Nam Phụ Lên Ngôi

Chương 63




Sau lễ Quốc Khánh, một thông báo mới xuất hiện trong vòng bạn bè của cậu Thẩm, khiến ai nấy cũng choáng váng: [Thiệp mời đám cưới đang được viết tay.]

Nội dung đơn giản, kèm theo hình thiệp mời đám cưới, chỉ thiếu chi tiết về thời gian cụ thể chưa được điền vào.

Một câu vô cùng ngắn gọn có thể hiểu theo hai cách: Thứ nhất, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới. Thứ hai, thiệp mời do chính tay hai vợ chồng viết, mang ý nghĩa đặc biệt.

Gộp tất cả với nhau, không có gì khác ngoài: Khoe tình cảm.

Mấy năm nay Thẩm Trạm ngày càng khoe khoang, chuyện liên quan tới vợ là anh để ý nhất.

Tin vừa được đăng lên, dù Vân Kiều không thể đọc bình luận từ những người không phải bạn chung, nhưng cô vẫn đoán được tình hình ra sao. Cô xấu hổ giận dỗi: “Anh thật là, sao lại công bố nhanh như vậy?”

Cũng không phải cô không muốn Thẩm Trạm công khai, quan trọng là họ đã thống nhất đám cưới sẽ diễn ra vào mùa xuân năm sau. Tính từ bây giờ, ít nhất còn gần một năm nữa, lúc này thông báo có lẽ vẫn quá sớm.

“Sớm gì chứ, không thể để họ soạn trước tiền mừng à? Cho bọn họ một ít thời gian để chuẩn bị tinh thần đấy.”

Câu này nghe như anh rất quan tâm, Vân Kiều không phản bác được. Ai giao tiền mừng mà còn cần chuẩn bị trước nửa năm chứ, rõ ràng bản thân anh không nhịn được việc chia sẻ tin vui thì có.

Còn nhớ sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, lúc cô đi làm về, chỉ thấy mấy vali lớn được đặt trong phòng khách, trong đó để đầy thiệp mời. Bìa thiệp đỏ rực, chữ “Hỉ” siêu lớn, lấp lánh màu ánh kim, họa tiết được xếp làm nền cho viền vàng.

Cô biết hiệu suất làm việc của Thẩm Trạm cao, không ngờ lại nhanh như thế.

Ngày nhận được thiệp mời, Thẩm Trạm cầm bút bắt đầu viết, Vân Kiều kinh ngạc: “Viết sớm vậy anh?”

“Không sớm đâu, anh muốn viết từ lâu rồi.”

Thẩm Trạm phóng bút, vào tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm nghị, anh dốc hết sức để viết ra từng nét chữ đẹp nhất.

Vân Kiều dời mắt qua hai chiếc vali lớn đựng đầy thiệp mời, không thể tưởng tượng nổi: “Anh muốn viết tay hết tất cả sao?”

“Đương nhiên, bạn bè của anh khá nhiều, không thể thiếu tiền mừng của bất kỳ người nào, không một ai có thể chạy thoát đâu.” Thẩm Trạm cầm bút, thầm nghĩ về các kế hoạch nhỏ của mình.

Vân Kiều dở khóc dở cười.

Thực ra Thẩm Trạm chẳng quan tâm đến số tiền nhỏ bé này, mong mọi người cùng chung vui, tới dự lễ cưới để gửi lời chúc phúc mới là ý định thật sự của anh.

“Nếu số lượng quá nhiều, anh có thể viết một phần, in một phần.” Vân Kiều chân thành khuyên anh.

“Em đừng quản anh.” Cây bút ký tên xoay tròn trong tay anh, cô không thể hiểu nổi anh chàng này.

Vân Kiều đứng thở dài ở phía sau, niềm vui hiện rõ trên môi, cô kéo chiếc ghế khác ngồi bên cạnh, lấy bút trong tay anh.

“Em định làm gì?” Thẩm Trạm trở tay không kịp.

“Nếu đây là thiệp mời kết hôn, có chữ ký của cả chú rể lẫn cô dâu, vậy đương nhiên em cũng nên sẻ chia một nửa mà?” Vân Kiều không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô dứt khoát chuyển chồng giấy trước mặt anh qua.

Khi còn nửa năm nữa mới diễn ra đám cưới, cặp đôi đã chuẩn bị trước vô số thiệp mời.

