Khách mời đều chung bộ dáng như thể họ gặp phải quỷ
Họ kì lạ tiểu thiếu gia Vinh gia ngày hôm nay sao lại đổi tính nết rồi.
Ngay cả Hà Vũ trên mặt cũng toàn là vẻ nghi hoặc.
Bình thường khi anh em bọn họ tụ tập, chỉ cần nói xấu Chu Chỉ một câu, Vinh Nhung cũng có thể cãi nhau với bọn họ.
Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây à.
Thân là người trong cuộc Chu Chỉ trong nháy mắt sầm mặt.
Y kiềm nén sự nhục nhã trong lòng, ánh mắt sắc như dao: “Vinh Nhung, lời này của cậu là ý gì?”
Vinh nhung thờ ơ lắc ly rượu trong tay, “Ý trên mặt chữ. Sao, Chu thiếu không hiểu tiếng người à?”
Đôi mắt phượng khẽ lia nhanh, ý quyến rũ khó tả nhưng cũng ngập tràn khinh bỉ và khinh thường
Chu Chỉ có xuất thân là con riêng
Cho dù hôm nay được đón về Chu gia, bước vào giới thượng lưu của Phú Thành thì sự tự ti nhạy cảm trong xương tủy của y cũng không thể dễ dàng bị xóa bỏ trước hào nhoáng của những thương hiệu nổi tiếng và những chiếc xe sang trọng.
Đời y căm hận nhất chính là việc bị người khác sỉ nhục!!
Nhưng Vinh gia tạm thời y không đắc tội nổi.
Chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
“Chu mỗ sẽ ghi nhớ chuyện ngày hôm nay.”
“Tùy cậu.”
Cậu cũng đã chết rồi.
Nhớ hay không nhớ gì đó thì có liên quan gì đến cậu đâu?
Ngữ khí khinh thường của Vinh Nhung khiến sắc mặt của Chu Chỉ càng tối hơn.
Vinh Nhung uống cạn chút rượu vang còn sót lại trong ly.
Chiếc cổ trắng nõn ngửa lên, lộ ra một vòng cung khiến lòng người ta ngứa ngáy, đôi môi son thấm chút rượu sâm panh chói mắt và quyến rũ.
Có khách quý không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Chuyện gì xảy ra?
Trước kia sao lại không phát hiện tiểu thiếu gia Vinh gia sao lại…quyến rũ như vậy?
Tựa như đóa mạn đà la (1) nở trong thung lũng, rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Hận không thể hái đi, đặt trong tay, đùa nó cả ngày lẫn đêm
Phần lớn người tron phòng khách này ngày trước cũng xem thường vị Vinh nhị thiếu gia này.
Bởi so với còn chưa tốt nghiệp đại học đã từ chối vào công ty của cha mình để dốc sức làm việc cho tập đoàn Vinh Sự, Vinh Tranh, người chỉ mới 23 tuổi, giữa những điều tiếng bất lợi của bên ngoài đã một mình gầy dựng để chế kinh doanh của riêng mình.
Hào quang của Vinh Tranh chói lọi thế nên vị tiểu thiếu gia này càng thật sự có chút“không nỡ” nhìn.
Huống hồ gì đường đường là tiểu thiếu gia Vinh gia mà lại theo đuổi một đứa con riêng?
Ai sẽ coi trọng?
Hiện tại mọi người thế nhưng lại cảm thấy tiểu thiếu gia Vinh gia mắt mù cũng không sao, bởi vì cậu rất đẹp!
Một báu vật như vậy nuôi dưỡng trong nhà, cho dù đối phương cái gì cũng không biết nhưng cứ bày ở nhà như vậy không phải rất cảnh đẹp ý vui sao?
Vinh Tranh lạnh lẽo liếc họ.
Những người đó trong lòng sợ hãi, bận bịu cúi đầu, rối rít thu hồi ý nghĩ không nên có.
“Anh, em có quà cho anh nè. Anh lên cùng em có được không?”
Mới vừa rồi còn trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, thiểu thiếu gia Vinh gia kiêu ngạo tựa như một con phượng hoàng, hiện tại nói chuyện với đại thiếu gia ngữ khí lại mang theo chút lấy lòng.
Nếu không phải hai người là anh em ruột thịt thì đã có thể thật khiến người ta ghen tị.
“Nhung Nhung —— “
Hà Vũ cũng không biết tại sao mình phải mở miệng gọi Vinh Nhung lại.
Hắn chẳng qua là theo bản năng cảm thấy bạn thân tựa hồ có gì đó không đúng.
