Những việc xảy ra ở khu vực căn cứ, đám người Phương Tử Dương tạm thời không biết.
Đường Huân và Thụy Khắc đang tận hưởng thế giới riêng bên cạnh.
Còn bên này, Phương Tử Dương và Tạ Tranh đang trò chuyện ăn bánh ngọt cùng với Kim Ngọc đang ủy khuất.
Kim Ngọc vừa nghiến răng nghiến lợi ăn bánh ngọt, vừa nhìn Tạ Tranh với ánh mắt buồn bã phức tạp, vẫn chưa thể tin vào hiện thực vừa nghe được.
"Tạ tiên sinh, anh... thật sự thích Phương Tử Dương sao? Thích từ rất lâu rồi à?"
Phương Tử Dương, tên khốn nạn đó, chẳng qua chỉ là đẹp trai hơn một chút, năng lực mạnh hơn một chút, có gì ghê gớm đâu, vậy mà Tạ Tranh lại thích cậu từ lâu rồi, đúng là một hiện thực đáng sợ!
Tạ Tranh vốn không phải là người thích trò chuyện với người ngoài, nhưng chủ đề này không giới hạn ở việc anh muốn khoe khoang tình yêu của mình.
Đối với chuyện tình cảm của mình, hiện tại anh rất sẵn lòng chia sẻ với người khác, đến mức chỉ đăng lên mạng xã hội thôi là chưa đủ, hiện tại anh rất vui khi trả lời sự tò mò của Kim Ngọc.
"Ừ, thực ra tôi thích Tử Dương từ trước rồi, nhưng khi đó em ấy vừa mới hủy hôn với Tạ Văn Húc, tôi lo em ấy sẽ không chấp nhận người Tạ gia nữa, nên tôi không dám nói ra..."
Lời này cũng không tính là bịa đặt.
Trước đây anh không hiểu rõ tình cảm của mình, hiện tại đã sáng tỏ, anh nhớ lại, lúc phát hiện Tử Dương khác xa với tưởng tượng của mình, có lẽ đó là lúc anh bắt đầu động lòng.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một chàng trai như Tử Dương, tính cách của cậu hoàn toàn đối lập với sở thích của anh, nhưng anh vẫn bị cậu thu hút.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Tranh xuất hiện nụ cười hiếm hoi.
Kim Ngọc vẫn chú ý Tạ Tranh rất nhiều năm, biết Tạ Tranh là một người ăn nói thận trọng cỡ nào.
Đừng nói đến trên các bản tin, chưa bao giờ cô thấy anh cười, ngay cả trong các buổi tụ tập riêng tư, anh cũng ít khi nở nụ cười, gọi anh là đoá hoa cao lãnh đã là rất lịch sự rồi, thực chất anh là một tảng băng trôi.
Nhưng ai bảo Tạ Tranh đẹp trai cơ chứ! Không chỉ đẹp trai, năng lực của anh cũng rất mạnh!
Trong giới này, người đạt được thành tựu như Tạ Tranh ở độ tuổi của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù có là tảng băng trôi cũng không ngăn được vô số nam nữ thầm thương trộm nhớ, không thích một người xuất sắc như vậy thì đúng là mắt có vấn đề rồi.
Kim Ngọc có chút nhan khống.
Cô thích Tạ Tranh không sai, nhưng phần lớn sự yêu thích đều xuất phát từ việc anh đẹp trai, năng lực mạnh, để nói cô thật sự yêu đến chết đi sống lại thì không đến mức đó.
Cho nên lúc này tuy cô có khổ sở tiếc nuối, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Đặc biệt là khi thấy vẻ mặt của Tạ Tranh, cho dù EQ của cô có thấp đến mấy cũng nhận ra anh có lẽ đã yêu Phương Tử Dương sâu đậm rồi, cô thật sự không còn chút cơ hội nào nữa.
Nhưng...