Tháng Mười Hai, Vân Kiều gửi cho anh một bản vẽ thiết kế sân khấu, kể từ đó, Thẩm Trạm bắt đầu trở nên tất bật.

Trong quá trình chuẩn bị đám cưới, anh quan tâm đến từng chi tiết, không bỏ qua bất kỳ điều gì. Không như khi làm việc hằng ngày, anh không xem nhẹ các tiểu tiết, mà luôn cố gắng xây dựng một thế giới hoàn hảo cho họ theo ý tưởng của Vân Kiều.

Thời gian chuẩn bị rất lâu, đến tháng Hai năm sau, tất cả vật liệu cần thiết cho việc trang trí sân khấu đã chuyển tới đầy đủ, Vân Kiều kiểm tra hết và gật đầu.

Vào tháng Ba, việc thiết kế sân khấu đã xong xuôi.

Tháng Tư, họ bổ sung ngày cụ thể vào những tấm thiệp mời được cất giữ đã lâu, rồi gửi đến từng người thân, bạn bè tới tham dự đám cưới.

Đầu tháng Năm, đám cưới hoành tráng diễn ra như dự kiến.

*

Tại phòng thăm tù của Ninh Thành, Lương Cảnh Ngọc nhìn người đàn ông ngồi bên trong qua cửa sổ kính đặc biệt.

Người đàn ông uy nghiêm, hiên ngang trong ấn tượng đã biến mất. Anh ta mặc đồng phục tù nhân bạc màu, quanh miệng rậm râu, như đã trải qua biết bao sóng gió khi còn ở tuổi đôi mươi.

Theo quy định, chỉ người thân có huyết thống hoặc người giám hộ mới có quyền thăm tù, Lương Cảnh Ngọc vẫn nhờ vào nhà họ Văn để tới đây.

“Lương Cảnh Ngọc, không cần thiết.” Không cần thiết đến đây một chuyến thông qua nhà họ Văn, càng không cần tới gặp anh ta.

“Hôm nay em tới để báo anh một tin đặc biệt.” Lương Cảnh Ngọc giơ điện thoại lên, khi Văn Cảnh Tu nhìn sang cô ta thì cô ta mới chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay họ cử hành hôn lễ.”

Không cần nói rõ tên, trong lòng hai người đều ngầm hiểu, Lương Cảnh Ngọc quan sát kỹ phản ứng của người bên trong.

Người đàn ông lạnh nhạt chế giễu: “Muốn dùng những lời này để đả kích tôi?”

“Không cần đâu.”

Với vẻ tàn tạ thế này, anh ta không còn lòng dạ nào để nghĩ về cuộc sống của người khác.

“Anh cho rằng em đang trả thù anh?” Đã qua nhiều năm, lần đầu tiên Lương Cảnh Ngọc cảm thấy mình dễ dàng đoán được suy nghĩ của người đàn ông này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh ta im lặng không đáp, nhắm đôi mắt trầm tĩnh lại.

Lương Cảnh Ngọc hít sâu một hơi, chần chừ rồi do dự, cuối cùng cô ta không nhịn được mà lên tiếng: “Văn Cảnh Tu, người bị ám ảnh không chỉ có mình anh.”

Tất cả mọi người đều không hiểu, tại sao cô chủ giàu có nhà họ Lương, sở hữu tài năng lẫn gia thế, cứ bị người đàn ông này ám ảnh, thậm chí cô ta còn vứt bỏ lòng tự trọng của mình để “cướp” anh ta từ tay người khác.

Ai mà chẳng có lòng tham hay chấp niệm, một số điều và tình cảm vốn đã trở nên vô nghĩa.

Một ánh nhìn thoáng qua thời cấp ba đã khiến Văn Cảnh Tu trở thành chấp niệm của cô ta. Trải qua nhiều chuyện, cô ta có yêu, đã hận, từng oán trách nhưng chưa bao giờ buông bỏ hoàn toàn.

“Có một số việc anh đã quên nhưng có người lại nhớ rất kỹ.”

Năm lớp 11, trường học phân chia các lớp theo điểm số, cô ta trở thành bạn cùng lớp với Văn Cảnh Tu. Hai người đều kiêu ngạo, dù không có mối quan hệ riêng tư nhưng khi gặp nhau hằng ngày, ít nhiều gì họ cũng sẽ chú ý đến người kia.

