Nắm Tay Rỗng

Chương 21




Đêm đó có bão.

Đường về của Triển Thành Chu mưa giăng gió giật, chuyến tàu của hắn trễ một tiếng.

Lam Thiên "bất cẩn" đến sớm một tiếng, vậy là chờ ở nhà ga hai tiếng.

Cậu thấy nhiều người ướt sũng xách va li cũng ướt sũng, vội vã bước về phía thang máy; thấy mấy đôi tình nhân hôn tạm biệt ở quầy soát vé, quần áo ướt phân nửa; nghe tiếng người nói chuyện cùng tiếng loa phát thanh, cảm thấy quá trình chờ đợi này cũng khá vui vẻ.

Cậu cảm thấy mình là người rất hạnh phúc, gia đình hòa thuận, ba mẹ tâm lý, học tập có tiến bộ, người trong lòng mình thích mình, chỗ nào cũng hoàn hảo.

Nhìn thấy Triển Thành Chu bước ra, lòng càng thêm viên mãn.

Triển Thành Chu tuấn tú kiên cường, mang nét cười nhàn nhạt, trên mặt còn nét trẻ con, trong mắt lại là ánh lửa.

Họ ôm nhau giữa dòng người tấp nập ngược xuôi.

Triển Thành Chu bị điều hòa trên xe lửa ướp thành đá, cả người lạnh lẽo, vừa bước ra lại va vào một cái ôm ấm áp, không tránh khỏi cảm giác quyến luyến không rời. Lam Thiên để hắn ôm, đầu chôn trên hõm cổ Triển Thành Chu, ngửi được mùi sữa tắm thơm thơm.

Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau, ý nghĩa tựa như cái bánh cốm giòn hôm nào.

Mưa lớn suốt đoạn đường về. Lam Thiên đến đón Triển Thành Chu, trái lại là Triển Thành Chu chở cậu về dưới nhà.

"Hôm qua anh hứa em chuyện gì?" Triển Thành Chu dùng ngón cái xoa hai bên má Lam Thiên, vẫn là ngón tay to bè đó, thoạt nhìn hơi bắt mắt, nhưng cũng chỉ mắt thôi, không còn thấy phiền lòng nữa.

Lam Thiên nói cậu thích tay hắn, không chê nó khó coi.

"Nhớ mà."

Lam Thiên nâng tay Triển Thành Chu lên trước mắt, hôn lên ngón tay.

Nhiệt độ trên môi nóng lơn trên da thịt, cảm giác mềm mại ấm áp khiến trái tim Triển Thành Chu run khẽ.

Triển Thành Chu nói: "Còn muốn nữa."

"Đây?"

"Ừm."

Lam Thiên lại hôn thêm một cái lên đầu ngón tay, ngẩng lên cười nói: "Nửa tháng gặp lại, em cũng thật có tinh thần."

Họ đứng trước cửa, xoay lưng về màn mưa, trên vai gác chiếc ô đứng cùng nhau dưới mái hiên chật hẹp. Giữa trời đất bao la, họ có một không gian khô ráo ấp áp của riêng mình.

"Làm sao bây giờ, càng lúc càng thích anh." Triển Thành Chu nhỏ giọng nói.

Lần này Lam Thiên không ngượng nữa, nhìn thẳng vào mắt Triển Thành Chu: "Vậy em cứ việc thích anh, anh cũng sẽ luôn thích em."

Yêu sớm cũng thật tốt, Triển Thành Chu nghĩ. Họ yêu nhau từ khi mười mấy tuổi, về sau vẫn luôn yêu thích nhau, tình yêu tựa như nối liền với sinh mệnh, có thể kéo dài cả đời người.

Hắn thấy Lam Thiên cười, đôi mắt hữu tình sáng như ngày nắng, lấp lánh trong đêm mưa. Hắn lại muốn —— người này sao có thể rực rỡ như vậy?

Triển Thành Chu cúi đầu, muốn chạm vào môi Lam Thiên. Lam Thiên hiểu ý ngẩng đầu, sóng mũi đập vào nhau khiến ý cười của Lam Thiên càng sâu. Cậu cong khóe mắt, dùng chóp mũi cạ mũi Triển Thành Chu.

Lướt nhẹ một cái, đôi môi cùng tiến tới.

Môi giao nhau trong một ngày mưa gió mang theo mùi vị của nước mưa, ngọt ngào hơn kẹo sữa.