Kim Ngọc vẫn không nghĩ ra, tức giận không thôi: "Tạ tiên sinh, anh thích Phương Tử Dương ở điểm nào? Cậu ấy là một tên khốn nạn, anh không biết sao, cậu ấy ngày nào cũng cãi nhau và khi dễ tôi ở căn cứ!!"
Tạ Tranh:...
Câu hỏi này có chút khó trả lời, vợ anh ngày nào cũng nói với anh cậu rất hay dạy dỗ cô gái nhỏ này, nhưng rõ ràng là kế hoạch không thành công, Kim Ngọc quả thật có EQ thấp đến khó tin.
Nhưng Phương Tử Dương lại vô cùng đắc ý, "Tạ đại ca tất nhiên thích tôi vì tôi đẹp trai lại lợi hại, đã nói với cô mà cô không tin."
Kim Ngọc mới không tin!
Cô nhìn về phía Tạ Tranh, trong mắt tràn đầy chờ mong: Tạ tiên sinh mới không phải là người nông cạn như vậy, Phương Tử Dương nhất định lại đang nói hươu nói vượn.
Nhưng ánh mắt chờ mong của cô đối với Tạ Tranh mà nói cũng không có tác dụng.
Hơn nữa Tạ Tranh cảm thấy, đúng là anh thích vợ mình cũng là có nguyên nhân, vợ anh thật sự là đáng yêu lại lợi hại, khiến anh thích đến không chịu nổi.
"Đúng là Tử Dương có hơi nghịch ngợm, nhưng thực ra em ấy rất tốt, chỉ là thích cãi nhau với người khác thôi, khẳng định không có ý khi dễ cô đâu..."
Tạ Tranh cười áy náy, nhưng kiên quyết đứng về phía vợ mình, hoàn toàn không có tự giác khiêm tốn trước mặt.
Hơn nữa, anh còn rất biết cách bịa chuyện, "Đó là cách em ấy kết bạn, cô đừng để ý. Tử Dương trước đây ở Phương gia không có cuộc sống tốt, Phương Khiêm Hạo thường xuyên bắt nạt em ấy, em ấy vì bảo vệ mình mới có thể mới phát triển tính cách như một con nhím giống vậy, thực ra em ấy rất muốn làm bạn với cô."
Phương Tử Dương gật gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, "Hơn nữa tôi đang nhắc nhở cô, nếu không có tôi, chắc chắn bây giờ cô đã bị mọi người cô lập rồi."
Kim Ngọc: Cách kết bạn như vậy cô một chút cũng không muốn, cảm ơn!
Nhưng...
Kim Ngọc không phục, "Cậu nói mọi người cô lập tôi là sao? Tôi là đại tiểu thư Kim gia, mọi người nịnh bợ tôi còn không kịp, ai dám cô lập tôi chứ."
"Vì cô vừa kiêu căng vừa độc đoán, hơn nữa đầu óc còn không tốt." Phương Tử Dương không chút lưu tình nói ra sự thật.
Kim Ngọc lại bị chọc tức, "Phương Tử Dương, cậu không chọc giận tôi thì cậu không chịu được à! Tôi thừa nhận mình có kiêu căng độc đoán, nhưng tôi không ngu ngốc! Tôi rất thông minh! Dù tôi không bằng cậu, nhưng năng lực của tôi trong đoàn đội này cũng xếp thứ tư, vậy mà cậu dám nói tôi đầu óc không tốt!"
Cô vẫn có chút tự hiểu lấy mình, cô đương nhiên biết tính tình mình kiêu căng độc đoán, nhưng cô kiên quyết không thừa nhận đầu óc mình không tốt, đây thật sự là một sỉ nhục vô cùng.
