Tin cả hai nhận giấy đăng ký kết hôn không được công bố rộng rãi. Tuy ngày nào Thẩm Trạm cũng thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè, nhưng anh không hề công khai tin tức khác về bà xã. Những người biết chuyện cũng sẽ không bới móc danh tính của cả hai.
Vân Kiều thuộc kiểu người rất kín miệng, ngoại trừ các người bạn thân thiết của cô, những người khác chỉ biết cô có một anh bạn trai đã quen từ lâu.
Vài năm qua, trong trường đại học thi thoảng xuất hiện một số bài đăng hỏi về tình hình mối quan hệ của người này, người kia. Có sinh viên trông mong từ năm thứ nhất đại học đến năm cuối, nhưng vẫn chưa thấy tin chia tay của “Mỹ nhân Phật hệ”.
Ngày tốt nghiệp, các sinh viên năm cuối mặc áo cử nhân chụp ảnh. Trong bức ảnh tập thể lớp, các sinh viên cầm hoa phân bố không đều, hầu hết các giảng viên ở hàng trước đều có hoa.
Hoa tươi lớn nhỏ có đủ cả, nguồn gốc cũng khác nhau.
Có người thân đưa, bạn bè hoặc người yêu tặng quà cho nhau là điều bình thường.
Vân Kiều cầm một bó hướng dương lớn trên tay, nắng rọi xuống, những bông hoa hướng dương tỏa ánh vàng rực như khuôn mặt đang tươi cười.
“Kiều Kiều, mau nhìn bên kia, đó có phải ông xã cậu không?” Nhóm bạn cùng phòng đang chụp ảnh chung, Triệu Âm Lan bỗng vỗ vai cô từ phía sau.
Vân Kiều nhìn theo tầm mắt của Triệu Âm Lan, thấy rõ bóng người đứng dưới gốc cây. Cô sực nhớ ra sáng nay Thẩm Trạm đã đích thân lái xe đưa cô đi, trên đường tới trường anh dừng trước một cửa hàng hoa, anh vào chưa đầy hai phút đã ôm ra một bó hướng dương.
Thẩm Trạm nói đây là bó hoa anh đã đặt từ tối hôm trước, giờ tặng cô, lúc ấy cô còn kinh ngạc: “Anh muốn em ôm nó vào trường?”
“Sao anh có thể để bà xã mình nhìn người khác cầm hoa chứ?” Thẩm Trạm nói rất hợp lý.
Tặng hoa là một kiểu nghi thức, cũng là một lời chúc, Vân Kiều vui vẻ nhận, khi chụp ảnh vẫn luôn ôm trong ngực.
“Tớ đi trước nhé.” Bây giờ người tặng hoa đã tới, Vân Kiều tạm biệt bạn cùng phòng, ôm hoa chạy chậm qua.
Người đàn ông dưới bóng cây xanh chủ động tới đón cô, hai tay anh nắm lấy cánh tay cô: “Chạy làm gì?”
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô cười rạng rỡ.
Thẩm Trạm buông tay ra: “Xem em tốt nghiệp.”
“Tại sao anh ở trường mà không gọi cho em?” Vân Kiều đoán, chắc hẳn sáng nay sau khi người này đưa cô đến trường thì không rời đi.
“Đây là lễ tốt nghiệp của em, chơi thế nào thì chơi, nên tạm biệt thì phải tạm biệt.” Hàm ý anh không muốn quấy rầy khoảng thời gian cuối cùng ở trường thuộc về cô.
Bình thường người này thoạt nhìn hơi ngang ngược, nhưng suy nghĩ lại rất tinh tế, Vân Kiều lắc đầu: “Không sao, bọn em chụp nhiều ảnh lắm, cũng sắp xong rồi.”
Vân Kiều cầm hoa trên tay, Thẩm Trạm vươn cánh tay dài ôm lấy vai cô từ phải qua trái, anh giơ điện thoại lên cao, trên màn hình camera trước xuất hiện hai bóng người: “Nào, nhìn vào camera.”
Khoảnh khắc Vân Kiều ngẩng đầu đã bị chụp được, cô mở to hai mắt, ngơ ngác.
