Tân Tử để Tư Đồ Thuần dìu mình xuống, còn để cô đẩy vào bên trong.
Trước mặt của ông, bọn họ nhất định phải diễn, còn diễn giống thật, hắn không nói nhưng Tư Đồ Thuần rất thông minh, có những chuyện không cần nói cô cũng nhất định sẽ làm.
Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử vào bên trong.
Ở phòng khách tập trung không ít người, ba đứa hài tử nhìn thấy Tân Tử liền chạy tới kêu một tiếng chú hai, nhìn cô gọi một tiếng thím hai.
Tư Đồ Thuần thấy ông lão lớn tuổi chống oải trượng đi về phía này, trên khuôn mặt đều là nét cười.
Cô liền gật đầu xem như chào hỏi.
Tân Lão Gia nhìn thấy hai người liền chống oải trượng có khắc hình đầu rồng đi tới, đưa tay xoa xoa đầu mấy đứa nhóc nhỏ lên tiếng nhắc nhở.
- Đi chơi đi, để ông nói chuyện với chú hai, thím hai của tụi con một lát rồi chơi tiếp có được không?
Tư Đồ Thuần tất nhiên không biết ở đây có nhiều con nít như vậy, nếu không cô nhất định đem chân gà tới cho mỗi đứa một chân mà gặm.
Ba đứa nhóc ngoan ngoãn gật đầu chạy đi mất.
Tân Lão Gia:" Hai đứa đến đây phỏng chừng đã đói rồi? Mọi người chỉ chờ hai đứa nữa thôi."
Tư Đồ Thuần không lên tiếng, ngoan ngoãn đứng phía sau đợi hỏi tới mới trả lời, còn bao nhiêu đều do Tân Tử đối đáp qua lại với Tân Lão Gia.
Ba người nói thêm một lúc mới di chuyển vào bàn ăn trong phòng bếp, những người ngồi trên sô pha cũng lục đục đi theo phía sau.
Tân Tử là đứa con lớn nhất trong nhà, vai vế cũng không nhỏ, ba của Tân Tử là anh cả, mọi người ở đây đều phải gọi Tân Tử một tiếng chú hai, căn bản Tư Đồ Thuần không cần chào hỏi lằng nhằng mà chính là bọn họ phải gọi cô một tiếng thím hai.
Tư Đồ Thuần trên bàn ăn đều lựa thịt mà gắp bỏ vào bát của hắn.
Trong bát mình cũng toàn là thịt không có lấy một cộng rau nào.
Không khí trên bàn ăn so với cô tưởng tượng thì hài hoà không ít, anh một câu tôi một câu tương đối dễ chịu.
Ăn được một lúc Tân Lão Gia mới lên tiếng.
- Tiểu Tân hôm nay ngủ ở đây một hôm đi, buổi tối ông có chuyện muốn bàn bạc với con.
Tân Tử tuy không tình nguyện nhưng Tân Lão Gia đã lên tiếng, hắn không thể không đáp ứng.
Hắn nhìn Tư Đồ Thuần như hỏi ý, Tân Lão Gia tuy có tuổi nhưng vẫn tinh mắt, nhìn thấy Tân Tử nhìn cô liền cười ha hả hai tiếng.
- Tiểu Đồ cũng phải ở lại đây chơi với ông, hoa viên phía sau buổi tối không tồi, có thể đẩy Tiểu Tân ra phía sau hóng mát, buổi tối con có đói muốn ăn thêm thứ gì cứ kêu nhà bếp làm cho, không cần phải e ngại.
Tân Lão Gia căn bản chính là không cho bọn họ từ chối.
Tư Đồ Thuần muốn từ chối nhưng lời nói ra khỏi miệng liền nuốt ngược vào.
Nơi nào có thức ăn nơi đó chắc chắn có cô.
Tư Đồ Thuần:" Chú ở lại con nhất định ở lại, dù sao con cũng phải ở lại để chăm sóc chú, sao có thể để chú ở lại một mình?"
Tân Lão Gia xem như hài lòng mà gật đầu.
Tuy ở đây có không ít người không thích Tân Tử, nhưng một trong số ít khi nghe lời này của Tư Đồ Thuần cũng hài lòng gật đầu.
Tuy không biết là bộ mặt thật hay giả nhưng bọn họ ai không muốn có một người vợ hiền thục như vậy? Nhìn lại lão bà nhà mình mỗi ngày đi làm về không chửi là mắng, nháo đến gia đình cũng loạn hết.