Vinh Nhung ánh mắt lạnh như băng nhìn Hà Vũ một cái.
Đời trước là cậu bị thiểu năng trí tuệ, bị nước ối đầu óc.
Sai khi đem rắn độc trở thành trung khuyển, đem tiểu nhân Hà Vũ này trở thành bạn tốt.
Suy nghĩ kỹ một chút, đời trước nếu như không phải Hà Vũ và lúc cậu còn đang giận mà nói những lời đó trên đầu cậu, khiến cho cậu cảm thấy ngay cả bạn tốt cũng không hiểu mình thì chưa chắc cậu sẽ xúc động đến mức đánh nhau với Vinh Tranh.
Đời trước, cậu rơi vào kết cục bị người thân xa lánh còn không phải tại vì hà Vũ quạt gió thêm củi sao?
Cậu cũng đã biến thành quỷ cũng không thể lại lặp lại loại ngu xuẩn này!
Cậu đã từng làm hỏng sinh nhật của anh mình.
Vậy thì để cậu bồi thường cho anh một sinh nhật hoàn mỹ đi.
Như vậy thì cậu mới có thể đi mà không có bất cứ tiếc nuối nào.
Ánh nhìn này của Vinh Nhung trực tiếp khiến Hà Vũ ngẩn ra tại chỗ.
Đến khi Hà Vũ kịp phản ứng, hai người đã đi lên lầu.
Hai người đã quen biết nhau từ rất sớm.
Tính tình Vinh Nhung kiêu ngạo, rất nhiều người đều không để trong mắt, đối với hắn cũng thường xuyên lạnh nhạt thế nhưng ai bảo người ta là tiểu thiếu gia Vinh gia, ba hắn muốn hắn “sống chung” với vị tiểu thiếu gia Vinh gia này thật tốt.
Hà Vũ tiêu tiền thường xuyên vung tay quá trán, không có tiền thì mượn Vinh Nhung
Vinh Nhung một lần cũng chưa từng cự tuyệt lại cũng chưa từng giục hắn trả.
Thật sự là một cỗ máy rút tiền tuyệt vời.
Nếu không thì hắn sẽ không đời nào chịu đựng tính khí xấu của vị tiểu thiếu gia này.
Có quỷ mới biết mới vừa rồi vị tiểu thiếu gia Vinh gia này lại mắc bệnh nặng gì!
Không để ý đến hắn thì thôi.
Hà Vũ bưng một ly rượu sâm panh đi tìm người đẹp nói chuyện.
Đã một thời gian dài Vinh Nhung đã không đụng đến rượu.
Một ly rượu sâm panh cũng có thể làm cho cậu say.
Lúc lên cầu thang cơ thể cậu khẽ lắc lư một chút, suýt chút nữa bước hụt.
Vinh Tranh đi ở sau lưng cậu đưa tay đỡ cậu một cái.
Vinh Nhung quay mặt sang hướng về phía Vinh Tranh cười sán lạn “Cám ơn anh hai (2).”
Ánh mắt Vinh Tranh hơi trầm xuống.
Anh nhìn chằm chằm khóe môi cong cong của Vinh Nhung, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
Anh luôn cảm thấy rằng em trai mình dường như đã thay đổi một chút so với vừa rồi?
Trầm giọng nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Vâng. Đều nghe anh hai.”
Vinh Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười thỏa mãn.
Thật tốt.
Sau khi chết còn có thể gặp được Vinh Tranh, còn có thể nữa gọi đối phương hai tiếng: “Anh hai”
Thật tốt.
Ông trời đối xử với cậu không tệ.
Nụ cười trên môi Vinh Nhung càng rạng rỡ
Nhưng đuôi mắt lặng lẽ đỏ lên.
Sau khi rời khỏi Vinh gia, Vinh Nhung đã từng không chỉ nằm mơ một lần, mơ thấy những ngày cậu ở Vinh gia đó.
Mơ thấy mình đang ngồi cùng bàn với bố mẹ vào một buổi sáng đầy nắng, mơ thấy mình luôn thừa dịp ba mẹ không để ý mà gắp món trứng chiên mình không thích sang cho Vinh Tranh.
Vinh Tranh lại đem trứng trả lại cho cậu, nói cậu như vậy mới có thể cân bằng dinh dưỡng, kết quả là cậu bị mẹ bắt gặp và bị nhìn chằm chằm bắt uống một ly sữa lớn mới được phép ra ngoài.
Đó là chuyện lúc bọn họ còn rất nhỏ.
