Edit: Aki
Trong bóng đêm, Mộ Thanh Giác ôm Tô Bạch vận khẩu quyết khinh công, mượn ánh trăng soi đường, mũi chân điểm nhẹ lên ngọn cây, linh hoạt né tránh hộ vệ tuần đêm của Linh Lung các, động tác thuần thục vừa nhìn đã biết không phải mới làm lần đầu tiên, rõ ràng là thường xuyên trộm đến gặp giai nhân.
Mộ Thanh Giác dùng tay phải gạt cành cây che tầm mắt, có chút lo lắng nói: “Không thoái mái hả, sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?” Tô Bạch lắc đầu, ta mới không nói cho ngươi biết là ta đang ghen đâu, hứ.
Ân Hồng Tụ ở Bích Đào Quán trên chỗ cao nhất của núi Ngọc Khải, dọc theo tường vây trồng mấy chục cây hoa đào bích, giờ vốn đang là thời tiết đầu đông, mấy bông đào bích được linh khí tẩm bổ, đóa hoa màu hồng phấn làm nổi bật nhụy hoa màu xanh ngọc, nhìn đáng yêu đến lạ.
Thời điểm hoa đào nở rộ, đứng cách xa đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng lịch sự tao nhã. Hai người tránh tuần đêm, lặng yên đi sau những cây bích đào, chậm rãi tới gần phòng ngủ chính trong Bích Đào Quán. Gần tới nơi, Mộ Thanh Giác lấy ra một tấm ngọc phù, vận linh khí trút vào, Tô Bạch nhìn từ đầu tới cuối, đoán rằng đây đại khái là vật mà Ân Hồng Tụ đưa cho y để tiện liên lạc.
Quả nhiên, Ân Hồng Tụ đang ngồi trong phòng dường như nhận ra điều gì, lạnh nhạt mở miệng: “Các ngươi lui xuống hết đi.” Mơ hồ nghe thấy tiếng bọn thị nữ đáp lại, sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Yên tĩnh một lát, Ân Hồng Tụ hơi hơi cao giọng, “Đã không có ai nữa rồi, xuất hiện đi.”
Mộ Thanh Giác nghe vậy mới ôm Tô Bạch đẩy cửa sổ bay vào. Ân Hồng Tụ xõa mái tóc dài đen nhánh, không gài trâm, cũng không trang điểm phấn son, mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình màu xanh, nói trắng ra là tùy tiện khoác lên người làm lộ cần cổ trắng noãn như tuyết, cả người biếng nhác dựa trên nhuyễn tháp, lại tản ra một loại phong tình khác hẳn ngày thường.
Nàng ta nhìn thấy Mộ Thanh Giác, vừa định mở miệng nói gì liền bắt gặp thiếu niên áo trắng như tuyết được y ôm chặt vào lòng. Ân Hồng Tụ nhíu mày, bất mãn nói: “Sao hắn cũng đến?”
Trong lòng Mộ Thanh Giác vốn đã có mấy phần bất mãn, giờ lại bị giọng điệu khinh thị kia chọc giận, lập tức chuyển ánh mắt sắc bén lên người nàng ta, giơ tay phóng một đạo linh khí. Ân Hồng Tụ nhất thời không dự đoán được y sẽ chẳng nói lý như vậy liền chật vật giơ một bộ ngọc giản trong tay ra đỡ. Linh khí xuyên thủng qua ngọc giản, hơi giảm tốc độ rồi cắm thẳng vào bình phong khắc gỗ phía sau. Mộ Thanh Giác tùy ý dắt Tô Bạch ngồi xuống, thanh âm lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám dùng giọng điệu như vậy để nói hắn?”
Trong lòng Ân Hồng Tụ cả kinh, lần trước không phải vẫn còn nói chuyện bình thường ư, sao bây giờ lại trở nên vô tình như thế, “Ta nghĩ ngươi sẽ không quên ước định giữa chúng ta nhanh như vậy chứ, tối nay tới đây, lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Ta đương nhiên là không quên đã đồng ý với ngươi cái gì, nhưng mà ngươi lại nổi lên suy nghĩ không nên có.” Mộ Thanh Giác buông mi thưởng thức ngón tay Tô Bạch, không hề nhìn nàng ta.
“Ngươi có ý gì?”
Mộ Thanh Giác ngẩng đầu, mắt như lưỡi kiếm, “Người của Đại Đạo môn tại sao lại cố tình tới gây chuyện với Vô Thượng tông? Ngày thường chúng ta cũng chẳng tiếp xúc gì với mấy kẻ đó, vậy tại sao bọn chúng vừa gặp đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết?”