Tân Lão Gia chỉ ngồi ăn thêm một chút liền lên phòng nghỉ ngơi, còn nói khi nào hắn ăn xong phải lên thư phòng tìm ông.
Tân Tử đáp một tiếng.
Tân Lão Gia chống oải trượng được quản gia dìu lên phòng.
Tân Lão Gia vừa đi không khí trên bàn ăn có chút vi diệu, nhưng hai người lại là ra không có việc gì mà xử lí hết thức ăn trong bát.
Ăn xong Tân Tử được quản gia đẩy lên thư phòng của Tân Lão gia.
Tư Đồ Thuần ngồi ở phòng khách ăn hoa quả xem tv, lúc ăn xong cũng không có mấy người ở lại, bọn họ đều có việc mà rời đi, ba đứa nhóc nhỏ cảm thấy chơi vẫn chưa đã liền không muốn đi nhưng ngày mai bọn chúng phải đi học, không thể không trở về.
Tư Đồ Thuần nhìn thấy một người phụ nữ chỉ ngoài bốn mươi đi về hướng này liền bất giác ngồi thẳng lưng.
Tô Thị mặc váy màu xanh lam nhạt, trên người toát lên vẻ tiểu thư đài cát, nhân hậu lại hiền thục mà đi tới bên cạnh cô.
Tô Thị ngó xung quanh một lát mới ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Thuần.
Tô Thị:" Mấy hôm trước tôi điện cô không nghe máy? Tình hình bên bển thế nào?"
Tư Đồ Thuần nhích ra một khoảng, còn lấy điện thoại trong túi đưa sang cho Tô Thị.
- Điện thoại tôi hư rồi, hiện tại chính là sài cái điện thoại gập lên xuống này, nhưng cũng rất tuỳ lúc, lúc tắt nguồn liền không mở lên được.
Tô Thị thấy Tư Đồ Thuần không nói dối liền đặt trả lại điện thoại cho cô, nói:" Điện thoại này có thể dùng được sao? Hiện tại cô đã là phu nhân họ Tân, dùng điện thoại gập như vậy còn ra thể thống gì?"
Tư Đồ Thuần:" Tôi còn có thể lựa chọn ra thể thống hay không sao? Tôi thấy từ đầu tôi lựa chọn đứng về phía bà mới không còn thể thống gì, chuyện bà hứa thế nào? Bao giờ làm? Kịch bản phim đâu, vai nữ chính đâu? Tôi về đã ba hôm đến một tấm giấy kịch bản nữ phụ cũng chưa từng thấy qua."
Tô Thị mấy hôm nay bận mà quên mất, con trai bà cũng chuẩn bị về nước chuyện này chưa xong liền tới chuyện khác, Tô Thị căn bản quên béng mất chuyện này.
Nhưng Tư Đồ Thuần vốn dĩ vẫn chưa nói cho bà biết, tình hình bên đó thế nào, bây giờ đã muốn bà đem tài nguyên đến trước mặt cô?
Nào dễ như vậy.
Tư Đồ Thuần thật sự không cần tài nguyên đó, Hoa Thần đã nói rõ với cô rồi.
Công ty vẫn đang lựa chọn kịch bản phù hợp với Tư Đồ Thuần, tuy không phải vai chính là vai nữ thứ cũng không tồi, hút thêm một chút fan nữa cho dù vai nữ thứ cũng đủ để người khác chú ý đến.
Tư Đồ Thuần không cho Tô Thị có cơ hội lên tiếng liền nói tiếp:" Chẳng phải các người đều đem uy tín đặt đầu? Tuy cuộc giao dịch lần này cả hai bên đều có lợi nhưng bà không giữ lời, tôi cũng không cần phải tiếp tục làm gì."
Tô Thị:" Muốn rút? Cô đã lên con thuyền này rồi còn muốn leo xuống? Nào có chuyện dễ như vậy."
Tư Đồ Thuần:" Sao không thể xuống? Tôi là vợ của Tân Tử, nếu tôi nói sự thật chú ấy sẽ giết tôi sao? Không giết, cùng lắm là bớt tin tưởng một chút."
Tư Đồ Thuần ngã người ra phía sau ghế sô pha mà đánh cái ngáp dài:" Trước đó chúng ta nói cũng chỉ nói miệng, không có giấy tờ càng không có bằng chứng, bà không nói chuyện này, tôi tất nhiên cũng giữ yên lặng, bà muốn làm gì thì cứ việc tới, tôi hiện tại tay không mình không, cho dù có chết cũng phải lôi Tô Thị bà làm tấm đệm lưng."
Kẻ liều cũng phải sợ kẻ không cần mạng.