Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 37: Càng Phô Trương Càng Phiền




Buổi chiều Tư Đồ Thuần nướng chân gà, còn làm một nồi cháo Tiều lớn, trên bàn đều là thịt.

Tư Đồ Thuần theo thói quen lên phòng đẩy Tân Tử xuống, lần này cô không chạy xuống thang bộ mà vẫn đứng phía sau, tay đặt lên xe lăn.

Tư Đồ Thuần hiện tại không muốn đi thang bộ nữa, cô chính là muốn đi thang máy.

Tư Đồ Thuần bận cả một buổi chiều dưới bếp, hiện tại chẳng phải nên cho cô đi thang máy xem như trả công hay sao?

Tân Tử lần này không lên tiếng kêu Tư Đồ Thuần đi thang bộ, dùng vân tay mở cửa thang máy.

Tư Đồ Thuần liền vui vẻ đẩy hắn vào.

Cửa thang máy đóng lại, lần nữa mở ra đã ở bên dưới nhà.

Không đợi Tư Đồ Thuần đẩy ra, hắn đã tự động thủ mà di chuyển xe lăn ra khỏi thang máy.

Bọn họ lúc dùng bữa xong đã là sáu giờ, bên ngoài cũng chỉ vừa sập tối.

Tư Đồ Thuần hiếm khi không nằm trên sô pha, đem đồ chơi buổi trưa vừa mua đem về cho Tân Tử bày ra sàn nhà, bản thân ngồi xổm một góc.



Tư Đồ Thuần:" Thiếu gia này muốn ăn gì? Ở đây chúng tôi bán rất nhiều món ngon, giá rẻ như cho."

Tân Tử ngồi trên xe lăn, tay cầm tờ báo, trước mắt là một tách trà.

Nghe lời này của cô, Tân Tử hơi nhướng mày phối hợp mà lên tiếng:" Rẻ như cho? Nhưng tôi không thích ăn đồ rẻ, càng rẻ càng không chất lượng."

Tư Đồ Thuần đóng vai một bà chủ, nghe lời này của hắn, bản thân liền sửa lời:" Vậy những món ở đây đều đắt, nơi này là Tô Châu, khách du lịch lui tới không ít, nhưng chỉ có nơi này của tôi là nơi bán đắt nhất Tô Châu, vị thiếu gia này mau nhìn, đắt đến nổi đến một bóng người cũng không tìm thấy."

Tân Tử lật tờ báo qua trang khác, nói:" Một món bao nhiêu?"

Tư Đồ Thuần nghĩ một lúc liền đưa năm ngón tay:" 5 vạn một món, 2 món tôi giảm giá cho quý khách còn 9 vạn 2."

Tân Tử:" Cô bán vàng khối sao? Hay là thức ăn làm từ kim cương?"

Tư Đồ Thuần vờ như trong nồi nhỏ có thức ăn, còn mở nắp đưa tới:" Quý khách không biết gì về ẩm thực có đúng không? Món này là thịt khủng long, còn con này chính là thuỷ quái, còn con gà này không phải gà bình thường mà nó là gà lai vịt, mẹ nó là vịt còn ba nó là gà."

Tân Tử với lấy tách trà nhấp một ngụm cho thông giọng mới lên tiếng:" Ở đây không có món nào bình thường sao? Tôi không quen ăn những món quái dị như vậy."

Tư Đồ Thuần đem nồi nhỏ đặt xuống:" Vị khách này cũng thật khó chiều, muốn ăn món bình thường lại muốn ăn món đắt, tôi biết tìm đâu ra chứ? Chỗ tôi chính là bán thịt những con đi vào sách đỏ, thịt đảm bảo chất lượng, thức ăn phù hợp với giá tiền mà."

Hai người nói chuyện qua lại một lúc, bên ngoài vang lên tiếng xe, nối theo sau là tiếng giày cao gót dẫm lên nền gạch tiến vào.

Tư Đồ Thuần đưa mắt nhìn ra phía cửa lớn.

A Trụ vừa tiến vào thấy ánh mắt hai người tập trung về phía mình liền cúi đầu hô một tiếng:" Ông chủ, phu nhân."

Tư Đồ Thuần lúc đọc qua truyện tất nhiên có biết người này, người này chính là thư ký cũng là cánh tay phải của Tân Tử.

Cô gật đầu xem như chào hỏi, đồ chơi dưới đất vẫn chưa kịp thu dọn, hắn đã lên tiếng trước.



