Tắm rửa xong, Vinh Tranh lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Ánh đèn flash lóe lên.
Có hơi nhức mắt
Vinh Tranh nheo mắt, dùng tay cản lại.
"Xin lỗi anh, em quên tắt đèn flash."
Vinh Nhung cười áy náy, tắt đèn flash trên điện thoại di động
Vinh Tranh buông tay xuống, bất mãn liếc Vinh Nhung: "Em chụp anh làm gì?"
Vinh Nhung cười híp mắt: "Để ngắm đó."
Chờ về đến nhà, cậu cũng phải chụp ba mẹ nhiều một chút
Sau này, khi mà cậu chỉ còn lại một mình sẽ từ từ xem lại.
Vinh Tranh hoài nghi với những lời cậu nói
Anh đi tới lấy đi di động trong tay Vinh Nhung.
Anh cho rằng với tính khí ngang ngược của Vinh Nhung sẽ cố tình chụp anh ở những góc độ kỳ quặc, khiến anh trông xấu xí đến mức độ lịch sử. Nhưng ngạc nhiên là cả bố cục và ánh sáng đều rất đẹp, khiến anh trông dịu dàng lạ thường.
Không phải ảnh gì kỳ lạ là được.
Vinh Tranh nhìn một cái rồi trả điện thoại cho Vinh Nhung
Anh đến phòng vệ sinh làm khô tóc.
Trở lại, tắt đèn, trong phòng rơi vào bóng tối.
Gáy đầu Vinh Nhung tựa vào khuỷu tay anh: "Anh hai, kể chuyện trước giờ đi ngủ cho em nghe đi."
Vinh Tranh yên lặng.
Một lúc sau, anh lạnh lùng nói: "Vinh Nhung, em cho rằng anh sẽ không đánh em phải không?"
Được voi đòi tiên, không có không yên.
"Không cần cổ tích, truyện cổ tích đều nói về tình yêu. Hoàng tử dùng nụ hôn đánh thức Bạch Tuyết, công chúa hôn hoàng tử ếch, chim én nhỏ hôn hoàng tử. Em còn là một em bé nữa, anh hai, anh đọc tản văn đi, của thầy Vương ấy. Loại văn chương trong sáng này phù hợp với người thuần khiết như em hơn.
Vinh Tranh: "... Em trở thành đứa lắm lời như vậy từ lúc nào?"
"Buổi đêm khiến người ta bộc lộ nội tâm."
Vinh Tranh im lặng một cách kì quái một lúc, "Người dạy thành ngữ cho em là ba phải không?"
Nó với câu "Lấy thân thử nghiệm" kia của ông kì lạ như nhau.
"Vâng, hổ phụ vô khuyển tử mà" (Cha là hổ thì sao con là chó được)
Vinh Tranh: "..."
Vinh Tranh có thể cảm giác được thái độ của Vinh Nhung đối với anh đã có chút thay đổi so với trước đây.
Đúng như bác sĩ Quách đã nói với anh trước đó, Vinh Nhung đã dựng lên một bức tường chặn lại anh trong lòng.
Giống như con hồ ly nhỏ mà anh đã nuôi nấng đến vô cùng quen thuộc với đối phương, sau họ lại bị thời gian chia cách quá dài, hồ ly nhỏ đã trở về ẩn náu trong hang động của chính mình
Nhìn thấy nó thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài, hoặc chỉ để lộ đuôi, hoặc để lộ lưng, đôi lúc mới sẵn sàng cho anh chạm vào bộ lông của nó.
Bây giờ hồ ly nhỏ này đã gần gũi hơn với anh.
Nó sẽ ra khỏi hang động, chủ động xòe móng cào anh mấy cái, cùng anh chơi đùa.
Vinh Tranh đương nhiên vui mừng trước sự thay đổi này của Vinh Nhung.
"Dạo này thích nghe tản văn?"
"Không phải gần đây, chỉ là đột nhiên em muốn nghe, anh hai, anh đọc cho em nghe."
Vinh Tranh: "..."
"Anh hai."
Trong chăn, một cái tay chọt chọt eo Vinh Tranh
Vinh Tranh lạnh lùng nói, "Lần sau anh sẽ không phá lệ nữa. Đọc xong để anh ngủ."
