Tư Đồ Thuần một lần nữa mở mắt ra, nhìn bốn năm người đứng nhìn về phía này liền nhắm mắt lại một lần nữa.
Đây chắc chắn là mơ.
Cho dù Tư Đồ Thuần bị ngã xuống giếng, bản thân nhất định đã lên thiên đường rồi, chứ không phải bị người khác nhìn như vật thí nghiệm như vậy.
Tư Đồ Thuần càng chắc chắn bản thân không phải nằm trong bệnh viện.
Nếu trong bệnh viện những người này chẳng phải vì thấy Tư Đồ Thuần sang mà bắt quàng làm họ?
Chuyện vô lý như vậy còn có thể xảy ra?
Một diễn viên ở tuyến mười tám, thiếu tiền chung cư hai tháng chưa trả, hôm nay còn bị chủ chung cư đuổi khỏi chung cư, còn giành thức ăn với chó như Tư Đồ Thuần có thể sang đến đâu để bọn họ bắt quàng làm họ.
Nếu nói Tư Đồ Thuần mới là người muốn ngồi bật dậy quỳ xuống dập đầu kêu đại một người nhận mình làm con nuôi, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở, một ngày ba bữa cơm là được rồi.
Tư Đồ Thuần không yêu cầu nhiều.
Tư Đồ Thuần muốn cử động tay chân, làm thế nào cũng không cử động được, trừ mắt có thể nhắm mở những thứ khác trên cơ thể như bị đóng băng lại.
Tư Đồ Thuần lúc này liền nghĩ đến trò chơi lúc trước hay chơi, những lúc Tư Đồ Thuần thấy bản thân sắp chết sẽ dùng một đạo cụ để đóng băng lại, không để địch đánh trúng cũng có thể né được một chiêu chí mạng, đóng băng chỉ có hiệu lực hai giây, hết hai giây Tư Đồ Thuần sẽ chạy.
Cô vừa nghĩ đến liền nuốt một ngụm nước bọt.
Cô chắc sẽ không chết đâu nhỉ?
Tư Đồ Thuần cuối cùng vẫn lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn xung quanh, những người lúc nãy không đi mất mà vẫn đứng nhìn đăm đăm về phía này.
Nhìn qua chẳng khác nào pho tượng, nhưng lại được làm bằng xương bằng thịt.
Tư Đồ Thuần nhìn qua đám người liền thấy một người ngồi trên xe lăn, Tư Đồ Thuần vừa nhìn thấy chỉ hận cắn lưỡi quá đau, nếu không cô chắc chắn sẽ cắn lưỡi mà chết thêm lần nữa.
Thấy Tư Đồ Thuần không giả chết nữa liền có người xì xầm.
- Khách mời đã đến hết rồi, cô dâu còn muốn chạy trốn thì ra thể thống gì, chẳng lẽ muốn Tân Tử một mình tiến vào lễ đường?
- Cưới vợ nên cưới một người hiểu chuyện một chút, ông xem cưới một người vợ xinh đẹp trong hôn lễ lại muốn chạy trốn thì có ích lợi gì sao.
Lời này vừa dứt liền có người phụ hoạ thêm vài câu.
Những lời này một lần nữa đẩy Tư Đồ Thuần vào hầm băng.
Không phải.
Chính là đẩy vào Bắc Cực.
Tư Đồ Thuần mắt vẫn dán chặt vào người ngồi trên xe lăn, hai tay người này đan chéo vào nhau, mặt không bày ra biểu cảm gì.
Tư Đồ Thuần sao lại không biết người này là ai, từng góc mặt từng múi bụng đều do Tư Đồ Thuần cùng một người bạn thức đêm phát thảo nên.
Tư Đồ Thuần không nghĩ bản thân xui xẻo ngã xuống giếng lại xuyên vào một bộ truyện tranh do chính người bạn của cô vẽ nên, mà người tạo ra ý tượng cho người bạn đó chính là Tư Đồ Thuần.
Tư Đồ Thuần hít một ngụm khí lạnh.
Người gả cho Tân Tử là người cùng tên cùng họ với Tư Đồ Thuần, chẳng qua năm sinh chênh lệch nhau không ít.
