Nam Sắc Như Đao

Chương 23: Hỗn Loạn




Đường Tử Ngôn Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo.

Lúc đầu thật giống nằm lì trên giường, về sau lật người lại vẫn hừ một tiếng.

Vốn một tiếng này không quá vướng bận, nhưng lúc này nó trực tiếp thành một ngòi nổ.

Những nụ hôn liên tiếp vào giữa lông mày, mắt và môi.

Có người ngậm lấy bờ môi của mình, đem đầu lưỡi chui vào, hôn say đắm.

Đường Tử Ngôn trong mơ hồ hình như đáp lại rồi, nhưng dường như không phải, chỉ có điều lúc tỉnh táo suy nghĩ, người này quá đói khát, hôn như muốn ăn tươi đầu lưỡi người khác.

Sự thật cũng đúng như Đường Tử Ngôn nghĩ, Thẩm Hàm chẳng những đói, mà còn đói đến mức phát điên lên rồi.

Dục vọng mạnh mẽ đỏ cả mắt.

Thẩm Hàm nóng lòng muốn cởi quần áo của Đường Tử Ngôn ra, chỉ trực tiếp kéo áo lên, vừa vặn lộ ra hai hạt đậu* trên ngực. (* mình không hiểu đoạn này lắm)

Thân thể bao giữ trong chăn đệm, như mỹ vị, trắng mềm mại, nhu hồng.

Quả thật khiến người ta chảy nước miếng.

Đường Tử Ngôn rất buồn ngủ, thân thể rối như tơ vò, lồng ngực rất buồn bực, định đẩy người ra xa, kết quả anh đã mê man trước khi giơ tay lên.

Ánh sáng mờ mịt, những bóng đen đè nên nhau, như là dã thú hưởng dụng con mồi, tinh tế gặm thức ăn, nhấm nháp từ đầu đến chân.

Khi Đường Tử Ngôn tỉnh lại,....là bị đau đến mức tỉnh lại.

Trong người nóng bừng không chịu nổi, cả người như bị dao rạch, xé đau.

Có tiếng thì thầm bên tai, "Xử nam?"

Phản ứng Đường Tử Ngôn đầu tiên là nứt hoa cúc.( thực ra chính là h*u m*n nhưng mình sửa một chút:<)

Nhưng không biết là ai bị nứt hậu môn, anh muốn mở to mắt ra xem, cuối cùng mở ra, xung quanh phủ toàn là màu trắng.

Là chăn, mền.

Trước mắt ga giường không ngừng đung đưa, như là bị chính mình ma sát.

Đường Tử Ngôn nằm xuống giường, banh hai chân ra, bưng lấy mông, bị đâm vừa sâu vừa nhanh.

Thẩm Hàm trong đầu trống rỗng, không có ý thức gì, chỉ có nhu cầu đơn thuần, nhu cầu được bao nấp, ôm lấy để làm dịu thú tính đang tăng vọt trong cơ thể.

Trong phòng lúc thời toàn là âm thanh giao hợp khó chịu.

Đường Tử Ngôn đau đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển một hồi rồi ngẩn ra.

Ý thức luôn ngắt quãng, cứ như cắt ra từ phim vậy, một hồi là mình ôm lấy cổ ai đó, mặt đối mặt làm một hồi, sau anh lại bị ấn trước một cái gương mờ ảo, bị đâm chọc, giày vò đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Chỉ tiếc hình ảnh này thật sự mơ hồ.

Thế giới đang lắc lư, xoắn lại thành những sợi chỉ, xen lẫn với những tiếng hò hét vội vã, lên men thành ly rượu say lòng người.

Lúc hoàn toàn tỉnh rượu, trời cũng sáng.

Ngủ dậy tự nhiên vẫn còn đau đầu, Đường Tử Ngôn nằm trên chăn một lúc, đưa tay sang bên người tìm điện thoại.

Trong phòng tựa hồ có ai đó đang hít một hơi lạnh.

Màn hình điện thoại hiển thị đã 11 giờ trưa, có vài cuộc gọi nhỡ.

Để điện thoại di động xuống, người trên giường trở mình muốn ngồi dậy, thấy thắt lưng cứng ngắc lại nằm xuống.