Phương Tử Dương không bị lay chuyển, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, "Tôi nói cô ngốc mà cô vẫn không chịu nhận. Về kỹ thuật, cô không có vấn đề gì, nhưng EQ của cô thực sự cần phải kiểm tra lại, tôi nói những lời này để chọc giận cô có ý nghĩa gì? Cô có bị cô lập hay không, cô thử nộp đơn xin xem lại camera giám sát xem, cứ kéo ông nội cô ra thì chắc trên đó sẽ cho cô xem..."
"Có mấy lần cô không có mặt, tôi đều nghe mọi người bàn tán về cô trong phòng học và phòng nghỉ. Tất nhiên, tôi là người thông minh xuất chúng và có mắt, nên tôi không tin những lời bàn tán sau lưng."
"Bọn họ nói gì sau lưng tôi?"
Lúc này Kim Ngọc thực sự thay đổi sắc mặt, cô biết Phương Tử Dương không phải là người nói dối dễ bị vạch trần này.
Chẳng lẽ mọi người thực sự nói xấu cô sau lưng? Cô đúng là có chút kiêu căng, nhưng đâu đến mức khiến mọi người ghét đến mức muốn cô lập chứ! Cô không phải là người duy nhất có tính đại tiểu thư mà.
"Cô cứ xem lại camera là biết. Dù sao nếu không có tôi suốt ngày cãi nhau với cô như gà tiểu học, thì bây giờ mọi người không chỉ nghĩ cô trẻ con và EQ thấp đâu."
"Dù sao thì cô cũng là đại tiểu thư Kim gia, chắc cô cũng học qua cách giao tiếp xã hội chứ? Tôi thực sự không hiểu sao cô lại tự đẩy mình vào tình thế này, cũng may là tôi có lòng tốt kéo cô ra, vậy mà cô lại không biết ơn, cứ mãi không nhận ra..."
Phương Tử Dương nhún vai, ngạo kiều không chịu nổi.
Kim Ngọc bị dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét của cậu chọc tức, nhưng bây giờ cô không còn tâm trạng để cãi nhau với cậu nữa.
"Tôi không tin, tôi sẽ lập tức nộp đơn xin xem lại camera!" Kim Ngọc không chịu chấp nhận thực tế, để lại một câu nói rồi chạy vội đi.
Cô thực sự khó có thể tin lời của Phương Tử Dương, sao cô lại bị mọi người ghét đến mức bị cô lập chứ! Điều đó sao có thể xảy ra!
Cô mới đến căn cứ chưa được bao lâu, bình thường ngoài việc có chút xích mích cãi nhau với Phương Tử Dương, cô không làm gì khác với người khác mà, hơn nữa còn rất hòa nhã, thậm chí đã hứa với vài người sau khi cuộc thi kết thúc sẽ mời bọn họ vào đội ngũ nghiên cứu của ông cô, mọi người không thể đối xử như vậy với cô được!
Thấy sắc mặt Kim Ngọc không tốt rời đi, Phương Tử Dương lắc đầu, rồi mới nhìn về phía Tạ Tranh, rất bất đắc dĩ,, "Nếu không phải biết Kim gia thực sự yêu thương cô cháu gái nhỏ này, em cũng không thể không âm u suy đoán Kim Ngọc giống như em..."
Kim gia có thể nuôi dạy cháu gái thành một người ngốc nghếch như vậy, thật sự là tài giỏi. Thiên phú nghiên cứu của Kim Ngọc cao bao nhiêu, năng lực đối nhân xử thế kém bấy nhiêu, thật sự được gia đình bảo vệ quá kỹ.
Tạ Tranh xoa đầu người yêu, nói: "Tử Dương bây giờ cũng có thể như vậy."
Tất cả sự đơn thuần và hạnh phúc đều xuất phát từ việc có ai đó ở phía trước che chở, nếu có thể, anh cũng hy vọng người yêu mình có thể ngây thơ và hạnh phúc như vậy.
"Được, sau này em sẽ thường xuyên làm nũng với anh!" Phương Tử Dương nở nụ cười, chủ động dang tay ôm lấy Tạ Tranh, trong lòng rất vui vẻ.