- Lên phòng tôi rồi nói.

Tư Đồ Thuần đưa mắt nhìn Tân Tử, trùng hợp ánh mắt hai người va vào nhau, cô bẽn lẽn cúi đầu xuống, như thiếu nữ vừa gặp người mình thích liền e thẹn, ngại ngùng.

Tư Đồ Thuần:" Khách nhân đi thông thả, khi nào quay lại tôi nhất định giảm giá chỉ còn 9 vạn hai món."

Tân Tử trước khi đi còn có lòng tốt nhắc nhở cô một câu:" Tôi không ăn thịt thuỷ quái, không ăn gà lai vịt, không ăn thịt khủng long, tôi muốn ăn thịt bình thường."

Tân Tử nói xong mới đặt tờ báo xuống, di chuyển xe lăn vào thang máy.

A Trụ đi lướt qua Tư Đồ Thuần liền cúi đầu:" Tôi xin phép."

Nói xong y liền đi thang bộ lên phòng Tân Tử.

Phòng hắn cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi vào làm rèm cửa bay bay, lâu lâu lại vang lên tiếng lạch cạch của khung cửa sổ va vào tường.

Tân Tử ngồi trước bàn, tay cầm điều thuốc với vào gạt tàn.

A Trụ lấy một bảng hợp đồng đặt trước mặt hắn.

- Tôi đã thu mua cổ phần của Tư thị.

Tân Tử lật bảng hợp đồng ra nhìn một lượt, khoé môi liền nhếch lên.

A Trụ nhìn thấy biểu cảm này của hắn liền nói tiếp:" Tư Thị dùng tiền bán cổ phần góp vào một mảnh đất, ở rìa ngoài ô, trùng hợp là mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của ngài, Tư thị muốn thu mua để mở resort."

Đúng là hiện nay ngành du lịch phát triển rất mạnh, nhưng không phải ai bỏ tiền ra đều thu hồi lại được vốn, bọn họ chỉ mong vốn không bị thua lỗ đã mừng lắm rồi.



Tư thị lúc đầu sống chết đều không muốn bán cổ phần, nhưng bạn bà nói ra nói vào, lời nghe tất nhiên sẽ để ý, bà suy đi ngẫm lại vẫn thấy nên bán cổ phần đang hạ giá xuống đi, bà đem tiền hùng vốn, nếu sau này công ty có việc gì chẳng phải nhờ vào chỗ đó mà kiếm tiền lời hay sao? Còn nếu tính xa hơn thì chính là, Tư thị có thể dùng tiền lời gom góp mua lại cổ phần cho công ty.

Cổ phần hạ giá, sắp chạm đến đáy, ai có thể không bán? Ôm khư khư trong người mới chính là đồ ngu ngốc, ôm một cục nợ như vậy, mấy ai tình nguyện ôm chứ?

Bà có ý định bán, liền gặp phải quý nhân ra giá gấp hai lần những người khác, Tư thị cứ như vậy mà ký bảng hợp đồng rồi nhận tiền.

Tân Tử không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên đứng bật dậy, như thể chân hắn trước giờ chưa từng bị tai nạn.

Tân Tử mặc một bộ đồ ngủ màu xám trắng, mái tóc đen rũ xuống trán, bên ngoài có ánh đèn hất vào phòng, nửa khuôn mặt của hắn đều. bị chôn trong bóng tối còn nửa khuôn mặt còn lại bị ánh đèn hất vào, vừa ma mị lại cuốn hút người khác đến khó tả.

Tân Tử:" Cậu thông báo với bộ phận nhân sự, nói với bọn họ chủ khu đất làm ăn thua lỗ, bán gấp khu đất với giá gấp năm lần để hoàn lại vốn."

Tuy hắn mua đất đứng tên của mình, nhưng số khu đất hay những căn biệt thự dưới danh nghĩa là tên Tân Tử, trừ những người nên biết ra, những thứ này chưa từng công khai ra bên ngoài.

Bọn họ muốn mua đất, sẽ liên hệ với phòng nhân sự, bên đó sẽ gửi lên cấp trên, cấp trên đưa lên phía trên tiếp, cuối cùng tới tay A Trụ, A Trụ sẽ thông báo với hắn.

Những người có chức cao, khả năng giữ bí mật rất tốt, đối với chuyện này Tân Tử vẫn luôn yên tâm.

Tân Tử chính là không muốn bọn họ tìm tới hắn mà gây phiền phức, có những chuyện càng phô trương càng phiền.