Hai tên có vẻ sợ hãi nhìn nhau mà nhỏ giọng nói.
" Cô ta làm thật đấy! ".
Ngữ khí mạnh mẽ của cô cùng với ánh mắt quyết tuyệt kia khiến cho bọn họ không dám làm bừa. Chỉ là vẫn có một tên không sợ gì hết.
" Bọn mày bị làm sao vậy! Có mỗi đứa con gái mà cũng sợ được à! Đã vậy để tao! Bọn mày lúc đấy đừng giành đấy! ".
Nhận thấy tên kia đang tiến lên chỗ mình, Kiều Minh Vy trong lòng thầm kêu không ổn. Vào lúc cô định đâm tên khốn trước mặt này thật thì tầm mắt của cô liếc thấy tay khóa cửa đang bị ai đó vặn ra. Cô biết được có người đến. Cho nên cô chuyển ý định lên người mình.
Mặc dù biết sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lần này cô buộc phải mạo hiểm thôi. Cô cúi xuống, nhắm đến chỗ mà cô biết rõ vị trí không quá nguy hiểm trên tay, cắt xuống một đường.
Ngay lập tức máu tươi không ngừng chảy ra, cả người cô ngã khụy xuống trước sự há hốc của ba tên thuộc hạ.
Cũng là vào lúc này, người chạy thật nhanh vào không ai khác chính là Quân Hàn Mặc. Hắn lao nhanh đến đỡ lấy cả người cô. Nhìn đến sắc mặt trắng bệch cùng vết cắt gần cổ tay trái đang không ngừng chảy máu. Trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn.
Hắn gào lên với Hạ Hạo cũng vừa mới bước vào phía sau.
" Mau! Mau chuẩn bị xe! Đi bệnh viện! ".
Quân Hàn Mặc bế cơ thể Kiều Minh Vy lên, đem cô thật nhanh lên xe đi tới bệnh viện.
Lúc này ba tên đàn em vừa rồi còn có ý định giở trò đồi bại với cô hiện tại tên nào tên nấy đều run như cầy sấy, mặt mày tái xanh. Bởi vì nhìn vào hành động cùng nét mặt căng thẳng của lão đại bọn họ.
Bọn họ liền có thể biết cô gái kia quan trọng đến mức nào. Nếu không phải là có vấn đề gì quan trọng, đại ca của bọn họ sẽ không bao giờ dẫn người đến bệnh viện. Tránh làm lộ tin tức cho mấy băng đản khác.
Càng nghĩ, ba tên này càng khiếp sợ trong lòng. Nhất là tên vừa rồi đã dồn ép Kiều Minh Vy để cô phải tự cứa tay mình.
Lần này thì xong rồi! Xong thật rồi!
Khẳng định đại ca sẽ không tha cho bọn họ.
...
Quân Hàn Mặc đưa Kiều Minh Vy đến bệnh viện gần nhất. Lúc bế cô trên tay, nhịp tim hắn không ngừng rung đập, như thể muốn nghẹt thở đến nơi vậy. Hắn tưởng chừng như không dám hô hấp.
Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác sợ hãi một điều gì đến vậy. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt đi, từng chút hơi thở yếu ớt của cô, hắn không khỏi tự trách. Cảm giác áy náy, hối hận.
Sau khi Kiều Minh Vy nhanh chóng được bác sĩ chuyển vào phòng cấp cứu, Quân Hàn Mặc ngồi bên ngoài mà lòng như lửa đốt. Thấp thỏm không yên.
Hắn tự trách bản thân thật quá trẻ con rồi! Chỉ vì cảm thấy khó chịu, bực bội khi cô nhắc đến người đàn ông khác ở trước mặt mình mà ngó lơ cô ấy. Bỏ mặc cô ấy.
Quân Hàn Mặc, mày đúng là đồ tồi mà!
" Cậu nói, có phải tôi quá ấu trĩ rồi không? ".
Quân Hàn Mặc ngồi gục xuống, đầu cúi thấp, hai tay chắp lại, giọng điệu tự trách lên tiếng hỏi người đang đứng bên cạnh.
Hạ Hạo lái xe đưa hai người tới đây, lúc này cũng có mặt. Vừa nghe thấy lão đại của mình hỏi như vậy thì mới đầu lúng túng. Một hồi sau mới khẽ hỏi.
" Lão đại sao lại nói như vậy? ".