Sau đó cảnh trong mơ thay đổi, tất cả đều biến thành hình ảnh cậu cãi nhau với người nhà.
Cậu tức giận gầm thét như một con thú nhỏ, người nhà vừa đau lòng vừa thất vọng mà nhìn cậu.
Lại qua một lúc, lại mơ thấy cậu trở lại khi còn bé.
Cậu bị sốt, ba mẹ thức trắng đêm không ngủ thay phiên trông nom cậu, anh hai đem món đồ chơi cậu yêu thích nhất thả vào đầu giường cậu.
Tỉnh lại là trần nhà của phòng trọ cũ nát cùng với mùi mốc trong không khí ẩm ướt.
Toàn bộ trong Vinh gia cậu đều quá quen thuộc.
Vinh Nhung lên lầu không cần suy tư, tự ý đi tới trước cửa phòng thứ hai trên hành lang, đẩy cửa phòng ngủ.
Cậu đi tới mép giường, mở ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường.
Lấy từ bên trong ra một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
“Anh hai, sinh nhật vui vẻ.”
Thật tốt.
Rốt cuộc cũng có cơ hội tự tay đưa món quà này cho anh.
Vinh Tranh nhận lấy hộp nhung từ trong tay Vinh Nhung, đáy mắt hơi ngạc nhiên.
Anh không nghĩ đến em trai lại thật sự đưa quà cho mình.
Hai anh em khi còn nhỏ có quan hệ tốt nhưng khi lớn lên không biết vì lý do gì, dần dần bị cậu dần dần xa cách với anh.
Vừa rồi anh còn tưởng rằng em trai kiếm cớ muốn anh lên lầu, thực ra là muốn nói chuyện khó dễ với anh chuyện của Chu Chỉ…
Ngược lại là anh hiểu lầm em trai mình.
“Anh hai không mở ra nhìn một chút sao?”
Vinh Tranh mở hộp ra.
Đó là một chiếc ghim cài bằng ngọc bích, thiết kế tổng thể là một làn sóng biển, ở giữa có một viên ngọc bích, bên cạnh đính những viên kim cương sáng chói, giống như sóng vỗ vào bờ biển.
Trầm lắng lại sâu sắc.
Giống như Vinh Tranh.
“Anh thích không?”
Vinh Tranh không có thói quen đeo ghim cài nhưng cũng không ngăn anh yêu thích món quà này của em trai.
“Rất thích. Cám ơn.”
“Em giúp anh đeo lên có được hay không?”
“… Được.”
Vinh Nhung đi đến trước mặt Vinh Tranh.
Cậu lấy chiếc ghim cài từ chiếc hộp nhung màu xanh lam ra và cài nó lên bộ vest tối màu của Vinh Tranh.
Chiếc ghim cài màu xanh đậm hợp với phong thái của Vinh Tranh càng tôn lên vẻ điềm tĩnh bẩm sinh của anh.
“Thật là đẹp!”
Vinh Nhung vỗ tay, hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình.
Cũng không biết là đang khen ghim cài áo hay là khen người đang đeo ghim cài, mà cũng có thể là, đều khen cả hai.
“Bữa tiệc còn chưa kết thúc, khách nhân còn ở dưới đợi, chúng ta xuống lầu đi.”
“Được ạ.”
Vinh Nhung mỉm cười nắm lấy tay của anh mình.
Tầm mắt của Vinh Tranh rơi vào nơi hai cánh tay họ giao nhau, không có rút về.
Vinh Nhung khoác cánh tay của Vinh Tranh, hai anh em cùng nhau đi xuống lầu.
Hình ảnh hai anh em thân thiết như vậy mang đến một trận xì xào bàn tán trong phòng khách.
“Hai anh em họ hòa giải rồi à?”
“Vốn là cũng không có xích mích mà?”
“Nhìn! Các người nhìn thấy không? Trước ngực Vinh Tranh xuất hiện một cái ghim cài.”
“Cái ghim cài này… Tôi nhớ cách đây không lâu tại buổi đấu giá từ thiện do Khắc Nhĩ Sâm(3) tổ chức, có một chiếc ghim cài áo sóng do một nhà thiết kế người Ý thiết kế vào thế kỷ trước đã được một người mua bí ẩn mua đấu giá với mức giá cao ngất trời bảy con số, chỉ là người mua đó không lộ diện! Chẳng là là vị nhị thiếu gia Vinh gia kia chính là người mua bí ẩn ngày hôm đó sao?”
