Nam Sủng Của Ta Là Trùm Mafia

Chương 1: Thức Tỉnh Nữ Phụ




Bên ngoài một tòa biệt thự ở ngoại ô thành phố lúc này đang diễn ra một trận chiến khốc liệt. Bao vây tứ phía căn biệt thự là rất nhiều tên xã hội đen đang cầm súng đối đầu với mấy tên thuộc hạ bảo vệ bên ngoài căn biệt thự. Hàng loạt tiếng thuốc súng không ngừng vang lên.

Kiều Minh Vy ở trong một góc chật vật đang cố tìm cách thoát thân.

Nhân lúc đám người đang đánh nhau, cô mau chóng gập người muốn bỏ chạy khỏi đó. Kết quả, còn chưa đi được hai bước đã có cảm giác lưng bị một bàn tay đẩy ra đằng trước.

Cả người cô theo quán tính ngã về phía trước, thuận lợi chắn cho đôi nam nữ đứng phía sau mình một đạn.

Pằng!

Tiếng súng vang lên. Một tên xã hội đen vậy mà nhắm súng về hướng này.

Kiều Minh Vy bị bắn ngay trước ngực, cả người khựng lại, khẽ quay đầu nhìn lại phía sau. Hai mắt cô mở to, trợn tròn. Cả khuôn mặt trắng bệch nhìn chằm chằm người đàn ông gương mặt lạnh lùng đang ôm chặt một người phụ nữ dáng vẻ yếu đuối, sợ sệt ở trong lòng.

Bỗng chốc, cô không nhịn được bật cười thành tiếng rồi cứ thế ngã nằm xuống đất. Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời nhiều mây hôm nay mà thầm chua xót.

Ha! Hắn là người thân duy nhất của cô. Cô dành hết tình cảm của mình cho hắn. Nhưng cuối cùng...hắn lại vì một nữ nhân mà nỡ đẩy cô ra làm lá chắn.

Cô nở một nụ cười tự giễu cho sự ngu ngốc của mình! Ngu ngốc khi yêu một người đàn ông không hề yêu mình! Là cô đã trao tình yêu nhầm chỗ rồi!

Kiều Minh Vy nằm thoi thóp ở đó. Cô cảm nhận được vết thương trước ngực đang không ngừng rỉ máu. Giống như nỗi đau khi bị chính người mình yêu nhất phản bội. Thật đau!

Rồi cô lại nghiêng đầu nhìn ra xa. Trong ánh mắt lờ mờ cô nhìn thấy được một người đàn ông khí thế cao ngạo, mặc một chiếc áo choàng lông vũ màu đen đứng ở một góc, ung dung nhìn về phía này.

Đó là hình ảnh cuối cùng mà cô được nhìn thấy trước khi hai mắt khép lại.

Một lần nữa khi cô mở mắt ra, cô bây giờ đã không còn cảm nhận được cơn đau quằn quại như lúc nãy nữa. Cô đặt tay lên vị trí bị bắn trước ngực, đã không còn vết thương nào.

Kiều Minh Vy từ trong vô thức lại hốt hoảng bừng tỉnh ngồi dậy. Lúc này cô phát hiện bản thân đang ở trong một không gian trống rỗng xa lạ.

Cô không khỏi hoảng sợ nhìn ngó xung quanh. Nhưng ngoại trừ cái không gian huyền ảo như ngân hà bao la vô tận này ra thì không có bất cứ một vật thể nào khác. Cô rơi vào trầm tư.

" Mình đây là...đã chết rồi sao? ".

Ngay khi cô còn đang ngờ vực không rõ thì bất ngờ một thanh âm không biết từ đâu vang lên. Thứ đó không hề xuất hiện mà chỉ nói chuyện với cô.

" Kiều Minh Vy, cô vừa rồi đã chết ".



Cô giật mình một cái, đứng dậy hoảng hồn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thứ đang nói chuyện.

" Là ai đang nói? ".

Thứ âm thanh cứng ngắc kia không trả lời câu hỏi của cô lại tiếp tục nói. Mà những gì nó nói tiếp theo đây càng khiến cho cô bàng hoàng hơn nữa.

" Thế giới mà cô sống thực chất là một cuốn tiểu thuyết. Mà cô ở trong thế giới này chỉ là sắm vai một nữ phụ pháo hôi. Nữ chính thế giới này là Lộ Dư Hân. Nam chính là Quân Hàn Mặc. Cô ở thế giới này đóng vai trò làm bia đỡ đạn giúp tăng tuyến tình cảm cho nam nữ chính. Vì để nữ chính sống sót nên cô đã hi sinh thân mình ".

Nghe đến đây cô càng trở nên tức giận, bản thân chỉ muốn phát tiết.

" Cái gì mà hi sinh thân mình! Là Kiều Trình vì để cứu cô ta mà đẩy tôi ra! Bọn họ hại tôi như vậy, lẽ nào chỉ vì tôi là nữ phụ thôi sao? Tôi không cam tâm! ".

Nghe được cô oán giận trào dâng, thứ kia liền cho cô xem một cái màn hình lớn hiện ở giữa không trung. Bên trên đều là tình tiết của thế giới này.

Cô- Kiều Minh Vy, chỉ là một nữ phụ góp vui, là vật hi sinh của toàn bộ câu chuyện.