Triển Thành Chu và Lam Thiên vụng về như nhau, nụ hôn gập ghềnh, thế nhưng hô hấp cùng ý cười giao hòa, cảm nhận được tâm ý tương thông.

Vào ngày xuân phân của năm học cuối cùng, Triển Thành Chu tham gia kỳ thi tuyển sinh độc lập tổ chức tại tòa nhà nghiên cứu của Đại học Y

Ba mươi bàn thí nghiệm bố trí chỉnh tề, ba mươi thiếu niên mười mấy tuổi ngồi trên ghế, tay cầm nhíp, mũi rịn mồ hôi.

Bài kiểm tra này chỉ có 180 giây, yêu cầu dùng nhíp gắp những bóng nhỏ thả vào ly thủy tinh.

Giám khảo đi tới đi lui trong phòng thi.

Triển Thành Chu ban đầu dùng tay phải, lúc kẹp quả bóng không khống chế được tay mà run lên.

Hắn tốn sức chín trâu hai hổ mới gắp được quả bóng đầu tiên vào ly, liếc nhìn cậu bạn bên cạnh thấy đã đưa quả bóng thứ hai đi được nửa đường.

Giám khảo dừng ở cạnh hắn một chút, không lên tiếng.

Kết quả thi viết của Triển Thành Chu rất tốt, trí lực không tồi, nhưng tay phải không đủ linh hoạt.

Hắn ngẩng đầu nhìn giám khảo một cái, đổi nhíp sang tay trái, ngón cái ấn ở chuôi, đầu ngón tay vì phát lực mà trở nên hơi trắng.

Thần kinh Triển Thành Chu nháy mắt căng lên, hắn hít sâu một hơi, nghĩ đến nụ hôn của Lam Thiên rơi trên tay mình. Hắn không do dự nữa, gắp quả bóng đưa về hướng ly thủy tinh, quả nhiên tay trái thuận lợi hơn nhiều.

Triển Thành Chu không ngước lên nữa, lòng bàn tay ướt đẫm, chóp mũi đều là mồ hôi, cẩn thận từng chút mà hoàn thành mười mấy lượt đi bóng.

180 giây trôi qua rất nhanh, hắn kín đáo nhìn lướt qua ly của những người xung quanh, cảm thấy mình làm không tồi.

Ra khỏi phòng thi, Triển Thành Chu dựng thẳng ngón cái tay trái lên, nhỏ giọng khen: "Mày khá lắm, trước đây trách lầm mày."

Cây anh đào của Đại học Y nở thật đúng lúc, những cánh hoa trắng trắng hồng hồng lay động trong gió xuân, nhấp nhô như sóng biển.

Triển Thành Chu ngẩng đầu ngắm hoa, cách một tầng hoa là bầu trời trong xanh, mây bồng bềnh rải rác, khung cảnh mờ ảo mà ngọt ngào rất sâu.

Hắn bắt đầu nhớ Lam Thiên, hơi lo lắng cho người yêu của mình.

Lam Thiên hiện tại đang ở trường, tham gia bài kiểm tra thể lực để ứng tuyển lượng không quân. Thể lực của cậu không quá tốt nên Triển Thành Chu đã cùng cậu tập chạy đường dài. Từ tháng Chín đến tháng Ba, ròng rã mỗi ngày, thời gian chạy ngày càng nhiều, quãng đường Lam Thiên chạy được cũng tăng từ ba cây số lên mười cây số. Triển Thành Chu nghĩ, hôm nay bài kiểm tra mười cây số của cậu liệu có suôn sẻ không?

Bầu trời mùa xuân trong trẻo, cánh chim lướt gió, bóng hình bé nhỏ vẽ nên một vòng cung rực rỡ. Khóe miệng Triển Thành Chu cong lên, nỗi lo lắng trong lòng cũng theo chú chim kia cất cánh bay mất.

Hắn biết Lam Thiên chắc chắn sẽ hoàn thành bài kiểm tra với thành tích tốt.

Lam Thiên luôn muốn bay, cậu chắc chắn có thể bay.

Lúc rời khỏi Đại học Y, Triển Thành Chu ngoái nhìn khuôn viên trường.

Hắn nghĩ, tháng Chín đến, mình sẽ trở lại đây.

Hắn rất tự tin về tương lai của mình lẫn người yêu.

Triển Thành Chu rất rõ ràng, cả hắn và người hắn thích thuộc về cùng một khoảng trời, mà mỗi người đều có ánh sáng của riêng mình, độc nhất vô nhị.

- --------- HẾT ----------