Ân Hồng Tụ âm thầm cả kinh, trên mặt lại vẫn cố giả bộ trấn định, “Người Đại Đạo môn tính tình tàn bạo không nói lý lẽ, đây không phải là chuyện ai ai cũng biết hay sao. Có lẽ là do bọn chúng ghen ghét với tên tuổi đệ nhất tông phái ở Cửu Châu của các ngươi cũng nên, lại thêm trong bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm, không chừng là vì muốn đoạt thiên tài địa bảo gì đó.”
“Đúng vậy, ai ai cũng biết, cho nên mới không sinh lòng hoài nghi, phải không?” Mộ Thanh Giác cười như không cười nhìn nàng ta, “Ngươi tính kế Đại Đạo môn thì thôi, thế nhưng lại muốn trêu chọc cả Vô Thượng tông. Hiện giờ đã loạn thành thế này, ngươi định xử lý sao đây?”
“Ta tự có cách, ngươi chỉ cần nhớ kỹ hứa hẹn của mình, sau này dốc lòng giữ gìn Linh Lung các là được rồi.” Ân Hồng Tụ cụp mắt che đậy bi thương, nếu đường nào cũng chết, không bằng lôi theo Xích Vũ xuống chôn cùng người nọ.
“Cách gì? Tự bạo nội đan, đồng quy vu tận với lão thất phu Xích Vũ kia hả?” Mộ Thanh Giác nói, vốn dĩ y cũng đoán được phần nào cộng thêm được Tô Bạch gợi ý nên rất dễ biết được tính toán của Ân Hồng Tụ.
Ân Hồng Tụ không ngờ y lại nhìn ra ý định của mình nên hơi ngẩn ra một chút, nhưng lại lập tức cười trào phúng, hỏi ngược lại: “Nếu không thì ta có thể làm gì được nữa? Chuyện người của Đại Đạo môn chết ở đây sớm muộn cũng phải có lời giải thích rõ ràng. Nếu Vô Thượng tông không muốn nhận trách nhiệm thì đương nhiên Linh Lung các phải nhận hậu quả thôi.”
Nghe thấy nàng ta nhắc tới Vô Thượng tông, Tô Bạch nãy giờ luôn cụp mắt yên lặng cos không khí mới ngẩng đầu. Tuy hắn có kính nể có đồng tình với Ân Hồng Tụ nhưng sẽ không vì một người xa lạ mà lôi phiền toái về cho Vô Thượng tông, “Chỉ sợ kế hoạch của ngươi sẽ thất bại thôi, Vô Thượng tông sẽ không nhảy vào cũng nước bẩn này.” Dừng một chút, rốt cục hắn vẫn không đành lòng liền nhẹ giọng khuyên, “Sinh mệnh là quan trọng nhất, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi.” Kiếp trước hắn bị bệnh tim tra tấn nhiều năm như vậy cũng không từ bỏ ý chí cầu sinh, Ân Hồng Tụ thật sự không nên dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình như vậy.
Ân Hồng Tụ suy sụp dựa vào nhuyễn tháp, có chút thê lương nói: “Ngươi nào biết nỗi khổ của ta…”
“Được rồi.” Mộ Thanh Giác không muốn nhìn thấy bọn họ nói chuyện nhiều liền đi thẳng vào vấn đề chính, “Hôm nay ta tới là muốn cảnh cáo ngươi, sau này đừng đánh chủ ý lên Vô Thượng tông nữa. Nếu không hậu quả không phải là thứ ngươi có thể gánh vác được đâu.” Y dùng giọng điệu sắc bén nói xong, nhìn thấy trong mắt Tô Bạch lộ ra ý thoải mái sung sướng liền biết người này quả nhiên rất là coi trọng Vô Thượng tông.
Sắc mặt Ân Hồng Tụ tái nhợt, vốn tưởng Mộ Thanh Giác là người tàn nhẫn bạc tình, từ tin tức Bùi Nhiên gửi về cũng biết được trước đây y ở Vô Thượng tông cũng chẳng tốt lành gì, thậm chí bị xa lánh đủ đường, đáng lẽ sẽ không có chút trung thành nào với tông môn cho nên nàng ta mới dám tính kế Vô Thượng tông, lòng nghĩ cho dù Mộ Thanh Giác có biết cũng sẽ không so đo nhiều, ai ngờ lại thành ra thế này.
Mộ Thanh Giác đứng dậy ôm lấy Tô Bạch, “Chúng ta đi thôi.”
Tô Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, cả phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng long lanh ngập tràn, nữ tử ngồi ở chỗ đó, khép hờ mí mắt, không thấy rõ biểu tình nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy tịch liêu thương cảm. Tô Bạch kéo ống tay áo của Mộ Thanh Giác, “Nếu có thể thì giúp nàng ta một lần đi.”