Tạ Tranh cũng đưa tay ôm lấy người yêu nhỏ của mình, cằm tựa lên mái tóc mềm mại, tham lam tận hưởng sự gần gũi của người yêu.
...
Ở một nơi khác.
Kim Ngọc mang theo vẻ ủy khuất không muốn chấp nhận sự thật, tìm đến người phụ trách căn cứ để xin xem lại video giám sát hàng ngày.
Ban đầu điều này không được phép, nhưng video giám sát hàng ngày không phải là thứ quá bí mật. Trước khi Kim Ngọc đến căn cứ, ông của cô đã đặc biệt đến đây để trao đổi với các giáo sư và người phụ trách, nhờ giáo sư Dư và những người bạn khác giúp đỡ giáo dục cô cháu gái ngày càng kiêu căng ngang bướng của mình.
Cho nên Kim Ngọc không gặp quá nhiều khó khăn, người phụ trách thương lượng với giáo sư Dư xong thì đồng ý đơn xin của cô.
Mà sau khi xem, Kim Ngọc lại một lần nữa bị xã hội đánh đập tàn nhẫn.
Phương Tử Dương không nói sai chút nào, mọi người thực sự thường xuyên nói về cô khi cô vắng mặt, trong phòng học và phòng nghỉ. Hơn nữa, những lời bàn tán còn tệ hơn rất nhiều so với những gì Phương Tử Dương đã nói.
"Tôi đệt, các cậu vừa nghe rõ chưa, Kim Ngọc thực sự thầm mến Tạ Tranh? Thầm mến thì cũng thôi đi, cô ta còn công khai đe dọa Phương Tử Dương không được có suy nghĩ tương tự, ngang ngược đến mức này, cô ta đúng là người ngang tàng nhất mà tôi từng gặp!"
"Đã sớm nghe nói Kim Ngọc vô cùng kiêu căng điêu ngoa, thực tế còn tệ hơn lời đồn."
"Thế đã là gì, các cậu không thấy nhóm A đều ngoan ngoãn phục tùng cô ta sao? Cô ta làm sai việc gì đều do Dương Khải Long đứng ra xin lỗi thay. Bây giờ cả nhóm A đều hối hận vì đã hợp tác với Kim Ngọc, nghe nói bọn họ chỉ sợ cô ta làm điều gì ảnh hưởng đến cả nhóm."
"Không thể nào, Kim Ngọc kiêu căng thì kiêu căng, nhưng đâu đến mức không phân biệt được đúng sai mà gây chuyện lớn chứ?"
"Sao lại không thể? Với tính khí của cô ta khi tức giận, ai biết cô ta sẽ làm gì? Hơn nữa, bây giờ cô ta và Phương Tử Dương đang tranh giành một người đàn ông, mà tính khí của Phương Tử Dương cũng không phải loại dễ chịu, mỗi lần cãi nhau Kim Ngọc đều thua, ai biết cô ta sẽ làm gì khi bị kích động... Dù sao thì tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách và xem kịch thôi, tránh bị liên lụy."
"Đúng rồi, lần này Kim Ngọc bị Phương Tử Dương đẩy xuống cầu thang bị thương ở tay, mặc dù bề ngoài có vẻ không sao, nhưng ai biết cô ta nghĩ gì trong lòng, tôi không tin Kim Ngọc không nghi ngờ Phương Tử Dương cố ý đẩy cô ta..."
"Kim Ngọc cũng không phải là người tốt tính, cứ chờ xem, ngày tháng sau này của Phương Tử Dương chắc chắn sẽ không dễ dàng, nhất định có chuyện hay để xem."
"..."
Trong video giám sát, một số người thích buôn chuyện tụ tập với nhau, nghe được những lời này làm cho sắc mặt Kim Ngọc trắng bệch.