" Cô ấy ở trước mặt tôi nhắc về người đàn ông khác. Tôi liền cảm thấy khó chịu, không muốn...nói chuyện với cô ấy ".
" Đó không phải là ấu trĩ. Mà đó là ghen ".
Giọng nói của Hạ Hạo ngay thẳng nói ra suy nghĩ thật trong đầu.
Quân Hàn Mặc nhận được đáp án liền ngẩng đầu quay sang, gương mặt vốn ngày thường lạnh lùng hơn bao giờ hết lúc này lại ngây thơ như một đứa trẻ mà thốt ra thành lời.
" Ghen? ".
Là hắn ghen rồi sao?
Nhớ lại khoảng nửa tiếng trước. Sau khi hắn đem Lộ Dư Hân vào trong phòng. Vẻ mặt Lộ Dư Hân lúc này vô cùng rạng rỡ. Cô ta đứng ở trước mặt Quân Hàn Mặc mỉm cười. Gương mặt điềm đạm đáng yêu lại trong sáng nhìn chằm chằm vào Quân Hàn Mặc.
Quân Hàn Mặc ngồi vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau. Hắn nhìn thẳng vào Lộ Dư Hân, không vòng vo mà nói:
" Tôi nói trước.Tôi không có hứng thú dùng lại đồ của người khác. Càng đừng nói đến là, dùng lại người phụ nữ của người khác. Cho nên, tôi cho cô hai lựa chọn, một là có thể rời đi nếu muốn. Hai là, ở lại đây tùy ".
Lời nói ra trực tiếp khiến cho Lộ Dư Hân cứng đờ mặt. Biểu cảm tươi cười trên mặt vừa rồi cũng bị dập tắt bởi câu nói thẳng thừng của người đàn ông. Cô ta chết lặng tại chỗ.
Như này có khác nào bảo cô ta là đồ bị bỏ đi chứ. Nhưng...nam chính này không phải nên để ý đến cô ta sao. Nên quan tâm, dành tình yêu cho cô ta sao? Sao bây giờ hắn lại tỏ ra lạnh lùng đến như vậy?
" Anh...anh nói vậy là có ý gì? ".
Khóe miệng Lộ Dư Hân khẽ giật. Trong lời nói không giữ nổi bình tĩnh.
Quân Hàn Mặc hờ hững nói: " Còn chưa đủ rõ sao? Đừng tưởng tôi không nhìn ra. Cô có ý đồ gì với tôi ".
Nói rồi, Quân Hàn Mặc đột nhiên đứng bật dậy, hắn ta tiến tới bên cạnh cô ta, ghé sát vào tai Lộ Dư Hân mà nói một câu.
" Trên đời này tôi ghét nhận là loại phụ nữ tìm đủ mọi cách để tiếp cận mình ".
Không để cho Lộ Dư Hân hết sững sờ, hắn đi vụt qua cô ta, mở cửa ra khỏi phòng. Để lại một Lộ Dư Hân vẻ mặt hoang mang, tay siết chặt lại, không cam lòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Quân Hàn Mặc nhìn thấy đám đàn em của mình đang túm tụm lại xì xào chuyện gì đó. Nhưng khi hắn đảo mắt tìm kiếm xung quanh một lượt lại không thấy người mà bản thân muốn tìm. Hắn khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi:
" Kiều Minh Vy đâu? ".
Đám đàn em nghe thấy hắn lên tiếng hỏi thì ai nấy đều giật mình, tỏ ra sợ hãi mà im bặt không một ai dám lên tiếng.
Quân Hàn Mặc bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn gằn từng chữ trong miệng. " Tôi hỏi là người phụ nữ đó đâu? ".
Lúc này Hạ Hạo cũng từ chỗ nào đó chạy ra. Hắn nhìn Quân Hàn Mặc cau có mặt mày, lại nhìn sang một đám anh em im bặt tại chỗ.
Lúc này mới có một người dám lên tiếng.
" Lão...lão đại! Cô gái đó đã...đã bị Trương Mưu, Đại Hắc và Đa Cẩu bắt đi rồi ạ! ".
Sắc mặt Quân Hàn Mặc ngay lập tức tối sầm lại. Sau đó hắn được đám đàn em chỉ tới một căn phòng gần cạnh nhà kho. Hắn mới ngay lập tức xông vào cứu cô.