Kiều Minh Vy xuất viện, lúc trở về Hắc Phong Bang lại đụng mặt Lộ Dư Hân ở ngoài cửa. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét lộ rõ. Nhưng Kiều Minh Vy cô ngược lại ở trong lòng khó hiểu. Cô rõ ràng còn chưa chính thức khiêu chiến với cô ta. Như thế nào người phụ nữ này lại có địch ý rõ ràng như vậy?
Lúc cô bước vào, không khí bên trong u ám một mảng bao phủ. Cảm giác một trận lạnh lẽo vô hình tảng ra.
Đám thuộc hạ của Hắc Phong Bang toàn bộ đều có mặt ở đây lúc này. Đứng ở trên vị trí cao nhất là Quân Hàn Mặc đang ngồi trên một cái ghế tựa. Dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ nhìn xuống ba kẻ đang quỳ bên dưới cầu xin tha thứ.
" Đại ca! Đại ca tha cho bọn em! Bọn em biết sai rồi đại ca! ".
" Phải đó đại ca! Cũng bởi...cũng bởi vì bọn em không biết cô gái đó là người của đại ca! ".
" Đúng đúng đúng! Đại ca tha cho tụi em lần này đi! ".
Ba tên lúc trước từng có ý định cưỡng bức cô bây giờ đều đang như chó liếm chân chủ, không ngừng cầu xin chủ nhân tha thứ.
Mà Quân Hàn Mặc lại không vì như thế dễ dàng bỏ qua chuyện lần này. Chỉ thấy hắn cầm lấy một khẩu súng đặt sẵn ở cạnh bàn, đưa lên nghịch qua nghịch lại trước mặt ba tên kia. Khiến cho bọn chúng sợ hãi bắt đầu run rẩy rùng mình.
Đám thuộc hạ đứng xem chỉ biết thầm cầu nguyện cho ba tên này không sao. Nhưng khả năng lão đại của bọn họ bỏ qua là rất thấp. Nhìn cái dáng vẻ bình thản tay cầm súng kia của Quân Hàn Mặc lại càng khiến cho bọn họ lo lắng, thấp thỏm hơn là trực tiếp ra tay.
Chỉ thấy Quân Hàn Mặc chớp mắt một cái đã giơ khẩu súng nhắm thẳng đến chỗ ba tên kia. Hành động nhanh dứt khoát, bắn tới mỗi tên đều bị ăn một phát đạn vào một bàn tay.
Động tác của hắn nhanh đến mức ba tên kia còn chưa kịp phản ứng gì, nên mới không thể tránh né. Lúc này chỉ biết co quắp nằm bò trên mặt đất ôm một bên tay đang không ngừng chảy máu.
Vốn trong cốt truyện đã miêu tả Quân Hàn Mặc thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay không thương tiếc. Hôm nay được chứng kiến tận mắt quả đúng là như vậy. Kiều Minh Vy đứng từ bên ngoài đám đông nhìn vào. Vẻ mặt cô thờ ơ, lãnh đạm nhìn ba tên đang đau đớn quằn quại trên đất. Cô cũng không có ý định sẽ cầu xin cho ba tên này.
Ba kẻ đã có ý định làm nhục cô, bọn chúng cần phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình.
Chỉ là...Quân Hàn Mặc làm như vậy là đang trút giận cho cô sao? Hay chỉ là do cô nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ đơn giản là muốn răn đe đám thuộc hạ còn lại?
Kiều Minh Vy không nghĩ gì thêm.
Lúc này Quân Hàn Mặc lên tiếng khiến cho tất cả ai nấy đều phải sợ hãi.
" Những kẻ đụng đến người phụ nữ của tôi đều phải nhận kết cục như vậy ".
Bây giờ thì không một ai dám đụng đến Kiều Minh Vy nữa. Vì bọn họ biết cô chính là nữ nhân của lão đại.
Có điều Kiều Minh Vy ở bên này gương mặt khó hiểu nhướn mày nhìn về phía Quân Hàn Mặc. Những gì tên này vừa nói là có ý gì chứ? Ai là người phụ nữ của hắn?
Trái ngược với suy nghĩ bên này của cô, Lộ Dư Hân đứng ở một góc không ai thấy tay còn đang siết chặt. Cô ta cúi thấp đầu, khẽ cắn môi, vẻ mặt không cam tâm mà thầm nói chuyện trong đầu.