“Chụp xong chưa? Để em xem.” Một tay Vân Kiều nắm cánh tay anh, cô quay sang nhìn, Thẩm Trạm lặng lẽ dời điện thoại đi: “Để xem sau, chụp thêm hai tấm nữa.”
Vân Kiều phối hợp nhìn vào camera, đổi sang tư thế một tay ôm hoa, một tay khác tạo dáng chữ V.
Thẩm Trạm giơ điện thoại lên cao, do ảnh hưởng của ánh sáng nên Vân Kiều không thể nhìn rõ màn hình, cô không biết hiệu quả chụp thế nào. Mãi tới khi xế chiều về nhà mở album ra, Vân Kiều lướt qua từng tấm ảnh, cô càng nhíu chặt mày hơn.
Đây là góc chết gì thế này! Thứ ánh sáng giết người!
Cô chưa kịp làm gì, điện thoại đã bị một cánh tay vươn ra giật lấy, Vân Kiều giục: “Anh xóa nhanh!”
“Xóa gì, đáng yêu như thế phải giữ lại.” Thẩm mỹ của trai thẳng luôn khác biệt.
Cô đưa tay định cướp lấy, Thẩm Trạm giơ lên cao, đến khi cô chống nạnh uy hiếp thì người kia mới nhượng bộ, anh đưa điện thoại cho cô: “Ừm, em cứ xem, nhớ để lại cho anh mấy tấm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Kiều hừ một tiếng, tiếp tục kéo xuống: “Khoan đã, tấm ảnh này…”
Cô phóng to màn hình, phát hiện một người quen khác vô tình được chụp ở góc màn hình.
“Hình như là mẹ em?”
Cô không chắc, Tần Ngọc Sương tới trường tham gia lễ tốt nghiệp của cô?
Không chỉ có một tấm, còn có hai tấm Tần Ngọc Sương tình cờ lọt vào ống kính. Vân Kiều hoàn toàn xác nhận được đây là mẹ cô, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Thẩm Trạm suy nghĩ một lát, đề nghị: “Gọi điện thoại cho dì ấy đi.”
“Ừm.” Vân Kiều cầm điện thoại ra ban công, tầm hai phút sau cô quay vào, lời ít ý nhiều: “Bà ấy chúc mừng em tốt nghiệp.”
Từ nhỏ đến lớn, Tần Ngọc Sương chỉ tham dự duy nhất một buổi lễ tốt nghiệp của cô, bà lẳng lặng quan sát, không hề làm phiền.
Thẩm Trạm kéo cô ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa đầu cô.
-
Tối hôm ấy, vòng bạn bè của Thẩm Trạm đã cập nhật một bức ảnh chụp chung với khuôn mặt dán đầy sticker tình yêu: [Chúc mừng bà xã tốt nghiệp.]
Khu vực bình luận xuất hiện một loạt lời chúc mừng.
Đương nhiên, sẽ có một số ít người như Cảnh Hành: lần nào cũng chịu khổ mà lần nào cũng muốn nhảy ra.
Cảnh Hành: A! Em biết ngay kiểu gì hôm nay anh cũng cập nhật mà.
Chỉ có Dương Minh Khải hỏi: Khi nào tổ chức đám cưới?
Thẩm Trạm dừng ngón tay trên màn hình, anh quay đầu nhìn người đứng cạnh bàn, cầm điện thoại bước về phía cô: “Em đang làm gì vậy?”
Hai tay cô cầm cuốn album ảnh màu xanh lam, Vân Kiều giải thích: “Ảnh tốt nghiệp trước đây.”
Từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba, những bức ảnh tốt nghiệp của từng giai đoạn đều được ông nội bảo quản kỹ lưỡng, sau đó chuyển về cho cô.
Thẩm Trạm hào hứng, cẩn thận mở ra xem: “Không hổ là bà xã của anh, từ nhỏ đã đẹp rồi.”
Cô bé non nớt dần trở thành một cô gái xinh đẹp với đường nét hoàn hảo, nhưng Thẩm Trạm cứ thấy có gì không đúng.