Thành tích của Lương Cảnh Ngọc tốt, nhưng một môn học đã khiến xếp hạng của cô ta giảm. Trong khi Văn Cảnh Tu gần như duy trì mức ổn định, anh ta luôn đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân. Bấy giờ cô ta đã tiếp xúc với Văn Cảnh Tu nhiều hơn nhờ vào việc học hành.

Hiển nhiên, việc giúp đỡ nhau là điều thường thấy trong đời học sinh, nó chỉ được xem như chuyện nhỏ. Điều làm cô ta thật sự lo lắng là năm ấy đột nhiên xảy ra nhiều vụ cướp trong thành phố.

Khoảng thời gian đó, trường không tổ chức học buổi tối nên cô ta nhận lời của bạn đến tham gia buổi tụ tập. Cô ta chỉ muốn ra ngoài thư giãn, hít thở không khí nhưng chỉ sau một chốc, nguy hiểm đã ập tới.

Văn Cảnh Tu đi ngang qua đã cứu cô ta, chăm sóc cô ta ân cần, đưa cô ta về nhà an toàn.

Một đóa hoa mong manh luôn sống trong môi trường ấm áp bất chợt bị cơn mưa lớn vùi dập, vừa hay có người mở ô che chở mình khỏi giông bão. Người nọ yêu thương bảo vệ bông hoa ấy, đưa đóa hoa đến một vị trí an toàn để tiếp tục nở rộ.

Đứng trước chàng trai xuất sắc được toàn trường khen ngợi, trái tim cô gái trẻ đã thất thủ, không ngừng bị chiếm giữ.

Cô ta bắt đầu cố ý vô tình nghe ngóng tin tức của Văn Cảnh Tu, biết được anh ta có một vị hôn thê nhỏ hơn vài tuổi…

Buồn cười thật, thời này rồi mà vẫn còn người định ra hôn ước từ trước.

Nhưng khi nghĩ tới mối quan hệ giữa các gia tộc, chuyện đính ước xảy ra thường xuyên, dù sớm hay muộn thì chúng luôn liên quan mật thiết tới lợi ích.

Vào đêm tốt nghiệp, cô ta lấy hết can đảm để tỏ tình, nhưng quả nhiên Văn Cảnh Tu đã từ chối.

Trong khi cô ta nhắc về chuyện anh hùng cứu mỹ nhân hồi năm lớp 11, Văn Cảnh Tu chỉ nhớ vào thời điểm ấy, anh ta muốn đến phòng Taekwondo đón Vân Kiều tan học, nhưng vì lý do nào đó nên đã bỏ lỡ, trên đường về thì tình cờ gặp cô ta.

Từ đấy về sau, Lương Cảnh Ngọc không còn nhắc tới chuyện kia nữa.

Một giấc mộng thời trẻ, cô ta chẳng nghĩ mình sẽ có cơ hội thực hiện ước mơ ấy, đến tận khi tâm trí của Văn Cảnh Tu dần bị quyền lực xâm chiếm. Lúc nhà họ Vân suy tàn, ham muốn theo đuổi quyền lực của Văn Cảnh Tu đã vượt qua tình cảm, Lương Cảnh Ngọc biết, thời cơ của mình đã tới!

Cô ta dùng ưu thế của mình đánh cược, đáng tiếc đã thua thảm hại.

Cô ta mất hết sự nghiệp, bị cư dân mạng vu khống, ngay cả gia đình từng yêu thương cô ta cũng thất vọng về cô ta. Bấy giờ cô ta đã coi Văn Cảnh Tu như cọng rơm cứu mạng của mình, nhưng lại bị anh ta cắt đứt một cách vô tình.

Lương Cảnh Ngọc bừng tỉnh hiểu ra.

Cô ta tận dụng cơ hội để đến bên Văn Cảnh Tu, song, cô ta đã quên mất, người đàn ông đó có thể bỏ vị hôn thê từ nhỏ thì liệu anh ta có thật lòng yêu cô ta không?

Cô ta không thể tạo nên ngoại lệ.

Hiện tại Lương Cảnh Ngọc và Văn Cảnh Tu chỉ cách nhau một tấm kính, suy nghĩ của Lương Cảnh Ngọc xoay chuyển vô số lần, cô ta không thể phân biệt được lý do thực sự của mình khi đến đây.

