"Điện thoại hư rồi? Để anh xem"
Vinh Tranh tắm xong đi ra, nhìn thấy Vinh Nhung ngồi ở trên ghế sa lon, điên cuồng chọc chọc màn hình điện thoại.
Anh tưởng chiếc điện thoại mới mua ngày hôm qua hôm nay đã gặp trục trặc.
Vinh Tranh đi tới, rút điện thoại từ trong tay Vinh Nhung
"Không hư, chỉ là..."
Vinh Nhung ngẩng đầu đưa tay lấy lại điện thoại.
Vừa ngẩng đầu một cái liền ngây ngẩn.
Vinh Tranh đang mặc chiếc áo thun phông hoạt hình màu xanh hồ lô mà cậu chọn, tóc đã được sấy khô, mái tóc thường ngày được chải chuốt gọn gàng lúc này mềm mại rủ xuống trán, mềm mại và sạch sẽ, dịu dàng và tuấn tú.
Hoàn toàn khác với Vinh Tranh ở trung tâm thương mại ngày hôm qua.
Hôm qua ở trung tâm mua sắm, mặc dù Vinh Tranh trông giống như một sinh viên đại học trong chiếc áo phông nhưng anh vẫn toát ra khí chất của một người đàn ông quyền lực.
Bây giờ thì khác, anh hoàn toàn ở trạng thái tự nhiên nhất, thoải mái nhất.
Giống như một vị tướng vừa cởi bỏ chiến bào trên chiến trường, cởi bỏ hết khí thế chinh phạt, mặc bộ trang phục thoải mái nhất, chỉ thể hiện mặt mềm mại nhất cho gia đình.
Tay Vinh Tranh huơ huơ trước mắt Vinh Nhung: "Ngây ra làm gì?"
"Không có, "
Vinh Nhung nhìn Vinh Tranh, mỉm cười: "Chỉ là... em cảm thấy... đã lâu rồi không thấy anh thoải mái như vậy."
Vinh Tranh liếc nhìn cậu một cái: "Điện thoại gặp vấn đề gì?"
Vinh Nhung lắc đầu: "Là trang web em truy cập có vấn đề."
Nhận thấy ánh mắt Vinh Tranh nhìn mình có chút thay đổi vi diệu, Vinh Nhung: "..."
"Không phải trang web bậy bạ gì đâu, là trang web chính thức của "VERSA Hương thơm Thời đại', em muốn đăng ký tham gia một hoạt động của họ, nhưng vào mãi không được."
"Vào được rồi"
"A?"
Vinh Tranh trả điện thoại lại cho cậu: "Được rồi, em tự nhìn đi."
Vinh Nhung vội vàng cầm lấy điện thoại: "Em xem!"
Vừa nhìn, hóa ra đã vào được rồi!
Màn hình điện thoại hiển thị giao diện đăng ký, giống hệt giao diện đăng ký kiếp trước!
Vinh Nhung lại ngồi sụt xuống ghế sofa, cậu cầm điện thoại, hai ngón tay nhanh chóng thao tác trên giao diện, điền thông tin cá nhân, nộp đơn đăng ký.
Trang web hiển thị đăng ký thành công.
Thành công rồi!
Đăng ký thành công!
"Anh! Anh! Anh!"
"Đừng gấp, nói từ từ."
"Em được rồi, đăng ký!"
Vừa dứt lời, Vinh Nhung đã nhảy cẫng lên.
Dựa vào sự ăn ý trước đây, ngay khi Vinh Nhung vừa giơ hai tay lên, Vinh Tranh đã chìa tay ra vững vàng ôm cậu vào lòng.
Vinh Nhung quấn hai chân vòng quanh eo Vinh Tranh, cọ vào cổ anh trai.
Thứ tự lời nói đã bị đảo lộn.
Có thể thấy, cậu thực sự rất phấn khích.
...
Vinh Nhung bây giờ không còn nhỏ như hồi bé nữa.
Hồi nhỏ bé xíu, chỉ cần cục bông nhỏ chạy về phía mình, Vinh Tranh sẽ cúi người, một tay ôm lấy cậu.
Cục bông nhỏ lớn thành thiếu niên chân dài, cao lớn, khi ôm đã hoàn toàn khác.
Dù cưng chiều em trai cũng không thể giống như hồi nhỏ, hận không thể dính cục bông nhỏ lên người mình, đi đâu cũng mang theo.
Vinh Tranh ôm một hồi liền chê cậu nặng, vỗ mông cậu một cái: "Xuống."
Vinh Nhung nũng nịu không chịu xuống, đột nhiên nảy ra ý: "Anh hai, anh bế em ra nhà hàng nhé."
Ánh mắt Vinh Tranh quét qua một cái: "Mặt mũi đâu?"
Người cũng lớn vậy rồi mà cũng không sợ xấu hổ.
"Anh, hay là anh cõng em đi? Phòng anh có băng gạc không? Băng bó chân em lại, người ta nhìn vào sẽ biết em bị thương sẽ thông cảm ngay thôi."
Càng nuông chiều trẻ con, chúng càng hư hỏng.
Mọi suy nghĩ đều nói ra. Vinh Tranh không quen với tật xấu này của em trai, lặp lại một lần nữa: "Xuống"
"Anh hai, chúng ta cùng chụp ảnh nhé."
Vinh Nhung vẫn cầm điện thoại di động trên tay, cậu mở khóa điện thoại, hướng camera trước vào hai anh em.
Vinh Tranh tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng khi Vinh Nhung áp mặt vào má anh, vẻ mặt của anh lập tức dịu dàng đi.
."Anh hai, cười một cái đi."
Hai anh em đều nhìn về phí camera.
