Cố Thiên Tửu khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, ánh sáng ở đây có chút mạnh đối với cậu, khiến cậu phải mất một lúc lâu mới thích ứng được với nó, cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng và cảm nhận được bản thân mình đang nằm trên chiếc giường cứng không phải nệm giường của mình, bên phải giường cậu nằm là cây thanh sắt treo bịch nước biển đã được truyền gần hết đang nhỏ giọt từng chút một, sợi dây nối từ bịch nước biển kéo dài đến mu bàn tay của cậu, cây kim đâm vào lớp da vừa nhói lại đau, có thể cảm giác được một thứ dòng nước khác lạ đang chảy vào mu bàn tay, lan khắp cả cơ thể.
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh không rõ tình hình, hình như là cậu sốt tới mức nhập viện luôn rồi.
Trùng hợp có một cô y tá đi vào để thay nước biển, thấy cậu tỉnh lại vẫn còn đang nằm trên giường thì vội đi lại. "Ôi, cậu tỉnh rồi à? Tôi còn tưởng cậu sẽ bị sốt đến thành người thực vật luôn chứ".
Cố Thiên Tửu cau mày, không rõ lời cô y tá nói. "Chị nói gì vậy?". Lúc nghe thấy tiếng của mình cậu mới biết giọng của mình đã khàn đến chỉ còn có thể thì thào.
Y tá thấy giọng cậu như vậy liền tốt bụng rót cho cậu miếng nước rồi đưa cho cậu, sau đó cầm một cái nhiệt kế đưa cho cậu. "Cậu sốt tận hai ngày chưa tỉnh lại, bác sĩ phải đưa cậu vào phòng cấp cứu đấy, chắc cậu không biết chứ cậu sốt tận 40 độ, bây giờ có thể tỉnh lại thì tốt rồi".
"Tôi sốt cao đến vậy sao?". Cố Thiên Tửu kinh ngạc.
"Ừ, tôi cũng thắc mắc đây, dù gì hiện tại cũng chưa vào mùa bệnh hay giao mùa nhưng cậu phát sốt khiến bọn tôi cũng có chút nghi ngờ đó, chỗ cậu có dịch bệnh hay muỗi gì không vậy, hay cậu làm gì để bản thân sốt nặng đến như vậy chứ?".
Cố Thiên Tửu lắc đầu, cậu chỉ biết sức đề kháng của cậu đó giờ rất tốt, nếu có bệnh thì cùng lắm chỉ là sốt nhẹ một chút sang ngày mai liền hết, chưa vào giờ gặp tình trạng này.
"Dù sao thì tôi cũng đã kiểm tra cho cậu rồi và cả cơn sốt của cậu cũng đã hết, truyền hết bịch nước biển này, nếu cậu còn thấy khó chịu thì nói với tôi, không thì cậu có thể xuất viện rồi".
Cậu gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường lần nữa.
Y tá lấy lại nhiệt kế từ tay Cố Thiên Tửu, nhìn thấy quả thật cơn sốt đã giảm liền gật đầu rồi thu dọn đồ rời đi.
Chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi thì chuông điện thoại trên bàn cạnh giường cậu reo lên.
Cậu vươn tay trái ra nhìn cuộc gọi đến thì thấy hóa ra là chị giám đốc.
"Alo, em nghe ạ".
Chị giám đốc ở đầu dây bên kia cũng không ngờ là cậu lại bắt máy, có chút thở phào nhẹ nhõm. "Hai ngày trước gọi em không bắt máy, chị bảo Lư Tập đến nhà em xem nếu em có ở nhà thì lấy tài liệu cuộc họp tháng đưa cho chị, Lư Tập đến thì thấy em bất tỉnh nằm trên giường sốt cao, mấy nay không gọi cho em được làm chị cứ lo, giờ em bắt máy khiến chị cũng an tâm".
Cố Thiên Tửu nghe vậy thì một cỗ cảm động dâng lên. "Em không sao rồi ạ, chị không cần lo lắng nữa, hôm nay em xuất viện về nhà sẽ tìm tập tài liệu đưa cho chị".
Giám đốc nghe thấy cậu nói vậy thì hoảng hốt. "Thôi em cứ nghỉ ngơi đi, đừng rời bệnh viện, đợi khi nào khỏe thật khỏe rồi đi làm lại cũng được, chị không muốn người ta nói công ty ức hiếp nhân viên đến phát sốt 40 độ rồi còn bắt đi làm đâu".
"Không sao mà, giờ em khỏe rồi, chiều nay sẽ xuất viện thôi, nếu không thì có gì tối nay chị bảo Lư Tập hay ai đó rảnh đến nhà em lấy tài liệu đi".
"Ý kiến được đó, vậy em nghỉ ngơi đi chị không làm phiền nữa".
"Vâng ạ".
Cúp máy xong cậu thì điện thoại cậu đột nhiên nảy lên rất nhiều thông báo bình luân của độc giả, cậu ấn vào xem thử thì thấy bình luận đã nhiều vô số kể.