Đường Tử Ngôn nhíu chặt lông mày, không nhớ được mình đã làm trò gì mà toàn thân đau nhức thế này, cũng nhớ không nổi hôm qua anh rời khỏi Hứa Vãn Hà như nào, thậm chí cũng không rõ đây là nơi nào.

Nhưng là liếc nhìn xung quanh, hình như là phòng cũ.

Đường Tử Ngôn đứng dậy, định nhìn xem Thẩm Hàm đang ở đâu.

Nhận phải giáo huấn vừa rồi, Đường Tử Ngôn lúc này mới thận trọng ngồi dậy, nhưng thắt lưng vẫn đau như sắp gãy.

Cửa sổ mở toang, gió se lạnh.

Đường Tử Ngôn hơi lạnh, sau đó mới nhận ra mình trần như nhộng không mặc gì. Người ngồi ở một bên nhìn chính mình một cách thâm thúy, có chút giống một con chó lớn.

Thẩm Hàn nhìn Đường Tử Ngôn bằng ánh mắt lấp lánh, liếm liếm môi, cảm giác ăn uống no nê, "Thôi... Cậu tỉnh rồi"

Đường Tử Ngôn một tay ấn eo anh, "Sao lại mở cửa sổ, lạnh quá."

Thẩm Hàm không nói chuyện, nghĩ đến sẽ không nói với anh rằng mở cửa sổ thông gió là để làm tiêu tan mùi tinh dịch tràn ngập trong phòng.

Nhưng từ khi Đường Tử Ngôn mở miệng, cho dù mùi vị có lớn đến đâu, Thẩm Hàm vẫn ân cần chạy tới đóng cửa sổ

Đường Tử Ngôn thu lại trong mắt, cắn răng từ trên giường đứng lên, "Buổi tối hôm qua cậu cởi quần áo cho tôi? Tôi nôn lên người?"

".... Đúng." Thẩm Hàm thấy hắn trần truồng đứng dậy, có chút không được tự nhiên.

"Eo cũng đau nhức..."

"... Giường quá cứng chăng?"

Đường Tử Ngôn đi hai bước, đi đứng đều có chút run lên, "Hôm nào gọi người đổi một giường tới."

Thẩm Hàm thấy anh đi chân trần, Thẩm Hàm vội vàng đưa dép, suýt nữa quỳ trên mặt đất cho Đường Tử Ngôn đặt lên.

Đường Tử Ngôn khoát tay, tự mình đeo giày vào, vẫn cảm thấy không đúng, giống như cơn đau âm ỉ ở sau lưng so với những chỗ đau đớn này không thể chịu nổi.

Đường Tử Ngôn mặt tái nhợt, "Thẩm Hàm."

Thẩm Hàm mặt có chút cương ngắc, "Hả?"

"Tối qua cậu làm gì tôi?".

"Không có, " Thẩm Hàm kiên quyết lắc đầu.

Đường Tử Ngôn nghi ngờ nhìn Thẩm Hàm một hồi, liền muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài một hơi, đi thẳng vào phòng tắm.

Khi nước nóng chảy xuống, Đường Tử Ngôn vươn tay sờ sờ chính mình.

Đằng sau sưng tấy lên, rõ ràng là đã bị thượng qua.

Thẩm Hàm nói không phải..., chẳng lẽ là Hứa Vãn Hà?

Ý nghĩ này tiếp tục hành hạ Đường Tử Ngôn, cho đến khi rửa sạch vẻ mặt anh vẫn rất phức tạp.

______Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010~

Không biết điện thoại di động của Đường Tử Ngôn có bị tắt tiếng hay không, nhưng Phỉ Thất gọi mấy cuộc nhưng đều không có ai bắt máy.

Người của Lão Mạc và Hứa Vãn Hà sáng sớm đã gây rối ở quận Đông Thành, lão Mạc không tìm thấy Hứa Vãn Hà, trực tiếp điên cuồng gọi điện cho Phỉ Thất.

Kết quả chính là Phỉ Thất bị mắng suốt một buổi sáng, hắn thật sự chịu không nổi,, tắt máy, lái xe đến nơi Đường Tử Ngôn ở tối hôm qua.

Ai ngờ vừa xuống xe, Phỉ Thất đã thấy một nhân yêu lắc lư trước mặt mình.