Vinh Nhung chu môi tạo mặt hề trước camera, còn Vinh Tranh thì mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn Vinh Nhung trong khung hình.
Vinh Nhung cài bức ảnh này làm hình nền điện thoại.
...
Đi ra ngoài ăn sáng.
Vinh Tranh nhìn thấy trong tay Vinh Nhung có thêm một chiếc bình giữ nhiệt màu xám đen nhám.
Đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên
Lúc đó, khi Nhung Nhung nói mang theo đồ uống để tiết kiệm tiền mua đồ uống, anh đã đủ ngạc nhiên, anh nghĩ Nhung Nhung có lẽ chỉ nói đùa, không ngờ cậu lại thực sự đổ nước mật ong vào bình.
Trước đây, cậu là một người tiêu xài hoang phí...
...
Tôn Khỉ hôm qua đã hẹn gặp Vinh Tranh vào hôm nay.
Sáng sớm, Tôn Khỉ gọi điện cho Vinh Tranh, biết được Vinh Tranh đang ở nhà hàng nên đến tìm anh.
Tôn Khỉ đến nhà hàng, nhìn lướt qua một vòng nhưng không thấy Vinh Tranh, chỉ thấy Vinh Nhung đang ăn sáng, đồng thời cũng nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đang ngồi đối diện với Vinh Nhung.
Người đàn ông đó ăn mặc khá sành điệu, áo thun của thanh niên lướt sóng, quần short hiphop, nhìn qua là biết không cùng lứa tuổi với gã nhưng có lẽ tầm tuổi em trai của Đại Vinh
Tôn Khỉ lấy điện thoại ra, nhìn thời gian trên màn hình, chưa đến chín giờ.
Sáng sớm vào thời điểm này, hai người cùng xuất hiện trong nhà hàng để ăn sáng cùng nhau, nhìn thế nào cũng có vẻ hơi kỳ lạ.
Hôm qua khi lên đảo, gã không nghe Đại Vinh nói rằng Vinh Nhung có bạn bè gì trên đảo.
Hơn nữa theo tình hình ngày hôm qua, Vinh Nhung gần như ở bên họ suốt ngày, cũng không thấy cậu đi chơi với bạn bè nào.
Vậy khả năng hai người quen nhau từ trước cũng không cao.
Không phải là nhóc con tối qua hẹn bạn chịch đấy chứ
Tôn Khỉ tiện tay lấy vài món ăn sáng trên bàn ăn, tìm một vị trí vừa dễ quan sát, vừa không dễ bị phát hiện để ngồi xuống.
Quyết định chỉ cần hai người vừa có biểu hiện mập mờ là sẽ dùng điện thoại chụp lại, trêu chọc tên anh trai cuồng em trai Đại Vinh kia.
Chẳng mấy chốc, Tôn Khỉ phát hiện ra, anh ta chưa kịp trêu chọc bạn thân thì gã, chó độc thân, đã bị kích thích trước.
Tên "trai hư" kia lúc thì lau miệng cho Vinh Nhung, lúc thì đưa nước cho cậu.
Mẹ nó!
Bây giờ mấy bạn nhỏ đều biết cách tán tỉnh thế này sao?
Bỗng nhiên cảm thấy những chiếc bánh bao hoàng kim trên đĩa không còn ngon miệng nữa!
Người kia đứng dậy.
Dù sao tên "trai hư" kia cũng không thể biết gã là ai, Tôn Khỉ cũng quang minh chính đại nhìn chằm chằm.
Người kia quay người lại, nhìn về phía gã
Hai ánh mắt chạm nhau.
Con mẹ nó!
Đại, Đại Vinh?!
Biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Khỉ giống như gặp quỷ.
Không đúng, gặp quỷ gã cũng sẽ không kinh ngạc đến mức này.
Mức độ kinh ngạc này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi chấp nhận của gã.
Tôn Khỉ không ngồi vững trên ghế, "Ầm --"
Trước tiên là tiếng ghế kêu chói tai, sau đó, Tôn Khỉ ngã nhào xuống đất.
Có người bật cười thiện chí.
Cũng có người lịch sự nhìn sang chỗ khác.
Nhưng cũng vô ích.
Mặt gã cũng đã mất rồi!
Nhân viên khách sạn nghe thấy tiếng động, nhận ra ông chủ của mình, lo lắng chạy đến, đỡ gã dậy, "Tôn tổng, anh không sao chứ?"
Tôn Khỉ: "..."
Nhân viên bây giờ làm sao vậy?
Còn có chút tinh ý hay không, lúc này chẳng lẽ không phải nên coi gã như khách hàng bình thường sao?
Tôn tổng gì chứ?!
Tôn Khỉ thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Thời buổi này trở thành giám đốc, tổng giám đốc hay quản lý gì đều quá bình thường.
Cho dù nhân viên gọi một tiếng "Tôn tổng", người ta cũng không hề nghĩ rằng gã là ông chủ khách sạn.
"Không sao."
Tôn Khỉ không để nhân viên phục vụ đỡ, cô gái kia chỉ là một cô bé, sao có thể đỡ nổi gã.
Gã tự mình chống một tay xuống đất định đứng dậy.
Vinh Tranh đi đến, chìa tay ra cho gã.
Tôn Khỉ vừa đưa tay ra, Vinh Tranh đã rụt tay lại.
Tôn Khỉ: "!!!"
Chửi thề một tiếng
Nếu không phải nơi đông người, Tôn Khỉ đã sớm chửi thề ầm ĩ.
Nhân viên phục vụ bên cạnh muốn cười nhưng lại không dám.
Tôn Khỉ tự lực cánh sinh, tự mình đứng dậy.