Không phải cô không biết tính cách mình không được ưa thích, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng hình ảnh của mình trong mắt mọi người lại tệ hại đến mức này.
Cô chỉ kiêu căng bá đạo một chút mà thôi, tại sao trong lời nói của mọi người, cô lại trở thành người có thể làm những điều độc ác chỉ vì một chút ân oán?
Kim Ngọc cũng không phải ngốc đến không có thuốc cứu.
Cô hiểu rõ hình ảnh như vậy sẽ mang lại hậu quả gì, điều này không chỉ khiến mọi người không thích cô, mà còn khiến cô trở thành người bị nghi ngờ đầu tiên nếu trong nhóm xảy ra chuyện gì không hay.
Nhưng Kim Ngọc không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này.
Cô thực sự không làm gì cả, bình thường cô rất kiềm chế khi giao tiếp với mọi người, chỉ khi gặp Phương Tử Dương cô mới không thể nhịn được mà cãi nhau vài câu, điều đó không phải rất bình thường sao? Tại sao trong mắt mọi người, cô lại gần như trở thành nữ phụ phản diện độc ác?
Khả năng chịu đả kích của Kim Ngọc không mạnh.
Xem xong video, cô không thể nhịn được nữa mà bật khóc tại chỗ, nhìn về phía giáo sư Dư, "Hu hu, ông Dư, tại sao bọn họ lại ghét con như vậy, con rõ ràng không làm gì cả, bình thường con đối xử với họ rất tốt, con còn hứa sẽ giới thiệu bọn họ vào nhóm nghiên cứu của ông nội, tại sao bọn họ lại nghĩ con độc ác như vậy, hu hu, quá đáng thật, một lũ người hai mặt, lại dám nói xấu sau lưng con, hu hu..."
Nếu là Phương Tử Dương nói những lời này, cô sẽ không buồn đến vậy, dù sao hai người lúc nào cũng đối đầu cãi nhau. Nhưng khi những người khác nói như vậy, thật sự là rất quá đáng.
Cô căn bản không có nổi giận với những người khác, sao lại biến thành cái dạng này?
Giáo sư Dư đã biết rõ tình hình trong nhóm từ lâu.
Nhưng ông không can thiệp, Kim Ngọc bị trong nhà chiều hư, nếu không bị thực tế vả cho một cái, tính cách của cô rất khó thay đổi.
Giáo sư Dư từ ái rót cho cô một ly nước, rồi nói, "Nếu con thật sự muốn biết, vậy hãy trở về suy nghĩ thật kỹ. Người khác nói gì với con cũng không sâu sắc bằng chính con tự ngẫm nghĩ. Nếu con có thể buông bỏ thành kiến, hãy quan sát cách Phương Tử Dương hành xử."
"Con hãy nhìn kỹ, tại sao Phương Tử Dương cũng kiêu ngạo bá đạo, nhưng mọi người lại có cảm giác về cậu ấy tốt hơn con? Mọi kết quả đều có nguyên nhân tương ứng, khi con trách móc người khác, cũng hãy suy nghĩ kỹ về hành vi của mình. Nếu cứ mãi tự cho mình là đúng và không quan tâm đến người khác, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là con. Ông nội và bố mẹ không thể lúc nào cũng che chở cho con..."
"Đối với những người xung quanh, cũng cẩn thận mở to hai mắt, nếu con chịu khó, con sẽ phát hiện ra ai trong số bọn họ là người có thể chân thành kết bạn, ai là kẻ lợi dụng."
"Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, cảm ơn ông Dư."
Kim Ngọc không hoàn toàn hiểu hết, nhưng đã ghi nhớ lời ông.
Thời gian thăm gia đình nhanh chóng kết thúc.
Khi Phương Tử Dương trở lại, rõ ràng thấy sắc mặt của Kim Ngọc không tốt, mắt cô đỏ hoe giống như vừa khóc.
