Khóe miệng Hàn Hoàn Vũ từ từ cong lên, “Thì ra anh chỉ là khách hàngthôi!” Giống như là cảm thán, lại giống như tự giễu. “Vậy anh vềtrước!” Anh lịch sự nói, sau đó đi về phía cửa thang máy.
Nước đọng ở dưới giỏ củ ấu tràn ra rất nhanh, mặt đất ướt đẫm một mảng lớn.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Hoàn Vũ ngoảnh mặt lại, phất tay, “Đóng cửa lại rồi ngủ tiếp đi!”
Chương Linh nhìn chằm chằm giỏ củ ấu, rất muốn mắng người.
Giỏ hơi nặng, xách từ cửa vào phòng bếp cũng nhỏ vài giọt nước lên sàn nhà. Cô vừa lau vừa mắng thầm, tâm trạng rất tệ.
Năm đầu tiên đi làm, cô đi công tác ở Hàng Châu, lúc bấy giờ đanglà mùa thu. Dạo chơi đến chỗ đất thấp phía tây con suối, bờsông trồng đầy cây hồng, cô thấy có một cô gái ngồi trên thuyềnnhỏ, nhổ cây ấu từ dưới nước lên, lấy củ ấu ra. Lòng của cô nhưbị thứ gì đó đâm vào, nhói đau.
Cô mua một túi củ ấu lớn về Bắc Kinh, để một tuần liền, đến khi có mùi là lạ mới vứt bỏ.
Sau đó, mỗi năm đến mùa thu, cô đều đến chợ nông dân mua củ ấu. Củ ấukhông phải thứ trái cây quý hiếm gì nhưng rất khó mua được ởBắc Kinh. Không mua được, cô phải đi tìm ở những quán ăn phíanam. Không phải cô rất thích ăn củ ấu, cô chỉ muốn cảm nhậnđược sự chân thật của nó thôi, như thế mới yên lòng.
Tâm trạng hỗn loạn mệt mỏi, cô kéo rèm cửa sổ ra. Trong công viêncó rất nhiều người đang đi dạo, có chàng trai đẩy xe lăn, mộtcô gái còn rất trẻ ngồi trên đó, có thể là bởi vì trị liệubằng hóa chất, tóc của cô gái đó rụng sạch. Cô gái mặc chiếc váy sọc cam, dưới ánh mặt trời cực kỳ lung linh xinh đẹp. Đi mộtlúc, cô quay đầu lại nói câu gì đó, chàng trai ngồi xổm xuống, côgái đưa hai tay lên ôm chặt lấy cổ chàng trai, hai người đụng đầuvô cùng thân thiết, giống như không có ai ở đó.
Chương Linh nhìn nhìn, nước mắt tuôn rơi. Cô vẫn tin trên thế giới nàycó tồn tại tình yêu, cũng tin tình yêu có thể đi đến cuối cuộcđời.
Đánh răng rửa mặt, lưu tài liệu, cô thay quần áo định đến cửa hàng S lấy xe rồi đi siêu thị.
Xe của Hàn Hoàn Vũ vẫn đậu ở dưới lầu, cô chợt có cảm giác không thể thoát khỏi định mệnh.
Anh đẩy cửa xe ra, không nói gì, chỉ chờ. Cô ngoan ngoãn lên xe.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ đi xem phim vẫn còn kịp.”
“Bộ dạng này của anh chẳng xứng với mức lương năm trăm vạn hàngnăm tẹo nào?” Trán Chương Linh lập tức xuất hiện ba vạch đen.
“Em sẽ nói cho sếp của anh à?”
“Lái xe!”
Anh chọn một phòng chiếu phim cũ, rồi đi mua trà chanh và hamburger. Đi vào phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Được rồi! Ăn uống no đủ rồi nằm ngủ đi!” Anh vỗ vỗ chỗ ngồi, đưa trà chanh qua.
“Rốt cuộc anh đến đây xem phim hay là đến ngủ?”
“Thôi đi, em tưởng cứ có cặp mắt gấu mèo là có thể trở thành quốc bảo à?”
Chương Linh im bặt, bộ mặt tươi cười kia khiến cô có xúc động muốn giơ chân lên đạp một cái. Chỉ có điều, nơi này đúng là một chỗ ngủ lý tưởng. Phim còn chưa bắt đầu chiếu, mí mắt cô đã run rẩymấy cái, vô dụng cụp xuống, ngủ thẳng một mạch, chẳng mơ mộng cái gì.
Thời gian còn lại chỉ đủ cho hai người ăn một bát cháo ở venđường. Chương Linh nhìn bà chủ đang bận rộn, lại nghĩ tới việc chưa đi siêu thị, chưa đi lấy xe, nghĩ xem báo cáo có được thôngqua không, còn có cả phiên giao dịch buổi tối thì không khỏi hâmmộ.
“Chờ đến khi phát tài, anh sẽ mở một tiệm cháo cho em.” Hàn Hoàn Vũ cười nói.
Chương Linh không thèm nhìn anh, anh rõ ràng là đang trêu cô mà. Bây giờ Hàn Hoàn Vũ có bao nhiêu tài sản cô biết rất rõ.
“Nếu em cho là anh đang nói đùa thì đừng trả lời!”
Chương Linh thổi cháo, mơ hồ nói: “Được!”
Không phải nói đùa thì sao chứ?