đi rồi, cũng phải gọi điện báo cho khách quen là tao biết một tiếng, chỗ đó ăn ngon lắm đó!” Đối với Trần Hải Nguyệt người mà ngoài giờ làm việc, trừ đi ăn ra không bao giờ ra khỏi nhà, đây chính là đại sự, đại đại sự!
“Trần Hải Nguyệt, mày ăn cứ như máy bay chiến đấu ấy!”
“…”
Người nào đó ăn như máy bay chiến đấu cúi đầu hổ thẹn, yên lặng bốc đậu phộng bỏ vào miệng nhai.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Quan Nhung vừa rung đùi đắc ý, vừa cầm lên nghe máy.
“…Ừ, nó tới rồi. Mày đang ở đâu đấy?… Ừ, vậy mày nhanh lên.. còn một bàn này.. Được.. Tao cúp đây!”
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu, “An An à?”
“Ừ,” Quan Nhung rót thêm chút trà nóng vào trong chén mới tiếp tục nói, “Triệu tiên sinh nhà nó đưa nó đi, sắp đến nơi rồi.”
Trần Hải Nguyệt vừa hâm mộ vừa ghen tị ném đậu phộng trong tay vào đĩa, ngồi phịch trên ghế ai oán than khóc, “Bọn mày… Cái lũ người hạnh phúc… Huhuhuhuhu~~~!”
“Kêu điếc tai tao~!” Quan Nhung nhặt hạt lạc bị cô quăng rớt trên mặt bàn ném qua, “Dạo này sao rồi? Có bẫy được thằng nào không?”
Tốt nghiệp ba năm, ba người bọn họ chỉ còn Trần Hải Nguyệt là vẫn một thân một mình.
Theo lời của Trần Hải Nguyệt mà nói, Quan Nhung và An Linh, hai cái người đã kết hôn này đối với vấn đề cá nhân của cô còn quyết liệt hơn cả mẹ già ở nhà.
Trần Hải Nguyệt xoa xoa cái trán bị bắn trúng ưỡn ngực, “Này, nói bẫy là bẫy được à, không có!”
Quan Nhung giận, “Đồ bỏ đi! Nếu mày có thể lấy thái độ tích cực lần hang cùng ngõ hXìm quán ăn để đi tìm đàn ông thì đã sớm OK rồi! Đây là vấn đề về thái độ, là thái độ!!!!”
“Ack, dù sao hiện tại O không có, K cũng không có. Chuyện tình cảm, không phải chỉ mình tao muốn có là có được mà..” Oan uổng mà đại nhân, không phải ta giết người ~~ T.T
“Tao khinh! Tao đây vừa tốt nghiệp đã lôi lão Vương nhà tao đi đăng ký, An An tốt nghiệp một năm cũng bắt Triệu Huy quẹo vào lễ đường, mày mà có một nửa mạnh mẽ vang dội của tao với một nửa khéo léo, BT của An An, có phải là sự tình bớt rắc rối đi một nửa rồi không?”
Được rồi, chuyện này dù có hay không thì kết quả cũng đã được chứng mình bằng chuyện của hai đứa nó, có điều, sao mày không chịu làm nốt nửa phần việc còn lại cho tao đi!
Trần Hải Nguyệt nằm úp mặt trên bàn, cười, “Tao có thể làm được một nửa, nhưng mà nửa còn lại tao không biết làm…”
“Tao—“
Quan Nhung đang định lao lên đá chết cô, An Linh đã bừng bừng khí thế bước vào, dẹp túi xách và laptop của Trần Hải Nguyệt sang rồi ngồi xuống, hai mắt long lanh, “Cái gì mà một nửa cơ? Trần Hải Nguyệt, rốt cuộc mày cũng tìm được tổ chức rồi à?… Tao nói, cái gì nó cũng có đôi, huống chi là phụ nữ..”
Túi xách và laptop của Trần Hải Nguyệt bị ghét bỏ càng bị vứt ra xa…
Trần Hải Nguyệt sụp đổ chạy trối chết, “Xin hai vị tỷ tỷ, tao mới hơn mười ngày không gặp bọn mày, bọn mày đã muốn tao giao nộp tổ chức ra sao? Thắt cổ cũng phải thở gấp chứ!”
“Tao khinh tao khinh,” Quan Nhung giúp An Linh pha trà, không chút do dự khinh bỉ, “Mày có thở cũng gấp quá rồi, còn thở nữa cả con tao cũng biết phun nước miếng vào mặt mày!”
Kinh!
“Mày có thai?!”
“Mày có thai?!”
Trần Hải Nguyệt và An Linh cùng lúc cả kinh bật dậy.
Quan Nhung bưng cái chén uống một hơi, ngọt ngào cười, “Cũng sắp.”
“À…” An Linh nghe vậy uống ngụm trà an ủi, sau đó đặt cái chén xuống bàn.
Trần Hải Nguyệt không nói gì rót trà vào hai cái chén.