"Vâng."
Đồng ý rất dứt khoát
Vinh Tranh cảm giác được giường chuyển động.
Hẳn là Vinh Nhung đổi tư thế, giống như là thật sự chuẩn bị lắng tai nghe.
Vinh Tranh không còn cách nào khác ngoài việc dùng điện thoại di động của mình tìm kiếm các tác phẩm của thầy Vương trên Internet, tìm thấy một tác phẩm mà anh cho là hay.
Vương Tăng Kỳ (1) 《Gặp được người hiểu mình là duyên phận》?"
Vinh Nhung: "Được đó."
Được sự đồng ý của khán giả duy nhất, bá tổng Vinh Tranh vì nam chính mà tạm thời đi làm thêm bắt đầu đọc.
...
Lần đầu tiên Vinh Nhung nghe được văn chương của thầy Vương là ở Giản gia
Giản Trác Châu thích nghe những thứ này.
Buổi sáng chưa tới sáu giờ, tiếng giặt giũ và giọng nữ sẽ xuyên qua cửa tiến vào phòng cậu
Đoạn thời gian đó, cậu bị chứng mất ngủ trầm trọng và thường ngủ vào lúc ba hoặc bốn giờ sáng.
Mỗi ngày chưa tới sáu giờ đã bị đánh thức thật sự khiến cậu phát điên.
Cậu chịu đựng gần nửa tháng, cuối cùng hoàn toàn mất ngủ cho đến rạng sáng. Cậu muốn chợp mắt một lát nhưng âm thanh phát ra từ radio ở mức âm lượng lớn nhất khiến cậu không thể ngủ được.
Phiền muộn tới cực điểm.
Cậu mở cửa phòng, đi xuống lầu.
Nữ chính thì thầm: "Diệp Tam có chút tức giận: 'Cảm thấy tôi làm anh xấu hổ sao? Hai 'quý ông' đến từ một cửa hàng vải lớn và một ông bố bán trái cây, thấy mất mặt?"
Nguyễn Ngọc Mạn dời mười mấy chậu hoa, eo quả thực có chút không chịu nổi.
Bà chỉnh âm lượng nhỏ lại một chút, ngồi xuống ghế
"Trác châu, em rất nhớ Tiểu Dật..."
Bước chân đang xuống cầu thang của Vinh Nhung bỗng chốc ngừng lại.
Nguyễn Ngọc Mạn xoa eo đau nhức, với sự nâng đỡ của Giản Trác Châungồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt hồng hồng.
Giản Trác Châu thở dài.
"Ai. Anh làm sao mà không nhớ nhóc con kia được? Thế nhưng Tiểu Dật bây giờ là Nhị thiếu Vinh gia rồi. Vinh tiên sinh và vinh phu nhân hẳn không thích chúng ta thường xuyên đên thăm nó. Hơn nữa, Tiểu Dật bây giờ được đón về Vinh gia, đang cần xây dựng tình cảm với người nhà. Bất kể là chúng ta thường xuyên đi thăm hay là gọi điện thoại hẹn nó ra gặp, đều đối với nó là điều không tốt."
"Nhưng là... Tiểu Dật rõ ràng là do chúng ta một tay nuôi lớn. Đến bây giờ em vẫn còn nhớ ngày đầu tiên ôm nó từ bệnh viện trở về, một đứa bé nho nhỏ. Em nuôi nó từ lúc nhỏ như vậy, nuôi đến lớn như bây giờ..."
Nguyễn Ngọc Mạn nghĩ tới con nuôi giản dật liền không nhịn được rơi lệ.
Số mệnh tại sao phải đùa giỡn với cả nhà bọn họ như vậy?
Con trai bà nuôi 19 năm không phải con ruột của bà, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà của nó đón nó đi.
Nó thế mà là nhị thiếu của tập đoàn Vinh thị, Tiểu Dật trở lại nhà ba mẹ ruột hiển nhiên sẽ tốt hơn theo bà và Trác Châu, bọn họ cũng chẳng có bất kỳ lý do gì không trả con lại.
Đứa con trai được chính mình nuôi nấng, đứa con trai mình đau nhiều năm như vậy bỗng nhiên lại bị bắt đi, ai có thể chịu đựng được?