Tất lưới mắt cá, váy lua đen, Du Hậu trang điểm đậm vẫn không giấu được vẻ mặt phờ phạc"Đệ đệ, sao cậu yếu vậy, buổi tối hôm qua cậu không có uống bao nhiêu mà.."

Phỉ Thất do dự một chút, vừa định quay người lên xe, nhưng đảo mắt lại nghĩ tới mình có việc gấp tìm Đường Tử Ngôn, trì hoãn cũng không tốt, liền cúi đầu đi theo phía sau.

Nam nhân đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, "Cái gì, lão đại vẫn còn, tôi đến đây rồi, cũng không thể bắt tôi cứ như vậy trở về..."

Sau lại phẫn nộ xoay người, "Cậu đối với tôi như vậy khác gì phụ bạc giống Phỉ Thất!"

Bốn mắt nhìn nhau, Phỉ Thất nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.

Du Hậu trừng to mắt nhìn Phỉ Thất, "Là anh..."

Phỉ Thất không nên tiếng, một lần nữa cúi thấp đầu, nghiêng người mà qua, tiếp tục lên lầu.

Du Hậu trở tay một cái bắt lấy, nắm lấy Phỉ Thất nện một cách điên cuồng.

"Cho ngươi giả bộ! Ta không thể giết ngươi!" Phỉ Thất bị đánh cho đầu óc choáng váng, lú phản ứng kịp lại cũng không nương tay chút nào

Có tiếng cạch cạch trong hành lang, đánh đến rung trời động đất.

Lúc Thẩm Hàm xuống lầu, hai người đều đã thành đầu heo.

Thẩm hàm vốn là sững sờ, sau lại đi lên kéo phỉ bảy, "Đừng đánh nữa."

Du Hậu thấy thế liền cho Phỉ Thất cái bạt tai, tiếng vang giòn tan.

Phỉ Thất bị Thầm Hàm siết chặt lấy vòng tay, đành phải chen chân vào đá Du Hậu.

Du Hậu lùi lại, thuận tay cởi giày Phỉ Thất, quất mạnh Phỉ Thất vài cái, "Thẩm Hàm cậu đúng mẹ nó là em ruột tôi, ngăn tốt lắm."

Khóe miệng Phỉ Thất rướm máu, phun ra bọt máu, sau đó nở nụ cười,"Không có nhìn ra tiểu tử ngươi còn thật sự có tài."

Du Hậu dừng lại một chút, sau lại cầm đế giày, "Mày có bị bệnh không, ông đây tươi cười theo đuổi ngươi mà mặt ngươi lại như con lừa. Bị đánh còn cười tươi như hoa cúc (~!~), ông đây nói cho mày biết, con mẹ nó mày nở đã muộn rồi!"

Mặt con lừa =))

Phỉ bảy mạnh mẽ tách ra khỏi Thẩm Hàn, nắm lấy cánh tay của Du Hậu mà vặn, Du Hậu đau đớn làm rơi giày trên tay xuống đất..

Đeo giày vào, Phỉ Thất vỗ mạnh vào dấu giày trên bộ đồ mà không ngẩng đầu lên, "Hôm nay tôi có việc phải làm, hẹn ngày sau. Tôi sẽ đánh với cậu một trận thật tốt."

Nói xong liền tiếp tục đi lên lầu.

Du Hậu nắm lấy cổ tay, cao giọng kêu gào, "Đi thì đi, ai sợ người đấy là cháu trai."

Thẩm Hàm nhìn vành mắt thâm của Du Hậu, "Hôm trước không phải còn yên đến điên rồi sao, sao hôm nay lại như thế này..."

Du Hậu nhìn thấy Phỉ Thất lên lầu, nhảy một chân đi tìm cái giày cao gót khác, "Yêu, sao lại không yêu đứa cháu này, thực mẹ nó chịu không được, tôi đã chịu bao nhiêu tội ác một cách vô ích mà không đánh hắn."

Đeo giày cao gót, Du Hậu xoay người nhặt tóc giả trên mặt đất lên, "Cậu có gì lạ đâu, cậu ở với ông chủ lâu rồi, sau hai lần đánh nhau cậu sẽ biết, người yêu đều là dưới giường đánh nhau trên giường làm hòa."