Mộ Thanh Giác vỗ nhẹ hắn hai cái trấn an, “Yên tâm đi, chẳng qua ta chỉ hận ả vội vàng xao động không từ thủ đoạn mới cố ý giáo huấn một trận, còn chuyện này ta đã sớm nghĩ ra đối sách rồi.”
Tô Bạch tò mò, “Làm như thế nào?”
Mộ Thanh Giác cười đến ý vị thâm trường, “Người của Đại Đạo môn chết trong bí cảnh thì đã sao, không phải người của Thiên Ma môn cũng mất đấy ư?”
Điều này cũng đúng, từ hôm hắn tỉnh lại trong sơn động đã không thấy tung tích mấy kẻ trong Thiên Ma môn nữa. Có người đoán bọn chúng bị lạc trong Mê Vụ huyễn trận, có người lại nói là đám ma tu này đã sớm bỏ đi rồi, cũng có người nói bọn chúng đã sớm chết ở trong bí cảnh…
Trong lòng Tô Bạch khẽ động, đây là kế để chó cắn chó, nhưng mà Xích Vũ và Tiêu Lâu sẽ dễ dàng tin tưởng chuyện này sao?
“Được rồi, đừng phiền não nữa, việc này đã có người lo hết rồi.” Mộ Thanh Giác dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ mi cong dài của hắn, Tô Bạch nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của y liền đối diện với ánh mắt sáng ngời của Ân Hồng Tụ.
“Cám ơn.” Ân Hồng Tụ mím môi, trong mắt lại lóe ra sự cương nghị cứng cỏi, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cũng không biết là nói với ai.
Nhìn vào mắt nàng ta, Tô Bạch hơi ngẩn ra một chút, cũng gật gật đầu, bả vai bỗng nhiên nhói lên, quay đầu liền chạm phải đôi mắt tối đen thâm thúy của Mộ Thanh Giác, “Đi thôi.” Nói xong cũng không để cho hắn kịp phản ứng liền ôm lấy thắt lưng hắn, tung người nhảy lên, thân hình phiêu dật sinh động như mây bay nước chảy.
Về đến Thập Cẩm Các, Mộ Thanh Giác chẳng nói chẳng rằng cứ thế kéo hắn lên lầu, mở cửa, đóng cửa, ‘vèo’ một phát ném Tô Bạch lên giường.
Phát điên gì đây? Tô Bạch đỡ thắt lưng muốn đứng lên, Mộ Thanh Giác liền phóng tới áp đảo, mợ nó, quả thực rất không có nhân tính!
“Tại sao lại nhìn ả?” Mộ Thanh Giác hung hăng cắn cắn hắn, nổi giận đùng đùng hỏi.
“Cái gì?” Tô Bạch tỏ vẻ không thể hiểu nổi đường mạch não của nam chính.
“Hừ.” Mộ Thanh Giác hừ mạnh một cái, đầu ngón tay vuốt ve khắp khuôn mặt Tô Bạch, giọng nói không hề che giấu sát ý, âm lãnh đến tận xương, “Lần sau còn như vậy nữa thì ta sẽ giết ả, sau đó làm cho huynh ba ngày không thể xuống giường được. Nếu không tin huynh có thể thử xem.”
Tô Bạch: =口=!
Cảnh cáo Ân Hồng Tụ đã phát huy tác dụng, lời đồn người của Đại Đạo môn chết trong tay bọn Tô Bạch đã bình ổn lại, dần dần có người nhắc tới ma tu của Thiên Ma môn tính cách tàn nhẫn thị sát, ở trong bí cảnh nhìn rất khả nghi, người của Đại Đạo môn xưa nay lại không phải đối thủ của bọn họ, có khi nào…
Ban đầu còn có người hoài nghi, có người tán thành nhưng lâu dần, một truyền mười mười truyền trăm, đủ loại phiên bản xuất hiện, thậm chí có người não bổ ra chi tiết cụ thể, đồn thổi sinh động như thật. Nhất thời tin đồn ‘người của Thiên Ma môn tru sát người của Đại Đạo môn trong bí cảnh’ đã lan rộng, mọi người nhắc tới đề tài này cũng thuần thục tự hiểu mà không nói ra, hầu như tất cả đều quên mất lúc đầu những người nói ra lời đồn này chỉ là mấy vũ nữ của Linh Lung các bên cạnh họ.
Có điều ai sẽ để ý tới chuyện đó chứ, có bát quái để nghe là tốt rồi.
Chuyện về Huyền Thiên bí cảnh coi như kết thúc ở đây. Dương khí của tu sĩ các tông các phái đã bị nhóm vũ nữ hút gần hết, bọn họ biểu đạt lòng biết ơn với Ân Hồng Tụ thuận tiện chào từ biệt xong liền về tông phái của mình.
Ngày hôm nay, Tô Bạch đỡ thắt lưng già nua ngồi dậy, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tỏa sáng của nam chính, chẳng hiểu sao lại tê cả da đầu, “Làm sao vậy?”