Giản Trác Châu cũng đỏ mắt.
Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai vợ mình, tỏ vẻ an ủi.
"Nếu Tiểu Dật còn ở đây thì tốt quá. Thằng nhóc đó luôn dậy sớm hơn hai chúng ta và làm bữa sáng trước. Khi chúng ta xuống lầu, sẽ có bữa sáng nóng hổi đang đợi chúng ta. Đứa bé Tiểu Dật kia từ nhỏ đã khôn khéo, thông minh lại hiểu chuyện, còn nghe lời như vậy. Trước kia anh thường cảm thấy có thể sinh ra một đứa trẻ như Giản Dật cũng không biết là mấy đời tích phúc mới có thể sinh ra một đứa con trai vừa khôn khéo vừa ưu tú như nó."
Nụ cười bên môi Nguyễn Ngọc Mạn phai nhạt đi, cần cổ trắng nõn cúi thấp, ánh mắt thương cảm, "rốt cuộc là do em phúc mỏng."
Giản Trác Châu hạ thấp âm lượng, "Đùng nói như vậy. Nếu như bị đứa bé kia nghe thấy sẽ buồn bực"
Nguyễn Ngọc Mạn cắn môi, "Nó sẽ khổ sở sao? Đứa bé kia tới nhà chúng ta cũng sắp nửa tháng, vừa không gọi anh một tiếng ba, cũng không kêu em một tiếng mẹ."
Nguyễn Ngọc Mạn rưng rưng nước mắt: "Nó căn bản không muốn thừa nhận chúng ta, nó khinh thường chúng ta, nó khinh thường chúng ta không có mấy chục tỷ tài sản. Chê chúng ta chỉ là một chủ tiệm hoa, không đủ khả năng chi trả học phí đại học đắt đỏ của nó."
"Nó từng nói chê chúng ta chưa? Anh thấy chính là em đa nghi quá rồi."
"Đúng. Nó chưa bao giờ nói rằng không thích chúng ta, nhưng nó đã thể hiện điều đó qua lời nói và việc làm. Nhìn nó kìa, hai chúng ta sáng sớm đi chợ mua cá rồi nấu một chén canh cá diếc, thằng bé chỉ uống một hớp rồi không bao giờ đụng vào nữa. Nó chỉ cắn vài miếng sườn heo xào chua ngọt mà anh chú tâm nấu rồi ngừng ăn. Còn dưa chuột xào và rau diếp luộc, thậm chí còn không thèm chạm tới. Như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?
"Cái này, khi con vừa về, đồ ăn chúng ta nấu không hợp khẩu vị của con không phải rất bình thường sao? Đó là vì cha mẹ chúng ta đã không suy nghĩ kỹ và không hỏi trước sở thích của con. Em thấy đấy, dạo này chúng ta hỏi trước khi mua, không phải nó đều ăn một chút sao?"
"Đúng vậy, cái gì cũng chỉ đụng mấy đũa, cơm còn lại hơn nửa, thật lãng phí. Tiểu Dật không như thế này. Tiểu Dật từ nhỏ đã ăn đủ thứ cũng không kén chọn đồ ăn. Chỉ cần đưa cơm cho nó, nó nhất định ăn hết sẽ không lãng phí một hạt cơm nào... "
Bất kể thế nào, Tiểu Dật không thể nào trở lại nhà bọn họ nữa.
Từ giờ trở đi, gia đình ba người của họ sẽ phải sống tiếp.
Nguyễn Ngọc Mạn nuốt một bụng bất mãn trở về.
Bà xoa xoa cái eo đau nhức, đứng dậy khỏi ghế, "Cũng muộn rồi, chúng ta tiếp tục dọn đi. Hôm nay không phải anh định ra ngoài mua hàng sao? Nếu xong sớm thì có thể về sớm, cũng an toàn hơn."
Giản Trác Chu đẩy vợ trở lại ghế: "Không cần, không cần em, chỉ còn mấy cái chậu thôi, còn lại cứ giao cho anh. Eo của em không tốt, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Nguyễn Ngọc Mạn làm sao mà chịu: "Không được, hôm nay anh phải lái xe mấy tiếng đồng hồ tới Giang Thành, bây giờ anh mệt quá rồi, lái xe về mệt quá thì phải làm sao? Vì chỉ còn lại mấy chậu nên em sẽ giúp. Làm xong sớm một chút. Hôm nay nếu tuyết rơi quá nhiều trên đường, hãy tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm và lái xe về sớm vào sáng mai. không được lái xe cả đêm đấy, biết không?"