Là muốn nhìn anh ta bị chê cười ư?

Đúng không?

Chắc vậy rồi.

Người đàn ông chán chường đã đánh mất vẻ hăng hái của trước kia, tâm hồn và bề ngoài bị ăn mòn, không còn là chàng trai từng khiến cô ta say đắm.

Sau đó anh ta nói những gì, Lương Cảnh Ngọc không nghe rõ, chỉ nhớ lời cuối cùng của Văn Cảnh Tu: “Đừng tới nữa.”

Người đàn ông tang thương đặt điện thoại xuống, theo chân cảnh sát trở về nhà tù ảm đạm.

Bóng dáng cao lớn cô đơn đứng trong góc, Văn Cảnh Tu nhìn ánh sáng chiếu qua song cửa sổ, trước mắt như hiện lên cung điện tinh xảo lãng mạn, cô gái trong chiếc váy cưới trắng từ từ xoay người lại, ôm bó hoa tươi đẹp đẽ cười với anh ta.

*

Nơi tổ chức đám cưới cực kỳ náo nhiệt, cô dâu mỹ lệ trong bộ váy cưới trắng như tuyết, giữa dàn hoa rực rỡ bao quanh, cô nhẹ nhàng tiến từng bước đến bên cạnh chú rể.

MC chủ trì, giúp họ hoàn thành lời thề và trao nhẫn cưới.

Gia đình bạn bè được mời đến hò reo muốn xem họ hôn nhau, phù rể Cảnh Hành hào hứng vô cùng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thường ngày, mọi người đã quá quen với việc Thẩm Trạm “biểu diễn” trên mạng xã hội. Đối với họ, Thẩm Trạm là một người hành động táo bạo, cứ mặt dày thể hiện tình cảm, nhưng ở lễ cưới trang trọng này, chú rể vẫn chậm chạp chưa hành động.

Vân Kiều cảm nhận rõ bàn tay anh nắm chặt tay cô đang hơi run. Qua tấm voan che mặt mỏng tựa cánh ve, Vân Kiều thấy đôi tai đỏ bừng của người đàn ông, cô bỗng vén khăn che mặt lên, dựa vào đôi giày cao gót để tăng chiều cao, chủ động hôn anh.

Chú rể cười vang.

Chẳng mấy chốc, chú rể đảo khách thành chủ nắm tay cô dâu, họ ôm hôn nhau giữa vô vàn tiếng chúc phúc.

Đến tối, trở về căn phòng tân hôn dành cho hai người, chú rể vất vả nguyên ngày nằm lên giường mặc kệ hình tượng.

Vân Kiều tẩy trang, tháo khỏi tóc những phụ kiện trang sức đã đeo cả ngày, cô đi tắm rửa. Vân Kiều cảm nhận mùi thơm đang nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể, sau đó mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, cô tức khắc thấy mình như được hồi sinh.

Đám cưới quả thực quá mệt mỏi.

Từ sáu giờ sáng đến hiện tại, Vân Kiều chưa được thư giãn một giây phút nào, cô ngâm mình trong làn nước ấm, thả lỏng thần kinh toàn thân.

Vân Kiều trở về phòng ngủ yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người kia, cô rón rén tới bên giường, người đàn ông đang nằm im bỗng mở mắt, giơ tay kéo cô xuống.

Vân Kiều ngã trên người anh không muốn dậy, cô thành thạo tìm chỗ thoải mái để dựa vào, rồi ghé sát tai anh thỏ thẻ: “Hôm nay ở lễ cưới, tại sao anh lại run?”

“Anh đâu có!” Thẩm Trạm chợt cao giọng, có vẻ chột dạ.

“Không có à?” Lời cô nói thoáng qua vài phần vui vẻ.

“…” Không có mới là lạ.

Từ nhỏ Thẩm Trạm đã không thích nghe những nguyên tắc lễ nghi ấy, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn tuân theo từng bước một trong quy trình của đám cưới.

Trước đó anh đã luyện tập, anh cho rằng mình sẽ thành thạo ghi nhớ các bước thực hiện. Nhưng khi trao nhẫn cưới xong, anh mới thật sự hiểu được cảm giác thiêng liêng khó tả mà lễ cưới mang tới.