Nhìn kỹ, Vân Kiều trên ảnh chụp không hề cười.
Anh nhíu mày: “Tại sao em không cười?”
“Chắc vì không có gì đặc biệt đáng mừng.” So với tốt nghiệp đại học, những buổi lễ tốt nghiệp của các lớp nhỏ hơn luôn thiếu mất vài phần trang trọng, cùng lắm chỉ cần chụp ảnh kỷ niệm. Bảo cô nở nụ cười tươi tắn, rạng rỡ trước camera thật sự hơi khó khăn, nên các bức ảnh này cô thường thể hiện biểu cảm bình thản như vậy.
“Nói thế thì em rất vui khi anh dự lễ tốt nghiệp của em à?” Người nào đó tự lý giải.
Vân Kiều cau mày, không phủ nhận.
Thẩm Trạm cực kỳ vui mừng, thậm chí nảy ra ý tưởng mới lạ: “Hay em quay về học thêm vài lần nữa? Để anh bù đắp mấy tấm ảnh tốt nghiệp cho em.”
“Anh cho em cỗ máy thời gian à?” Trừ phi cô bị thu nhỏ chiều cao, trở thành một đứa trẻ.
Cả hai đang nói chuyện, điện thoại bên cạnh reo lên, Vân Kiều cầm xem, là thông báo tin nhắn từ mẹ Thẩm. Cô mở ra trước mặt Thẩm Trạm không hề đắn đo, hóa ra là tin nhắn chuyển tiền.
“Ý mẹ là gì nhỉ?”
Cô vừa dứt lời, tin nhắn thoại của mẹ Thẩm đã xuất hiện: Kiều Kiều, chúc mừng tốt nghiệp, nhận bao lì xì nhé con.
Mẹ Thẩm lời ít ý nhiều, bao lì xì có giới hạn nên chỉ có thể dùng chuyển khoản để thay thế lì xì.
Thẩm Trạm chậm rãi bổ sung: “Suýt nữa quên mất, ba mẹ nói muốn ăn mừng em tốt nghiệp.”
“Khi nào vậy anh? Em đã nộp sơ yếu lý lịch, tầm hai ngày nữa sẽ bắt đầu phỏng vấn.” Vân Kiều lập tức tính toán thời gian trong lòng.
Thẩm Trạm xua tay: “Không sao, đến lúc đó bọn họ sẽ tới.”
“Ba mẹ muốn qua đây?” Cả nhà bay từ Ninh Thành đến Cảnh Thành để chúc mừng cô tốt nghiệp?
“Vậy phiền phức lắm, hay chúng ta về Ninh Thành trước, em sẽ trì hoãn chút thời gian bên này.” Vân Kiều vẫn nghĩ để người lớn bay xa qua đây thì hơi ngại.
“Đừng kì kèo nữa, vé máy bay đặt xong hết rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì vào ngày mai đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao anh không báo em biết sớm?”
“Không phải anh không nói, là mẹ không cho.” Bà ấy còn định tạo bất ngờ cho con dâu qua điện thoại nữa, và người làm chủ gia đình kia chỉ biết nghe lời vợ.
“Ba anh cũng có ý này.”
Trước khi gặp người lớn, Vân Kiều từng suy đoán về nhà họ Thẩm, phải đến khi tự trải nghiệm, cô mới nhận ra bầu không khí ấm áp đặc biệt của gia đình này, cô không khỏi cảm thán: “Thẩm Trạm, anh có một cặp ba mẹ rất nồng thắm.”
Tình yêu thương của ba mẹ mới có thể xây dựng một mái ấm hạnh phúc, cô ngưỡng mộ điều này quá đỗi.
“Vân Tiểu Kiều, em ngốc à, họ cũng là ba mẹ em mà.” Thẩm Trạm cốc nhẹ trán cô.
Vân Kiều vô thức che trán, trừng mắt nhìn anh rồi không nhịn được mà bật cười.
Sau khi hai người kết hôn, Thẩm Trạm liên tục xóa bỏ ranh giới giữa cô và các thành viên trong nhà họ Thẩm, tựa như muốn cô hoàn toàn xem nhà họ Thẩm là những người thân có thể tin tưởng trong tiềm thức.