"Biết. Vẫn là vợ anh quan tâm anh nhất"
Giản Trác Châu nhéo má vợ một cái.
Nguyễn Ngọc Mạn biết chồng nhìn thấy mình khoảng thời gian này buồn buồn không vui, chỉ là muốn làm mình vui vẻ nên đành miễn cưỡng hợp tác mà mỉm cười.
Giản Trác Châu quay đầu qua chỗ khác.
Vợ có thể thường thường nhắc với ông về Tiểu Dật, ông không thể.
Nếu ông cũng để mặc cho mình nhớ đến con nuôi, đối với người trong nhà sẽ rất bất công.
Vợ chồng hai người mỗi người dời một chậu cây ra ngoài.
Khi Giản Trác Châu trở lại nhà, ông nhìn thấy Vinh Nhung đang cúi xuống cố gắng nhấc một chậu hoa cao bằng nửa người.
Nhìn thoáng qua có thể biết đứa trẻ này chưa bao giờ hoạt động thể chất nhiều, phần thân dưới không ổn định và tư thế dùng lực cũng sai.
Dù thế nào đi nữa, Giản Trác Châu vẫn rất vui mừng vì sự xuất hiện của Vinh Nhung.
Điều này có phải hay không nói rõ, đứa trẻ này rốt cuộc vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Ông nhanh chóng sải bước về phía trước, nhận lấy chậu hoa từ tay Vinh Nhung, "Tiểu Nhung, con đang làm gì vậy? Loại việc nặng nhọc này con không thể đảm đương được, để ba đi. Con cứ ngồi đó đi."
Nguyễn Ngọc Mạn đứng ở một bên nhìn không lên tiếng.
Đều là con trai, Tiểu Dật làm được tại sao Tiểu Nhung lại không chịu nổi?
Nếu hai đứa bé đã đổi trở lại, Tiểu nhung dù sao cũng phải nhận ra mình chỉ là con trai của một chủ tiệm bán hoa chứ không phải tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa của Vinh gia.
Từ trong mắt Nguyễn Ngọc Mạn, Vinh Nhung đại khái đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Không quan trọng.
Vinh Nhung chuyển những chậu còn lại ra ngoài tiệm hoa.
Giản Trác Châu cố ý muốn di chuyển nhanh hơn để Vinh Nhung dọn ít đi một chút, nhưng đứa trẻ lại quá bướng bỉnh.
Nếu ông tăng tốc, nó cũng sẽ tăng tốc nhanh hơn ông.
Vinh Nhung trước đây chưa từng làm việc vặt, Giản Trác Châu lo cơ thể cậu không chịu nổi nên đành phải chậm lại.
"Được rồi, chúng ta dọn xong rồi, Tiểu Nhung. Con có thể lên lầu nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì, ba và mẹ sẽ gọi con"
Vinh Nhung gật đầu một cái, xoay người lên lầu.
Nhớ tới con trai có thể còn chưa ăn sáng, Giản Trác Châu vội vàng bổ sung: "À, nhân tiện, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, cháo đã nấu trong nồi, rau để trên bàn, con nhớ ăn sáng nhé. "
"Ừm"
Vinh Nhung nhìn Giản Trác Châu, câu "Cám ơn ba" kia nghẹn ở trong cổ họng không làm sao thốt ra được
Vinh Nhung lên lầu.
Cậu trở về phòng.
Cậu lấy bát ra khỏi tủ, lúc múc cháo ra cánh tay vẫn luôn run rẩy, gần như không thể cầm chắc.
Vinh Nhung khuấy cháo, đặt lên bàn.
Cậu mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có nhiều chỗ trầy xước bị mài rách da.
Vinh Nhung kéo ghế ăn ra, ngồi xuống. Cậu dùng tay trái đỡ cổ tay phải đang không ngừng run rẩy của mình, đến khi tay phải không còn run mạnh như vậy nữa mới bình tĩnh ăn.