Cô dâu xinh đẹp tuyệt vời đang ở ngay trước mắt anh, khiến anh như mất hết tri giác. Mãi đến khi Vân Kiều bằng lòng tiến tới gần anh, kể từ khoảnh khắc ấy, anh mới được kéo về từ cõi mộng.

Làm sao anh có thể thừa nhận mình cũng có lúc ngốc nghếch như vậy? Dù trong mắt anh, người ấy đã trở thành vợ mình từ lâu, nhưng anh chẳng khác gì một cậu bé ngây thơ, lần đầu tiên có được cô.

Sau khi phụ nữ mặc váy cưới, quả nhiên đã toát lên một sức hút khó cưỡng.

Cảnh tượng ban ngày để lại cho Thẩm Trạm dư vị vô tận, anh chợt hỏi: “Váy cưới đâu em?”

“Anh ngốc à, đã thay từ lâu rồi.” Bộ váy cưới lộng lẫy phức tạp chỉ phù hợp để thể hiện vẻ đẹp. Sau nghi lễ, để tiện di chuyển, cô đã thay sang một chiếc váy đỏ mộc mạc nhưng thanh nhã hơn.

Thẩm Trạm tiếc nuối, nảy ra ý tưởng mới lạ: “Không được, anh muốn đích thân cởi giúp em.”

Vân Kiều: ?

Chiếc váy cưới đã được chuyển về và đặt trong tủ quần áo ở phòng ngủ tầng trên. Cô không biết trong đầu Thẩm Trạm đang nghĩ gì, nhưng anh kéo cô lên như một đứa trẻ nghịch ngợm, quyết tâm muốn tự tay giúp cô mặc vào rồi cởi ra.

Nhưng đây chỉ là kế hoạch của Thẩm Trạm.

Chiếc váy cưới tinh xảo này do mẹ Ngôn Tư Mộ may.

Mẹ cô ấy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, chiếc váy cưới được đặt làm riêng không phải do Vân Kiều nhờ Ngôn Tư Mộ, mà tới từ nỗ lực của chính Thẩm Trạm để nắm bắt cơ hội.

Váy lộng lẫy đắt tiền, chỉ riêng từng viên kim cương và ngọc trai được gắn trên đó đã mang giá trị xa xỉ. Trang phục như thế cần được xử lý cẩn thận, thiết kế khéo léo, việc mặc vào cũng phức tạp hơn hẳn những bộ bình thường.

Dưới ánh đèn, khi Vân Kiều cởi chiếc váy dài, làn da trắng mịn của cô trở nên rực rỡ. Thẩm Trạm vô thức nuốt nước bọt, kiềm chế những suy nghĩ đang quấy phá, anh cố gắng giúp cô mặc đồ, đáng tiếc là không thuận lợi.

Anh đặt một tay ở eo cô, di chuyển đầu ngón tay trên tấm lưng mềm mại đang nóng rực.

Chiếc váy cưới không được mặc lên, nhưng âm thanh vang lên từ cổ họng. Trên sàn nhà, áo ngủ bình thường và bộ váy sang trọng được đặt kế nhau.

“Váy cưới…” Vân Kiều vô thức kêu, váy cưới đặt may đắt tiền, rơi xuống đất thì tiếc lắm.

“Không mặc nữa.” Anh đổi ý, cô gái xinh đẹp đang ở trong lòng, ai mà thèm một bộ đồ chứ.

“Hôm nay mình đổi chỗ nhé.” Thẩm Trạm vuốt sợi tóc dính trên khóe miệng cô, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của cô, anh bế cô vào phòng tắm.

Sữa tắm mùi oải hương, anh bóp vào lòng bàn tay, tạo một ít bọt rồi thoa lên từng đường cong của cô.

“Em mới tắm xong mà.” Vân Kiều vừa cất tiếng, bọt trắng đã nổi lên mặt cô, lúc này anh không quên nhéo mặt cô.

“Tắm chung với anh.” Người đàn ông kiêu ngạo cố chấp thường rất vô lý.

Dòng nước ấm chảy xuống làn da trắng tuyết của cô, Vân Kiều rùng mình. Đôi mắt cô mơ màng ngấn nước, Thẩm Trạm dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.

“Còn đứng vững được không em?”

Cổ họng hơi đau, Vân Kiều không còn sức để nói nữa, cô đứng đấy không buông tay, đáp án quá rõ ràng rồi.