Cuồng Bạch Vĩ điên cuồng: Má ơi, sắp đánh nhau với quái vật rồi!!!
Em chỉ thích đồ ăn: Đại thần ra chương năng xuất quá!!!
Người xem vô tình: Uầy sao tui cứ nghi hai người Lạm Tranh và Cao Tự là gián điệp thế nhỉ? Để Hoàn Nhi đi với hai người đó sẽ không sao chứ?
Thức đêm nhớ anh: Lầu trên đừng nói như vậy mà! Tui sợ đó!
Anti cứng Thanh Thần: Cầu cho Thanh Thần chương sau bị tiễn đi Tây Thiên.
Độc giả cuồng Đại Thần: Này lầu trên nói gì đó! Người ta là nam phụ si tình chồng quốc dân đó!
Cố Thiên Tửu cau mày, chuyện gì vậy, cậu đã viết chương mới đâu lần cuối cùng là truyện dừng lại lúc Vũ Phi Hạ xuất hiện và mang thuốc cho Hoàn Nhi mà? Diễn biến mới gì vậy? Đánh nhau gì cơ? Sao cậu là tác giả mà chẳng biết gì vậy?
Cậu liền ấn vào ứng dụng truyện, liền thấy chương mới nhấn chỉ mới đăng cách mấy giờ trước, mà nội dung là như những độc giả kia bình luận nội dung truyện đang dừng lại ở phân cảnh Bạch Vĩ, Thanh Thần và Phi Hạ đứng trước một cái động nơi ở của quái vật.
Cố Thiên Tửu: "?". App này bị hack rồi à? Cậu hai ngày này bị sốt đến bất tỉnh thì ai viết chương tiếp theo?
Một suy nghĩ khiến cậu rùng mình, tay cầm điện thoại cũng bất giác nặng trịch.
Đừng nói là khoảng thời gian trong dòng thế giới tiểu thuyết tự vận hành nhé?!
Cậu đọc đi đọc lại chương mới nhất, quả thật lần này miêu tả chi tiết nội tậm nhân vật đến mức gần bị OOC nhất là Hoàn Nhi, Lạm Tranh và Cao Tự.
Cố Thiên Tửu cắn môi, thầm nghĩ: "Không ổn rồi".
Lại đọc dòng đánh nhau với quái vật của cả ba người, con ngươi của Cố Thiên Tửu co rút lại, dòng chữ trên màn hình như một kích đánh cậu đến ngây người, khiến cậu dù đang truyền nước biển cũng vội vã ấn vào 'chỉnh sửa' của chương mới nhất sửa lại nội dung.
Vì cậu dốc ngược tay mà khiến máu đang lưu thông chảy ngược ra ngoài, khiến nước biển đang truyền nhiễm phải máu biến thành màu hồng nhạt rồi đậm dần.
***
Sau khi tách nhau ra, nhóm Bạch Vĩ dưới sự hướng dẫn của Vũ Phi Hạ thì đã đứng trước hang động của quái vật quỷ trung cấp đó. Vũ Phi Hạ nắm chặt cây cung gỗ trong tay, trên lưng treo một cái giỏ đựng mũi tên nhọn phát ra ánh sáng bạc bên trong.
Thanh Thần ngẩng đầu nhìn cửa hang, nơi đây sương mù dày còn hơn là ở trong làng, mùi xác chết bị thối rửa nồng đến buồn nôn, y nắm chặt thanh kiếm trong tay, chờ mệnh lệnh của hoàng tử.
Bạch Vĩ ngửi thấy mùi xác chết thì cau mày, nhìn vào hang động rồi nói. "Ta phải nhắc trước một điều, hiện tại khả năng của ta chỉ có thể điều khiển quái vật nhị thần, điều này chứng tỏ trong trận chiến này chỉ có ta là không có khả năng chiến đấu".
Vũ Phi Hạ nhíu mày, cũng nói lên điều nàng đang nghĩ. "Loại quái vật này thiên về tốc độ, sương mù này không phải tự nhiên mà có, nó là từ hơi thở của con quái vật này mà ra loại hơi thở của loại quái vật này chứa độc tố mạnh, tuy nhiên tôi đã tìm hiểu nó kĩ rồi, tốc độ chạy càng nhanh thì lớp thịt trên người nó rất mỏng, không cứng cáp, tầm nhìn hạn hẹp không nhìn rõ, nhưng thính giác rất nhạy bén".
Bạch Vĩ gật đầu, anh đến gần hang động nói lên kế hoạch của mình.
Cả hai người Thanh Thần và Vũ Phi Hạ nghe xong không có phản bác nào liền gật đầu rồi đi vào hang động.
Bước vào bên trong hang động ẩm ướt, dưới đất không phải bị ẩm ướt của sương sớm đọng lại hay nước từ hang động chảy ra, mà là máu của những người dân ở đây hoặc là người qua đường đã bị ăn thịt rồi đọng lại, còn rất mới hẳn nó cũng mới ăn thịt người xong.