Mộ Thanh Giác cười ngồi xuống, đưa tay xoa bóp thắt lưng giúp hắn, chậm rì rì nói: “Bên Đại Đạo môn phỏng chừng đã nhận được tin tức rồi, cũng không biết lão thất phu Xích Vũ kia sẽ báo thù cho ái đồ như thế nào đây.”
Tô Bạch nhíu mày, “Chỉ sợ lão không tin lời đồn thôi.”
Động tác tay của Mộ Thanh Giác vẫn không chậm lại, miệng cười nói: “Huynh nghĩ lão ta coi trọng mấy tên đệ tử Tích Cốc kỳ tới mức nào chứ? Theo ta thấy, lão coi trọng nhất là mặt mũi của bản thân thôi, chân tướng như thế nào đối với lão không quan trọng, quan trọng là những người khác nhìn nhận Đại Đạo môn của lão như thế nào kìa. Các môn phái đều đang nghị luận Xích Vũ chân nhân e ngại Ma tôn Tiêu Lâu, ngay cả mối thù đệ tử môn hạ bị thảm sát cũng có thể giả bộ như không biết, dựa vào tính cách nóng nảy của lão thì có thể chịu được mới là lạ.”
Tô Bạch hưng phấn, “Nói vậy lão sẽ nhanh chóng tới gây phiền toái cho Tiêu Lâu đúng chứ?” Ha ha ha, đây đúng thật là một tin tức khiến cho người ta sung sướng mà. Nếu như Tiêu Lâu thực sự bị Xích Vũ chân nhân làm vướng chân thì gã sẽ không có thời gian đến tìm nam chính. Dù sao trong nguyên tác nam chính vừa rời khỏi Linh Lung các đã sống mái một trận với Tiêu Lâu, sau đó bị trọng thương, ít nhiều nhờ có Kỳ Lân hộ chủ mới tránh được một kiếp, nhưng Mộ Thanh Giác cũng đã bị bức tới đường cùng, nếu không thì sao nam chính lại đi nhầm vào…
“Sư huynh đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?” Mộ Thanh Giác híp mắt che lại ánh sáng lóe ra trong đó.
Khụ, Tô Bạch hoàn hồn, dường như nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Nhưng nếu như Tiêu Lâu đoán được kế sách này thì chẳng phải Linh Lung các sẽ gặp nguy hiểm hay sao?” Dù sao chiêu này cũng không thật sự được coi là cao minh, huống chi Tiêu Lâu lại là một kẻ vừa thông minh vừa đa nghi.
Mộ Thanh Giác lơ đếnh đáp: “Vốn dĩ ta cũng không trông mong là giấu được hắn.”
“Vậy là sao?”
Mộ Thanh Giác nhíu mày, động tác vuốt ve càng thêm mềm nhẹ, “Hắn hại phụ mẫu ta mất mạng, sớm muộn gì ta cũng phải đấu với hắn một trận, chuyện Linh Lung các chịu liên lụy cũng không tránh được. Huống hồ Tiêu Lâu cao ngạo tự phụ, ta không nghĩ là hắn sẽ tốn thời gian giải thích với người khác điều gì, mặt khác, hắn cũng chẳng coi Đại Đạo môn ra gì, sao hắn phải nương tay?”
Mịa, tên nhóc nam chính này phân tích có lý ghê. Một ma đầu coi mạng người như cỏ rác đương nhiên sẽ không tốn tâm tư vì mấy con kiến hôi, mà một tên thì lại vì danh vọng với mặt mũi mà không thể không tìm đến thị uy báo thù. Mà Tiêu Lâu ghét nhất là có người ra vẻ ta đây trước mặt gã. Tô Bạch dám lấy hạnh phúc của Tô JJ ra cam đoan, chỉ cần Xích Vũ chân nhân dám biểu lộ thần sắc gì ngoài cung kính cúng bái ở trước mặt Tiêu Lâu thì chắc chắn gã sẽ tìm cách giết chết lão ta. Hơn nữa hắn tin rằng cho dù ban đầu rốt cục là vì sao, có người châm ngòi mê hoặc hay không thì chỉ cần Xích Vũ chân nhân động thủ, Tiêu Lâu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Chính vì vậy, giữa hai kẻ này đã định sẵn kết cục ngươi chết ta sống, không chết không thôi.
Suy nghĩ cẩn thận xong, ánh mắt Tô Bạch nhìn Mộ Thanh Giác rất là phức tạp, thằng nhóc phá phách này sao lại trở nên thông minh như vậy chứ, aha, nhất định là do ta dạy dỗ tốt, các cụ chẳng bảo gần mực thì đen gần đèn thì rạng đó thôi, tự like cho mình một phát!
~