Nhìn rõ toàn bộ cốt truyện được viết tỉ mỉ trên đó, cô không khỏi sinh ra uất hận.

" Tại sao chứ? Chỉ vì tôi được định sẵn là nữ phụ thôi sao? Tại sao? Tại sao Kiều Trình lại vì bảo vệ cho Lộ Dư Hân mà đẩy tôi vào chỗ chết? Tôi hận bọn họ! Tôi hận Kiều Trình! Tôi hận Lộ Dư Hân! Tôi muốn trả thù những gì mà họ đã gây ra cho tôi! ".

Nhìn thấy oán khí nồng đậm phát ra từ người cô, thứ vật thể không xác định kia lúc này mới lên tiếng.

" Cô sẽ có một cơ hội tái sinh. Lần này cô có thể làm lại. Mong rằng cô sẽ xoay chuyển được số mệnh, trả thù những người đã hại cô ".

Kiều Minh Vy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe. Còn chưa hiểu chuyện gì thì bỗng chốc cái không gian xa lạ đột nhiên biến mất. Cô có cảm giác đầu mình đau như búa bổ. Trước mắt cô là một luồng sáng trắng khiến cho cô chói mắt, vô thức nhắm chặt hai mắt lại.

Ngay khi cô mở mắt ra một lần nữa, cô có cảm giác như mình đang nằm ở trên giường. Bàn tay nhỏ còn đang chạm vào một vật gì đó rất cứng cáp. Còn có hơi thở ấm áp của người nào đó.

Cô giật mình mở hẳn mắt ra, lại giật mình phát hiện mình đang ngủ cùng một người đàn ông.

Mà dung mạo cực phẩm của người đàn ông trước mắt này cô không thể nào quên được.

Hắn chính là Quân Hàn Mặc- nam sủng bị cô bắt về nhốt ở trong phòng!

Kiều Minh Vy hoảng hồn thật lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Cô cố gắng che miệng lại để không phát ra bất kì âm thanh nào.



Phải! Cô bây giờ đến nhúc nhích cũng không dám. Là vì vô cùng vô cùng sợ hãi người đàn ông này.

Tuy bây giờ anh ta đang bị cô dùng xích sắt khóa chặt tay chân ở bên cạnh, nhưng về sau anh ta chính là người đã đem băng đản xã hội đen của mình tới tóm giết nhóm người cô và Kiều Trình.

Thân phận thật phía sau của Quân Hàn Mặc là trùm Mafia khét tiếng. Anh ta là đối thủ không đội trời chung của Kiều Trình.

Sau này vì để bắt Kiều Trình, cũng như trả thù việc cô đã từng sỉ nhục hắn như bây giờ cho nên đã kêu đám đàn em tới đánh đánh giết giết, đại khai sát giới.

Mà tình hình hiện tại này là...

Cô nghĩ đến một khả năng. Sâu chuỗi lại những gì mà cô vừa mới trải qua, cùng với cái âm thanh của thứ vật thể mơ hồ kia, cô mạnh dạn đoán rằng, cô đây là đã trọng sinh rồi!

Là trọng sinh trở lại thời điểm lúc cô bắt giữ Quân Hàn Mặc như tù nhân, ngày ngày trói hắn lại làm đủ trò mất mặt.

Nhìn tới người đàn ông khẽ nhíu mày, cô không thể suy nghĩ được nhiều nữa, theo bản năng nhắm chặt mắt lại nín thở sợ sệt.

Quân Hàn Mặc khẽ mở mắt ra. Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ trắng hồng xinh đẹp đang ngủ, hắn khẽ cau mày rồi lại từ từ giãn mày.

Bàn tay bên dưới bị xích sắt xích lại hơi tạo thành nắm đấm siết chặt tay. Hắn ở trong lòng căm ghét không thôi.

" Người đàn bà độc ác! Đợi ngày tôi thoát ra khỏi đây thì chính là ngày chết của cô! ".

Ánh mắt Quân Hàn Mặc sắc lạnh tràn đầy căm ghét nhìn cô.

Kiều Minh Vy như cảm nhận được luồng sát khí nồng đậm của người bên cạnh. Mặc dù ở trong lòng đang rất sợ hãi nhưng cô lại giả vờ như mình đang ngủ say. Bàn tay đặt ở trong lồng ngực liền đặt ở thắt lưng người đàn ông mà ôm chặt.

Hành động này của cô khiến cho Quân Hàn Mặc cứng đờ người. Ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn xuống cái tay nhỏ tùy tiện đặt trên người hắn. Hắn nhíu chặt lông mày nhìn lên khuôn mặt hồn nhiên đang ngủ của cô. Một lát mới tự nói nhỏ.

" Thôi vậy! Không cần chấp với một người đang ngủ say! ".

Cô nghe được hắn nói, khóe môi khẽ động, trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn một cách tự nhiên.

Quân Hàn Mặc siết chặt tay, miệng không ngừng mắng chửi. " Cô ta đây là được nước lấn tới sao? ".

Nhưng cảm nhận cái đầu nhỏ đang vùi ở trong ngực mình một cách thoải mái, hắn lại dường như cảm thấy mình đối với chuyện này cũng không có bài xích.

" Thôi vậy! Đợi mình rời khỏi đây sẽ đòi cả gốc lẫn lãi với cô ta! ". Hắn ở trong lòng thầm có suy tính.