Không cần nói cũng biết, cô gái này chắc chắn đã bị những lời đàm tiếu sau lưng làm tổn thương. Tuy Kim Ngọc lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng năng lực chịu đựng thật sự rất kém, tâm lý còn non nớt. Đối mặt với sự tấn công tinh thần như vậy, cô rất khó chấp nhận, điều này đã phá vỡ niềm tin tốt đẹp của cô về thế giới.
Nhưng đả kích nặng hơn còn ở phía sau, đây mới chỉ là chuyện nhỏ.
Trải qua mấy ngày quan sát, cậu đã đoán được Dương Khải Long muốn làm gì.
Kim Ngọc sợ là sắp gặp chuyện rồi.
Hiện tại trước hết để cho Kim Ngọc rèn luyện năng lực chịu đựng, miễn cho đến lúc đó càng thêm không thể tiếp nhận hiện thực mình bị tính kế.
***
Sau khi kết thúc thăm gia đình, Phương Tử Dương tiếp tục học tập với mọi người, chờ Dương Khải Long nhảy ra lần nữa.
Mà Kim Ngọc từ ngày đó trở đi đã thay đổi rất nhiều, trở nên trầm lặng hơn hẳn.
Mỗi khi nghỉ ngơi, cô không còn cười đùa với mọi người như trước, không còn kiêu ngạo lắng nghe những lời khen ngợi và tâng bốc của người khác. Hiện tại lúc nghỉ ngơi, cô thường ngồi một mình trong góc, nếu không ngẩn người thì cũng chăm chỉ xem tài liệu và học tập.
Khi nói chuyện với cô, cô cũng không còn nhiệt tình như trước.
Cô cũng không còn cãi nhau với Phương Tử Dương nữa, thay vào đó là hạ mình chạy đến hỏi cậu mấy vấn đề cần tư vấn, mỗi khi đến nhà ăn, cô còn hấp tấp đi theo cậu.
Cô thỉnh thoảng còn kéo cậu đến một góc để nói chuyện riêng.
Mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng Kim Ngọc không có ý định giải thích, Phương Tử Dương cũng không tiết lộ điều gì, hai người thần thần bí bí, nhìn qua quan hệ giống như ngày càng trở nên gần gũi.
Điều này làm cho một số người mong chờ cuộc cãi vã giữa hai người bọn họ cảm thấy thất vọng, bởi vì Kim Ngọc và Phương Tử Dương không cãi nhau, cuộc sống dường như trở nên ít thú vị hơn.
Mà Dương Khải Long thì trong lòng cảm thấy sốt ruột.
Rõ ràng hắn muốn hai người trở thành kẻ thù, đấu đá lẫn nhau, nhưng kết quả là không những hai người họ không trở thành kẻ thù, mà mối quan hệ giữa bọn họ còn có vẻ tốt hơn trước. Rõ ràng trước đó hai người cãi nhau rất kịch liệt mà!
Nếu Kim Ngọc và Phương Tử Dương không cãi nhau, thì làm sao hắn có thể đá Kim Ngọc ra khỏi căn cứ?
Đường Huân và Phương Tử Dương hắn chắc chắn không thể động, nhưng những người khác trong nhóm B thì hắn có thể nhắm đến.
Chỉ cần Kim Ngọc rời đi, sau đó hắn sẽ kéo thêm một người khác trong nhóm B xuống, thì hắn có thể giành được vị trí đội viên chính thức......
Ban đầu vốn cho rằng cái con nhỏ Kim Ngọc này là người dễ giải quyết, nhưng ai ngờ lại khó đối phó đến vậy, hoàn toàn không đi theo kịch bản của hắn, hỏng chuyện mà chẳng giúp ích được gì!
Quan hệ giữa Kim Ngọc và Phương Tử Dương càng ngày càng tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kế hoạch chắc chắn sẽ thất bại.
Trong lòng Dương Khải Long sốt ruột, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, rốt cuộc không đợi được nữa.
___________________