Quan Nhung cũng không so đo, chuyển đề tài, rốt cuộc vẫn quay lại với chuyện của Trần Hải Nguyệt, “Mấy năm nay mày cũng qua lại với vi người, sao lại không có cảm giác gì nhỉ?”
Trần Hải Nguyệt xấu hổ mải miết cắn đậu phộng.
Mấy chuyện này đúng là như gặp quỷ, không có cảm giác thì là không có cảm giác chứ sao, cô cũng buồn bực lắm chứ có phải không đâu, nhắc tới là lệ hai hàng…
Aizz, không nghĩ nữa, ăn đậu phộng, ăn đậu phộng..
An Linh như có suy nghĩ gì khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, nói với Quan Nhung, “Nói cũng kỳ, nếu tao không nhầm thì hồi trung học nó thầm mến Trịnh Phi, tao nghi quá, không biết có phải nó…”
Quan Nhung trầm trọng gật đầu…
Mẹ của Trần Hải Nguyệt từng nghi ngờ cô thích con gái. Chứng cớ là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đong đưa với con trai bao giờ.
Đừng tưởng Trần Hải Nguyệt là con gái ngoan, gặp ai cũng niềm nở đón chào, hi hi ha ha, tận đến giờ đã 25 tuổi, bạn bè thực sự bên cạnh cô vẫn chỉ có Quan Nhung và An Linh, còn lại cho dù là bạn học, đồng nghiệp, con trai hay con gái, cô cũng – ai đến đều không từ chối, ai đi đều không luyến lưu như thế…
Cũng không trách được mẹ cô nghĩ lung tung, tình thế như vậy người bình thường nhìn vào không liên tưởng mới là lạ.
May là có hai con người trước mặt này biết được gốc gác cô cũng từng có tâm sự con gái, bằng không, thật là muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc…
“Lại nói đến Trịnh Phi…” Hai con người đã kết hôn phấn khích liếc nhau, không hẹn mà tìm được vấn đề mấu chốt.
“Chẳng lẽ là tại mày từ trước tới nay vẫn thầm mến hắn sao?” Quan nữ hiệp khí phách hào hùng đi thẳng vào vấn đề.
Nói như vậy cũng có lý, trong lòng có người, đương nhiên không thèm liếc mắt nhìn ai nữa.
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu khoát tay, “Nói bậy. Không phải là thầm mến đâu! Nói với bọn mày bao nhiêu lần rồi còn gì. Hứ!”
Hồi đó, quả thật cô cảm thấy Trịnh phi cũng không tệ.
Trời sinh cực kỳ đẹp mặt, lại chơi bóng rổ giỏi, ở ban xã hội nam sinh vốn ít ỏi tất nhiên rất được chú ý.
Năm lớp 11 có một thời gian Trần Hải Nguyệt cuồng chơi bóng rổ, khăng khăng luyện tập, ban xã hội con gái đối với mấy môn vận động chỉ đứng xa mà xem, tuyệt đối không bao giờ nhúng tay vào, bọn nam sinh ganh với kỹ thuật của cô rồi cũng đâm ra ghét tính, đứa nào cũng không muốn cho cô chơi cùng, chỉ có Trịnh Phi là vẫn luôn ôn hòa nói không sao, dù sao cũng không phải là trận đấu, lúc có người muốn nghỉ liền cho Trần Hải Nguyệt vào chơi.
Đáng thương cho Trần Hải Nguyệt ngây thơ, một đêm nằm tán chuyện trước mặt hai cô này phán một câu, “Trịnh Phi thật là tốt”, sau đó liền bị kết án, buộc tội cô thầm mến Trịnh Phi..
Kỳ thật chính cô cũng không biết đây có gọi là thầm mến không nữa. Cô chỉ biết rằng, người như Trịnh Phi rất ôn hòa, khiến cô không có cảm giác khó xử, ở cạnh hắn rất thoải mái.
Không có biện pháp, vốn cô cũng chỉ thích tiếp xúc với những người ôn hòa nhã nhặn thôi.
“Eh eh eh, bọn mày đừng có dùng cái ánh mắt “tao nghe mày nói rằng” nhìn tao được không.” Trần Hải Nguyệt không chịu được lẩm bẩm, “Thật là tao không phải vì hắn mà mới không thích người khác mà.”
An Linh đập bàn, “Quyết định như vậy đi!”
Quan Nhung và Trần Hải Nguyệt đều bị hoảng sợ, mờ mịt nhìn An Linh.
Quyết định cái gì?
“Mặc kệ mày có thích hắn hay không, đằng nào bây giờ mày cũng không thích ai khác được, mà trước kia ngoài hắn ra mày cũng không để ý đến người khác, vậy…” An nữ hiệp nheo mắt cười quỷ dị.
Quan nữ hiệp nghĩa khí ngút trời thập phần ăn ý bật người đứng dậy theo, “Bắt lấy hắn!”