Cả ba không dám phát ra tiếng động gì lớn, ngay cả tiếng thở của cả ba đều gần như thả nhẹ đến mức không cảm nhận rõ.
Soạt.
Có tiếng động phát ra từ bên trong như là có cái gì đó vừa chuyển mình vậy, Bạch Vĩ gật đầu với cả hai rồi đi lại gần nơi phát ra tiếng động đó.
Càng đi sâu vào trong xương người càng rõ ràng hơn nằm rãi rác xung quanh hang, cả ba phải chú ý thật kĩ nếu không lỡ chân đạp lên tạo ra tiếng động thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thanh Thần lại gần nơi phát ra tiếng gáy nhẹ của nó, có vẻ như nó đang ngủ, như vậy sẽ càng thuận lợi hơn cho y, y từng bước tiến lại gần muốn ở cự ly gần một phát cắt đầu nó, nhưng còn chưa kịp lại gần thì thứ đó đột nhiên mở trừng mắt lên, đôi mắt màu vàng nhạt phát sáng trong sương mù, nó cảm nhận được nguy hiểm liền giơ móng vuốt lên cào về phía Thanh Thần.
Y may mắn né được, nhảy lùi ra sau cách quái vật vài mét, con quái vật như bị chọc giân liền lao nhanh về phía Thanh Thần, Vũ Phi Hạ đằng sau giương cung lên nhắm về phía thân của nó mà bắn ra.
Quái vật như cảm nhận được nguy hiểm mà tránh né, sau đó nó không chút do dự liền lao về phía Vũ Phi Hạ.
Thanh Thần cũng áp sát theo sau tấn công từ phía sau, tuy nhiên vừa mới chạy được vài bước y liền thấy bóng của con quái vật trong sương mù này biến mất tiêu chẳng còn thấy dấu vết.
Bạch Vĩ bên kia hét lên. "Coi chừng đó, nó biết bẫy của hai người rồi".
Tiếng cảnh báo của Bạch Vĩ vừa vang khắp động liền theo sau đó là một loạt tiếng sột soạt rất nhanh, con quái vật trong sương mù như cá gặp nước mà lao về phía Thanh Thần còn đang mất phương hướng.
Nhưng nó chưa kịp nuốt trọn Thanh Thần thì đã bị Vũ Phi Hạ giương cung lên nhắm một phát ngay cổ mình, nó gào thét đau đớn đôi mắt điên cuồng như dã thú, mà Thanh Thần cũng nhanh chóng né được móng vuốt của nó, rồi đổi hướng lao về chân nó mà một kiếm chém xuống, để giảm tốc độ chạy của nó lại.
Quái vật quỷ trung cấp thét lên đau đớn, nó há miệng to ra thở ra sương mù trong không khí, loại khói màu tím lan tỏa ra một cách nhanh chóng về phía Thanh Thần, y không kịp đề phòng liền bị làn khói như quỷ đòi mạng lao về phía mình.
Vũ Phi Hạ không biết từ đâu xuất hiện chạy như bay đến ôm lấy người Thanh Thần né sương mù độc đó, cả hai theo quáng tính mà lăn trên mặt đất, tiếng động ngã xuống đất cũng lớn vô cùng.
Rắc...
Thanh Thần cau mày nhanh chóng ngồi dậy từ vòng tay của Vũ Phi Hạ, quay đầu nhìn cô nàng đang chuẩn bị đứng dậy giương cung bắn tiếp.
Y muốn nói gì đó nhưng lại bị con quái vật kia tập kích lần nữa.
Cả hai tách nhau ra hai bên, cùng lúc giương cung và kiếm lên nghênh chiến lần nữa. Bạch Vĩ đứng trên cao nhìn thấy cảnh này vội ra lệnh. "Phi Hạ bắn vào bốn chân của nó, Thanh Thần cùng lúc nó ngã xuống đất nhanh chóng lấy đầu nó không cho nó cơ hội ra chiêu".
Y và Phi Hạ đồng thanh đáp. "Tuân mệnh".
Cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, Vũ Phi Hạ giương cung lên nhắm cực chuẩn bốn mũi tên như được định vị chuẩn xác bắn cả vào bốn chân quái vật, ngay lúc con quái vật gào lên ngã xuống đất định phun thêm khói độc liền bị Thanh Thần như âm hồn bất tán mà xuất hiện đằng sau nhảy lên lưng nó một kiếm lạnh lùng đâm xuống gáy nó kéo mạnh xuống.
"Gàooooo!!!!!!". Quái vật gào lên đau đớn, đôi mắt vàng sáng trong làn sương dần tắt đi như một cái đèn pin cầm tay vì không còn pin mà mờ dần rồi tắt đi, cùng lúc đó sương mù như bị một cái máy hút bụi hút đi chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cùng lúc đó bên kia phía nhóm Hoàn Nhi bị một đám kẻ mặt mặc giáp trên ngừơi đang giơ cung và đao bao vây phía trước, mà phía sau bọn họ là một con quái vật cao hơn ba mét ở phía sau chặn đường chạy.
«Trích 'Vương miệng dành riêng cho em'».