Cô nhận ra lòng tốt của Thẩm Trạm.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vân Kiều bắt đầu để tâm tới công việc.
Vì cô từng có kinh nghiệm thiết kế ở chỗ Ngôn Tư Mộ, nên đã sớm có công ty đánh tiếng với cô. Mục tiêu Vân Kiều không dừng ở đó, cô muốn thử sức ở lĩnh vực cao hơn.
Vân Kiều là sinh viên mới ra trường, hồ sơ xin việc của cô đã được phản hồi nhanh chóng.
Cùng lúc đó, ba mẹ Thẩm đã bay tới Cảnh Thành ăn mừng cô tốt nghiệp, Vân Kiều tự xuống bếp nấu bữa tối cho gia đình.
Cô được khen còn Thẩm Trạm bị mắng.
“Con để vợ con một mình nấu nhiều món như thế, con nói xem con có ích gì đây?” Vân Kiều càng được lòng mọi người, mẹ Thẩm càng khinh thường con trai mình hơn. Sau khi có áo bông nhỏ* tri kỷ, bà ấy bắt đầu chê áo khoác da thô ráp.
*Áo bông nhỏ (小棉袄): chỉ con gái có quan hệ cực kỳ thân thiết với ba mẹ, vì con gái thường khá tinh tế, dịu dàng, săn sóc như chiếc áo bông mềm mại, ấm áp.
“Mẹ, mẹ tỉnh táo chút đi, cả bàn đầy thức ăn, có món nào mà chưa qua tay con đâu?” Nào là rửa rau, thái rau, anh luôn bận rộn không hề lười biếng.
Mẹ Thẩm sửng sốt, thẳng lưng: “Ơ kìa, đây là việc mà một người chồng như con nên làm mà? Con còn dám mặt dày nói ra để tranh công?”
Hay lắm! Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không cãi được.
Thẩm Trạm đặt hy vọng cuối cùng vào người đàn ông còn lại trong gia đình: “Ba, ba nói một lời công bằng đi, công lao của đàn ông chúng ta không thể bị xóa bỏ đúng không?”
Ba Thẩm ngồi nghiêm chỉnh, trong bầu không khí yên tĩnh, ông ấy mở ra một tờ báo, thong thả lên tiếng: “Mẹ con nói đúng.”
Thẩm Trạm: “…”
Chắc chắn anh là con lượm rồi.
Làm người con trai bị ghét bỏ, anh chỉ đành đến chỗ bà xã tìm kiếm an ủi.
Buổi tối uống rượu với ba xong, Thẩm Trạm về phòng ngủ nghỉ ngơi, anh ngồi dạng hai chân không màng hình tượng, mê sảng hỏi: “Vân Tiểu Kiều, chắc không phải anh bị ôm nhầm chứ?”
Vân Kiều vừa tắm xong đứng trước gương, ung dung đáp: “Anh Thẩm, xin anh ngừng tưởng tượng linh tinh.”
“Anh nói có sách mách có chứng đấy nhé, họ chỉ một lòng hướng về em thôi!” Giọng điệu này giống hệt một đứa trẻ không giành được kẹo.
Vân Kiều tháo kẹp tóc đặt lên bàn trang điểm, xoay người đến trước mặt anh: “Anh còn ghen với em ư?”
Logic này không hợp lý lắm, Thẩm Trạm vươn tay kéo người vào lòng, ôm chặt cô: “Không thể như vậy được, vợ anh là người mà ai cũng muốn yêu thương nhất.”
Hai người ở cạnh nhau, Thẩm Trạm bắt đầu động tay động chân, bộ đồ ngủ mùa hè của cô rộng rãi mỏng manh, anh vừa kéo nhẹ đã lộ ra phân nửa.
Người đàn ông tập trung vào nơi nào đó: “Tại sao chỗ này đỏ thế?”
Trước ngực cô có một vết đỏ, giống nốt chu sa trên tuyết, anh nhẹ nhàng vân vê ngón tay: “Anh kiểm tra một tí.”
Cô xấu hổ tức giận: “Đó là nốt ruồi!”