Thẩm Hàm dọn dẹp đồ Du Hậu làm rơi, "Tôi tiễn anh đi, anh về trước tự bôi thuốc cho mình nđi"

Du Hậu nhặt xắt tay trên mặt đất lên, đem đồ vật trên tay Thẩm Hàm thu vào, "Cậu đi đâu? Không đi cùng tôi sao."

"Tôi đi ra ngoài mua thuốc."

"Mua thuốc?" Du Hậu xoa xoa hốc mắt, "Lão đại làm sao vậy?"

Thẩm Hàm có chút thẹn thùng, "Không sao cả.."

Du Hậu liếc mắt nhìn hắn, "Vậy ngươi mua thuốc gì?"

"Thuốc mỡ chống viêm..."

Du Hậu chợt hiểu ra, rất là vui mừng, "Đệ đệ, làm tốt! Thực cho ta thể diện!"

Sau lại cực kì tức giận, "Cậu không có lương tâm. Cậu chỉ nghĩ đến việc mua thuốc cho con dâu tôi, tôi bị người khác đánh thành thế này, cậu còn để tôi tự về nhà lấy thuốc!".

____

Lúc Phỉ Thấy đẩy cửa vào, Dường Tử Ngôn còn tưởng rằng Thẩm Hàm đã trở về rồi, nói một câu 'Như thế nào nhanh như vậy " sau lại nhìn thấy Phỉ Thất bị đánh cho mặt mày bát nháo.

Đường Tử Ngôn rất cảnh giác, "Đã xảy ra chuyện gì."

Phỉ Thất sờ sờ khóe miệng bị rách, "Không có gì, cùng anh em nhà mình có chút xung đột."

Đường Tử Ngôn dựa bên cửa sổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, nhìn qua hắn nhẹ nhàng cười cười, không hỏi gì nữa.

Phỉ Thất tiếp tục nói, "Đường ca, sáng nay Hứa Vãn Hà với lão Mạc đánh nhau ở Đông Thành, sáng sớm lão Mạc đã tìm anh."

Đường Tử Ngôn không nói gì, "Ừ."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ."

Đường Tử Ngôn trầm mặc chốc lát, "Ta đã hứa với Lão Mạc là sẽ giúp hắn."

Phỉ Thất do dự thêm một chút, "Nhưng, anh Đường, anh cũng đã hứa với Hứa Vãn Hà sẽ không nhúng tay vào."

Đường Tử Ngôn cười, "Ta uống quá nhiều, làm sao có thể nhớ rõ."

Dừng một chút, còn nói, "Hơn nữa, ta cũng không nên giúp hắn."

Phỉ Thất giương mắt nhìn Đường Tử Ngôn.

"Buổi tối hôm qua Triệu Long đã nói, " giọng Đường Tử Ngôn lãnh đạm, "Chuyện của Đường thúc, là do Hứa Vãn Hà làm."

_____

Lúc Thẩm Hàm trở lại, Phỉ Thất đã không còn trong phòng.

Môn đóng lại, xúc tu lật tức mở.

Thẩm Hàm trong lòng căng thẳng, anh vội vàng đi vào, nghĩ đến chuyện đã xảy ra với Đường Tử Ngôn.

Người ở bên cửa sổ quay lại, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, trong phút chốc, sắc mặt trở nên vô cùng mềm mại, như thường.

"Mua về đến rồi?"

Thẩm Hàm gật gật đầu, "Được, tôi giúp cậu bôi thuốc."

Đường Tử Ngôn nhìn hắn, tự nhiên mà nhớ tới một ít chuyện xưa.

Ngôi nhà này, khuôn mặt này nhưng lại có chút mờ mịt, giống như một người uống một ly rượu mạnh, suy nghĩ miên man, lại vô tình chờ đợi một ly khác, hương vị nguyên bản bị bao phủ.

Người có thể thực sự bạc tình bạc nghĩa.

Nghĩ đến đây, Đường Tử Ngôn đột nhiên kinh hãi nhìn Thẩm Hàm, giống như bệnh dịch, "Không cần."

Thẩm Hàm thốt lên, "Như vậy sao được, lần đầu của cậu là cho tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu"

Đường Tử Ngôn liếc Thẩm Hàm, không có gì biểu cảm gì, "Cậu không phải mới vừa nói không phải cậu làm sao."