“Không sai! Chính là số tiền kia! Ngày đấu giá từ thiện đó tôi cũng đi! Lúc ấy mọi người còn thảo luận người mua thần bí đến tột cùng có thân phận gì, không nghĩ tới lại chính là vị tiểu thiếu gia Vinh gia này.”
Ghim cài áo thế kỉ trước!
Chiếc trâm được khảm bằng đá quý tanzanite (4) rất quý hiếm
Điều này còn có ý gì?
Ý nghĩa là trừ đeo thường ngày còn vô cùng có giá trị sưu tập!
Có thể được mời tới tham gia tiệc sinh nhật Vinh Tranh thì người ở chỗ này tự nhiên phần lớn không giàu thì sang.
Nhưng ghim cài giá trị cao đến bảy con số, không phải ai trong số họ cũng sẵn sàng chi nhiều tiền để mua nó.
Ngoại giới vẫn còn có tin đồn anh em Vinh gia không hòa hợp.
Cái này gọi là không hợp?
Không hợp có thể mắt cũng không chớp liền chi bảy con số mua một chiếc ghim cài trang sức từ thế kỷ trước để làm bất ngờ cho ngày sinh nhật của anh trai mình?
Vinh Duy Thiện và vợ Ứng Lam vốn đang chiêu đãi khách trong sân, nghe tin con trai nhỏ suýt đánh nhau với con trai lớn vì Chu Chỉ, nói một tiếng với khách mời rồi vội vàng đi đến sảnh lớn.
Thấy hai anh em khoác tay nhau, hòa hợp đi xuống từ trên lầu thì hơi kinh ngạc.
Nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Vinh phu nhân đứng ở chân cầu thang vậy tay với bọn họ: “Hai anh em xuống vừa đúng lúc, cùng nhau cắt bánh kem đi”
Vinh Nhung một thoáng không chớp mắt mà nhìn chăm chú Vinh phu nhân đang mỉm cười.
Cậu buông cánh tay của Vinh Tranh ra.
Ba bước cũng thành hai bước mà bước nhanh về phía trước.
Ôm lấy Vinh phu nhân, “Mẹ —— “
Cậu gặp mẹ ở đây có nghĩa là mẹ đã tha thứ cho cậu rồi sao?
Vinh phu nhân bị cái ôm đột ngột của đứa con trai làm cho sửng sốt, bà theo bản năng vuốt lưng đứa nhỏ, ánh mắt nhìn đứa lớn thầm hỏi.
Ai không biết điều ở sau lưng làm cho Nhung Nhung của bà chịu ấm ức?
Vinh Tranh khẽ lắc đầu một cái, tỏ vẻ chút nữa nói sau.
Vinh phu nhân đọc hiểu ý trong mắt con trai lớn.
“Đứa nhỏ này, lớn như vậy còn làm nũng với mẹ.”
Đối với cái ôm này, Vinh phu nhân thật ra vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Phải biết là đã lâu rồi con trai út của bà không thân mật với bà như vậy chứ đừng nói là trước mặt mọi người.
Nhưng cô ấy vẫn dùng EQ cao của mình để xoa dịu cái ôm đột ngột của Vinh Nhung.
Một câu nói, không chỉ thể hiện tình yêu của bà dành cho đứa con út mà còn vô tình giải thích lý do hành vi bất thường của Vinh Nhung cho những vị khách có mặt.
Những vị khách phát ra tiếng cười thiện ý.
Vương phu nhân, vợ của chủ tịch tập đoàn bách hóa Vạn Huy, ghen tị nói: “Vinh phu nhân thật may mắn. Con trai thứ hai lớn như vậy vẫn còn thân cận với phu nhân như vậy, không giống như đứa trẻ trong nhà tôi suốt ngày không thấy bóng dáng, có lúc nói nó mấy câu cũng chê tôi phiền.”
Vinh phu nhân mỉm cười, “Cũng không hẳn. Thật may Nhung Nhung không giống anh trai của nó.”
Trong mắt Vinh Tranh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Mẹ. Hôm nay là sinh nhật con, có thể chừa lại cho con chút thể diện không?”
Vinh phu nhân liên tục cười nói: “Được được được. Là mẹ không đúng, không nên ở sinh nhật con phá vỡ thể diện của con.”
Những người khác đều bị cuộc trò chuyện của hai mẹ con chọc cười.
Mỗi tay nắm lấy tay của hai đứa con trai, Vinh phu nhân quay đầu nói với chồng “Đi thôi, Duy Thiện, nên cắt bánh kem rồi.”
