Người cố chấp như ông nội Dương cuối cùng cũng phải chịu thua trước sự liều lĩnh trong tình yêu của hai người cô và hắn.
Cho nên vẫn là phải thỏa hiệp, chấp thuận chuyện hai người đến với nhau.
Kiều Minh Vy trong ngoài đều vui vẻ, thoải mái. Cô cảm thấy hạnh phúc khi bản thân có thể một lần dũng cảm đưa ra quyết định nghe theo cảm xúc, trái tim mình.
Vấn đề phụ huynh đã được giải quyết, nhưng Kiều Minh Vy lại phải đối mặt với mối nguy hại khác mà cô không thể lường trước.
Kiều Minh Vy đi ra ngoài nhưng không có ai đi cùng. Cho nên lúc bị người ta bắt cóc bịt miệng cũng không có ai hay.
Khi cô lờ mờ tỉnh lại, trước mắt là một màn đêm tối tăm. Chỉ bởi vì hai mắt cô hiện tại đang bị bịt chặt bởi một chiếc khăn vải đen kín mít. Cảm giác tay chân đang bị trói lại bằng vải, rất khó chịu.
Nhưng cô có thể khẳng định một điều. Thứ mà cô đang ngồi lên là một chiếc giường mềm mại. Kiều Minh Vy hơi di chuyển đầu. Không có sự hoảng loạn, cũng không có sợ hãi. Chỉ là không rõ rốt cuộc là ai đã bắt cóc cô. Rốt cuộc là có mục đích gì.
Khi cô im lặng không lên tiếng chờ đợi, quả nhiên người bắt cô đã lên tiếng. Người nào đó tiến lại gần cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt cô mà vuốt ve từ trên xuống dưới. Cho đến khi bàn tay người đó dừng lại ở xương quai xanh của cô, Kiều Minh Vy khẽ rùng mình, lùi người lại.
Thấy vậy, người kia khẽ bật cười. Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.
" Hòa Hòa! Có bất ngờ không? Cuối cùng em cũng quay trở lại trong vòng tay anh rồi! ".
Giọng nói này... Là Thẩm Giang!
Kiều Minh Vy không khỏi ngạc nhiên. Không nghĩ tới Thẩm Giang lại là người bắt mình.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, Thẩm Giang ở gần ngay trước mặt đã lên tiếng giải đáp toàn bộ thắc mắc của cô.
" Hòa Hòa! Sớm biết như vậy, lúc em vừa trở về...anh không nên chiều theo ý em. Đáng lẽ ra chúng ta phải ngay lập tức kết hôn mới phải! Thì có phải không cần phiền phức như bây giờ không? Em xem! Giờ anh phải bắt em đến đây, em có thích không? Giờ thì...em chỉ có thể ở cạnh anh! Không còn ai xen được vào chúng ta nữa...haha....đúng vậy!... ".
Kiều Minh Vy càng nghe, biểu cảm càng khác đi. Cô khẽ nhíu mày, càng khó hiểu hơn là, tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra Thẩm Giang có vấn đề về tâm lý chứ? Hắn là mắc bệnh tâm lý, nhưng cô tiếp xúc với hắn nhiều như vậy, lại luôn bị cái vẻ ngoài ôn nhu, dịu dàng của hắn che mắt.
Cô không để cho hắn cười cười nói nói một mình quá lâu. Cô khẽ cất giọng nói một cách bình tĩnh.
" Thẩm Giang! Anh dừng lại đi. Đừng lún quá sâu. Không có kết quả đâu ".
Giọng cô rất nhẹ nhàng, dường như không có trong đó chút cảm xúc nào. Chỉ đơn giản là khuyên hắn một câu.
Nhưng Thẩm Giang ngược lại không nghe lọt tai, còn trở nên mất lí trí hơn. Hắn tức giận, sắc mặt biến đổi từ vui sang phẫn nộ, tiến tới tháo bịt mắt của cô ra. Để cô đối diện với ánh mắt giận dữ ấy. Khuôn mặt đáng sợ ấy đối diện với cô mà rống lên.
' Tại sao! Tại sao em lại chọn hắn ta! Tên đó có gì hơn anh? Rõ ràng em phải là của anh mới đúng! ".
Giọng nói dữ dội lại biến thành dịu dàng dịu mặt mà vuốt ve gò má cô.
" Hòa Hòa! Em biết không...anh yêu em từ khi chúng ta còn rất rất nhỏ. Chỉ có em là giống anh. Chúng ta đều thiếu thốn tình cảm. Em đã định sẵn là vợ của anh! Cho nên...em bây giờ chỉ có thể ở đây mà thôi! Ở đây...ở đây. Không được đi đâu hết...".
Hắn nói xong, lại bất giác giống như một kẻ điên khờ khạo, ánh mắt dại ra, buông bàn tay đặt ở trên má cô trượt xuống buông thống.
Thẩm Giang quay đầu, ngồi đặt chân xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu, dáng vẻ đờ đẫn mệt mỏi, hai mắt mở to đỏ ngàu đầy những tia máu. Cô thấy hắn hơi thở dồn dập.
Kiều Minh Vy không thể cứ ngồi im chờ chết. Cô nhân lúc Thẩm Giang tâm tình bất định tìm cách tháo dây trói tay. Cũng không biết có phải Thẩm Giang sơ suất hay là do quá tự tin mà dây trói cũng không tính là chặt. Cô chỉ cọ quậy vài lần liền thấy dây trói được nới lỏng. Kiều Minh Vy cởi được trói tay thì nhanh chóng cởi dây trói chân.
Chớp thời cơ Thẩm Giang ngồi đó thẫn thờ, cô nhẹ nhàng từ từ bước xuống giường hướng thẳng đến chỗ cửa phòng mà chạy tới với tay muốn mở cửa. Nhưng động tĩnh của cô không thể không làm cho Thẩm Giang chú ý. Hắn bất giác nghe được âm thanh thì vùng dậy, chạy thật nhanh đến giữ tay khóa cửa lại.
Chỉ một chút xíu nữa thôi là cô có thể vọt ra bên ngoài rồi. Vừa nhìn thấy một chút khe sáng từ bên ngoài giờ lại bị người đàn ông ngăn lại, cô có chút bực mình, mất kiên nhẫn quay qua mắng Thẩm Giang một trận.
Anh bị điên rồi sao? Tôi không muốn bị nhốt như thế này! Với cả, tôi cũng không hề yêu anh! Anh có thể nào thả tôi đi không?".
Không thể! ".
Câu trả lời dứt khoát kèm theo gương mặt phẫn nộ của Thẩm Giang khiến cho cô bất lực.
Thẩm Giang ngay sau đó liền khóa cửa phòng lại, nhốt cô ở bên trong trước khi đi ra ngoài. Còn không quên thông báo cho cô.
' Từ giờ em chỉ có thể ở đây sống cùng anh. Anh sẽ mang cơm cho em ăn vào các bữa. Cho nên...đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nữa! ".
" Rầm! " một tiếng. Kiều Minh Vy nhìn lại căn phòng trống vắng mà khó chịu đưa tay day day huyệt thái dương. Cũng may Thẩm Giang còn không có ý định bịt mắt hay trói tay trói chân của cô lại như lúc đầu nữa.
Có điều, nhìn đến căn phòng với bốn bức tường, ngay cả cửa sổ cũng không có lấy một cái. Xem ra Thẩm Giang đã tính toán kĩ rồi! Tuyệt nhiên không cho cô có cơ hội nào trốn thoát.