" Tại sao? Tôi mới là nữ chính cơ mà? Người nam chính để ý phải là tôi mới đúng! ".
[ Đúng vậy. Cho nên, Kiều Minh Vy kia chính là chướng ngại lớn của cô. Cô ta chỉ là một vai nữ phụ độc ác mà thôi. Muốn công lược được Quân Hàn Mặc thì cô cần phải loại bỏ cô ta ].
Giọng nói của cái gọi là hệ thống kia vang lên. Nó đã gieo rắc vào tâm thức của Lộ Dư Hân một ý nghĩ sẽ đem Kiều Minh Vy cái gai trong mắt này, nhất định phải loại bỏ!
Ba tên trước đó muốn làm nhục cô đều đã bị Quân Hàn Mặc ra lệnh cút khỏi Hắc Phong Bang. Lúc rời đi bọn chúng dáng vẻ vô cùng thảm hại. Tay chảy máu dáng đi khập khiễng vẫn không ngừng cầu xin được ở lại. Nhưng quyết định của Quân Hàn Mặc ai cũng không thể thay đổi.
Buổi chiều hôm đó, Quân Hàn Mặc đi tới tìm cô. Hắn không nói năng gì trực tiếp kéo tay cô đi ra bên ngoài. Lúc bọn họ đi ra còn vô tình để Lộ Dư Hân trông thấy. Cô ta nhịn không được đố kỵ trong lòng, cứ vậy đi theo hai người.
Quân Hàn Mặc đem cô ra tới bìa rừng bên ngoài căn cứ. Nơi này là một khu đất trống. Kiều Minh Vy đưa mắt nhìn xung quanh cũng chỉ thấy ngoại trừ căn cứ của Hắc Phong Bang ra, quả thực ở chỗ này là bìa rừng cô lập với nơi có dân cư sinh sống.
Bởi vậy cho nên khi nhìn thấy mấy tấm bia bắn tỉa ở phía đằng xa, Kiều Minh Vy liền biết đây chính là nơi tập luyện kĩ năng bắn súng của bọn họ.
Cô dằng khỏi tay Quân Hàn Mặc. Vẻ mặt khó hiểu hơi nghiêng đầu hỏi hắn.
" Anh đưa tôi tới đây làm gì? ".
" Còn không nhìn ra sao? ". Hắn hỏi ngược lại cô. Trên khóe môi hắn khẽ cong một đường nhẹ, lại nói.
" Tôi dạy cô bắn súng ".
" Tôi không cần ".
" Cô cần. Hay là cô muốn một lúc nào đó, lại sẽ có người làm hại đến cô. Cô chỉ có thể ngồi im chờ chết? Hửm? ".
Kiều Minh Vy mới đầu vốn là từ chối. Nhưng sau khi bị hắn dùng những lời lẽ không thể hợp lí hơn thuyết phục. Cô cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Hắn nói đúng. Muốn bản thân có thể sống sót, không để kẻ khác hãm hại mình, dẫm đạp lên mình thì chỉ có cách là trở nên thật mạnh. Lúc đó dù cho kẻ thù có là ai đi chăng nữa cũng không sợ đối mặt.
Quân Hàn Mặc thấy cô không nói gì, hắn cho là cô đã đồng ý. Khóe môi hắn khẽ cong. Không để cho cô kịp phản ứng hắn đã vòng tay qua eo cô, xoay một vòng hướng mặt về phía mấy tấm bia. Không biết từ lúc nào trên tay hắn đã cầm sẵn một khẩu súng lục.
Động tác thuần thục, hắn đem khẩu súng nhét vào tay cô. Tay hắn còn cơ hội mà nắm lấy tay cô. Tay còn lại vẫn luôn đặt ở bên eo cô. Hắn đứng ở phía sau, ghé sát vào bên tai cô mà cất giọng khàn khàn.
" Chú ý vị trí chính giữa đó. Một phát ăn ngay ".
Ở khoảng cách gần này. Lồng ngực rắn chắc của người phía sau dán chặt vào lưng cô. Chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng của hắn. Kiều Minh Vy muốn không đỏ mặt cũng khó.
Lộ Dư Hân người thừa ở chỗ này. Vẫn luôn nấp nấp ló ló ở sau một thân cây đang không ngừng miết góc áo. Cô ta nghiến răng nghiến lợi không cam tâm.
" Kiều Minh Vy! Ả nữ phụ độc ác đó! Cô ta không thể tồn tại! ".