Vinh Nhung mặc mẹ kéo cánh tay của mình.
Đối với cậu mà nói, tất cả những điều tốt đẹp này giống như cảnh trong mơ.
Không, ngay cả nằm mơ, cậu cũng không dám mơ thấy hình ảnh mình bị mẹ kéo cánh tay, ba sẽ ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn cậu.
Bọn họ đi đến trước chiếc bánh sinh nhật lớn.
Mẹ một tay cầm tay cậu, một tay nắm tay Vinh Tranh, cùng nhau cắt chiếc bánh gato lớn năm tầng mà kiếp trước cho đến khi kết thúc bữa tiệc cũng không ai quan tâm đến vì cậu đã làm xáo trộn sinh nhật của Vinh Tranh.
Vinh Tranh lần lượt chia miếng bánh sinh nhật đầu tiên và thứ hai cho cha Vinh Duy Thiện và mẹ Ứng Lam.
Miếng thứ ba, cho Vinh Nhung.
Vinh Nhung nhận lấy bánh sinh nhật từ trên tay Vinh Tranh.
Bỗng nhiên, một trận choáng váng đầu hoa mắt kéo đến.
Trong đầu cậu nghĩ, nên tới rốt cuộc đã tới.
Diêm vương đã đối xử với cậu rất khoan dung.
Cho cậu thời gian nằm mơ dài như vậy.
“Lộp bộp—”
Chiếc bánh trên tay Vinh Nhung rơi xuống.
“Ah!”
Giữa các vị khách có người phát ra tiếng kinh hô.
Vinh Tranh cách Vinh Nhung gần nhất, anh đỡ lấy Vinh Nhung đang ngã về phía sau.
“Nhung nhung!”
“Nhung Nhung!”
“Mẹ, mau gọi xe cứu thương!”
Vinh Tranh một bên ôm ngang Vinh Nhung lên, một bên quay đầu gọi mẹ Ứng Lam nhanh gọi xe cứu thương.
Vinh Duy Thiện xin lỗi những vị khách có mặt đồng thời ra lệnh cho quản gia và người hầu tiễn khách đi trước.
Nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh, đôi mắt của Vinh Nhung tối sầm lại.
Mí mắt của cậu nặng trĩu.
Cậu rất muốn, rất muốn cố gắng mở mắt ra, nhìn ba mẹ còn có Vinh Tranh thêm một chút nữa.
Cuối cùng cậu vẫn làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của anh trai mình.
Cậu hẳn nên cố gắng chống đỡ thêm một chút.
Vinh Nhung giữ chặt cánh tay của Vinh Tranh, đôi môi cậu giật giật.
Trong số đó, Vinh Tranh nghe rõ rằng cậu xin lỗi vì đã làm xáo trộn sinh nhật của mình.
Vinh Tranh bước nhanh đi tới, mày nhíu lại, “Đừng nói lời ngu ngốc, em khoan nói chuyện, anh ôm em đến ghế salon nghỉ ngơi.”
Ghế salon cuối cùng đã tới.
Vinh Tranh đặt Vinh Nhung nằm trên ghế.
Vinh Nhung nắm lấy cánh tay anh mình không chịu buông: “Anh…”
Thanh âm quá nhỏ, trừ tiếng “anh” đó, những thứ khác Vinh Tranh cái gì cũng không nghe rõ.
Vinh Tranh bảo cậu đừng nói nữa, nhưng Vinh Nhung không chịu nghe, nhất quyết nói chuyện với anh trai mình.
Vinh Tranh bất lực. Không thể làm gì khác hơn là cúi người, kề sát lỗ tai vào môi của Vinh Nhung
Lần này, Vinh Tranh rốt cuộc nghe rõ ——
“Anh hai, em thật sự không đành lòng rời đi.”
Cậu luyến tiếc ba mẹ, còn có anh trai.
Luyến tiếc có mọi người ở thế gian này.
—————–
Chú thích:
(1) Mạn đà la/Mạn châu sa/Bỉ ngạn
(2) Vinh Nhung gọi Vinh Tranh là “ca”, nhưng vì để anh thì nghe có vẻ hơi thiếu thiếu cũng kh làm rõ vai vế của Vinh Tranh nên tùy lúc mình sẽ để là anh/anh hai nha
(3) Gốc: 我记得前段时间克尔森庄行举办的慈善拍卖 (QT: Ta nhớ đoạn thời gian trước khắc nhĩ sâm trang được cử hành từ thiện đấu giá)
(4) đá quý tanzanite