Xuyên không nhận ra bản thân trẻ thêm mấy tuổi, Tư Đồ Thuần tất nhiên vui vẻ, huống chi người bạn này chính là dùng khuôn mặt của cô để làm nhân vật phụ, lại bị hành cho tơi tả cuối cùng chính là bị Tân Tử đẩy vào đường cùng mà chết thê thảm.
Trong bộ truyện này người có kết thê thảm nhất là nguyên chủ còn người có cái kết thê thảm thứ hai chính là Tân Tử.
Dù sao đi nữa hai người bọn họ một người là nhân vật phụ thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính còn một người là nhân vật phụ chỉ để nhân vật chính giết chết lập uy cho bản thân với độc giả mà thôi.
Kẻ giết người lại bị người khác giết lại.
Đây chính là quả báo đó.
Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một bình nước đặt bên cạnh đèn ngủ liền cầm lên.
Những người xung quanh vừa nhìn thấy Tư Đồ Thuần đem bình sứ cầm lên tay liền lui lại hai bước, cũng có người hít một ngụm khí.
- Cô ta chính là điên rồi, không chạy trốn được liền muốn tự sát? Tự sát trong ngày thành hôn gia tộc Tân gia chắc chắn sẽ mang tiếp ép chết con dâu, còn Tân Tử sẽ bị mang danh khắc vợ.
Tư Đồ Thuần muốn nâng bình sứ lên uống một ngụm nước, nghe lời này động tác liền dừng lại giữa không trung.
Bình nước này có độc?
Nhưng hiện tại cổ họng Tư Đồ Thuần khô khốc, chỉ muốn uống một ngụm nước, không nghĩ tới lại khó tới như vậy.
Tư Đồ Thuần nuốt hai ngụm nước bọt xem như nhuận cổ mới đặt bình sứ xuống.
Tư Đồ Thuần không nói lời nào đi thẳng tới chỗ của Tân Tử.
Ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên từng biểu cảm của cô.
Tư Đồ Thuần đi tới liền ngồi xổm xuống.
- Chú đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi vốn dĩ giao tiếp không tốt, đứng trước người mình yêu tôi càng nói hoảng, lời nói chỉ đi ngược với trái tim mình.
Tân Tử nhướng mày:" Lời nói đi ngược với trái tim mình? Mắng tôi là một lão già không đứng lên được, bị phế cả đời, gả cho tôi cô sẽ làm quả phụ là nói ngược với tim mình?"
Lời này không phải cô nói mà.
Tư Đồ Thuần chỉ có thể đánh bậy đánh bạ, mạng này cô còn cần lắm.
Tư Đồ Thuần ngượng ngùng mà cúi đầu:" Tuy chú không đứng lên được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn chờ người khác chạy tới hầu, vật kia không dùng tới được, tôi phỏng chừng cả đời này không có con, gia tộc Tân gia sẽ không có cháu nói dõi, tôi vẫn sẽ yêu chú."
Tư Đồ Thuần muốn quỳ xuống dập đầu ba cái với người trước mắt rồi.
Những lời trước kia nguyên chủ nói chẳng phải người lãnh lấy hậu quả chính là nguyên chủ hay sao? Bây giờ ngược lại người nhận lấy hậu quả còn ở một bên bịa chuyện lại là cô chứ.
Tư Đồ Thuần không phục.
Nhưng không phục thì sao chứ? Có thể oán ai đây.
Có oán chính là oán Tư Đồ Thuần lúc trước quá ngu ngốc, để người bạn kia vẽ nhân vật phụ bị hành tơi tả là cô đi.
Còn vui vẻ khen đẹp mấy hôm liền, tình tiết trong truyện đều do Tư Đồ Thuần nhúng tay vào.
Lời tác giả:
Có vài bộ mình ra được 2 3 chương đã xoá là do mình xoát lại còn nhiều sạn quá, nhặt thì không hết nên mình xoá, sau này mình sẽ lưu ý sau này trước khi ra truyện mới sẽ xoát lại 4 5 lần để xem còn sạn không mới đăng lên cho mọi người