Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 89




Không biết có phải Kim Ngọc bị lời nói của Dương Khải Long đánh thức hay không.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra cho dù Phương Tử Dương không có bản lĩnh gì, nhưng anh trai của cậu vẫn còn ở đây, hơn nữa còn là đội viên chính thức được chỉ định trước, cô tùy tiện đi trêu chọc người ta như thế thật sự rất không ổn. Vì thế, hai ngày kế tiếp cô không còn nổi lên tính cách đại tiểu thư ngang ngược của mình nữa.

Nhưng khi nhìn thấy Phương Tử Dương, cô vẫn không thể kìm nén cơn giận mà trừng mắt, dường như chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục duy trì dáng vẻ của đại tiểu thư Kim gia.

Hành vi ngây thơ kia khiến Phương Tử Dương buồn cười, chỉ cần Kim Ngọc không đến gần gây chuyện, cậu cũng không bận tâm đến cô gái ngốc nghếch này, tập trung hoàn toàn vào việc trao đổi với các thành viên nhóm B để xây dựng sự ăn ý. Điều này nhằm đảm bảo sau khi xác định được danh sách thành viên, cả nhóm có thể nhanh chóng hợp tác bước vào trạng thái chuẩn bị thi đấu.

Ngược lại người tên Dương Khải Long bên nhóm A lại khiến Phương Tử Dương chú ý nhiều hơn.

Phải nói sao nhỉ, có lẽ do kiếp trước đã trải qua quá nhiều ác ý, nên cậu nhạy cảm với sự thù địch xung quanh hơn người bình thường rất nhiều.

Mặc dù Dương Khải Long che giấu rất tốt, ngoài việc có chút nịnh bợ Kim Ngọc thì không lộ ra bất kỳ vấn đề gì. Nhưng Phương Tử Dương vẫn cảm thấy người này có điều gì đó không ổn, làm cho cậu không muốn gần gũi.

Đặc biệt là khi cậu cùng với anh trai gặp được Dương Khải Long, cảm giác khó chịu trên người đối phương đối phương càng mạnh mẽ.

Phương Tử Dương chưa bao giờ ngại dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán mỗi người bên cạnh. Cậu không muốn chỉ vì một sai lầm nhỏ mà phải trải qua lại những gì mình đã trải qua ở kiếp trước.

Cho nên cậu bắt đầu âm thầm chú ý đến Dương Khải Long.

Mà thực sự, sự chú ý này đã giúp cậu phát hiện ra có điểm không thích hợp.

***

Có vài lần, khi tình cờ bắt gặp Dương Khải Long nói chuyện với Kim Ngọc, người khác có thể không để ý gì, nhưng Phương Tử Dương lại nhận ra Dương Khải Long có chút xúi giục Kim Ngọc gây chuyện ở căn cứ.

Thậm chí, Dương Khải Long còn ngấm ngầm làm xấu đi hình ảnh của Kim Ngọc trong mắt mọi người.

Nói thật, cậu cũng chẳng có cảm tình gì với Kim Ngọc, tính tình đại tiểu thư Kim gia này thật sự một lời khó nói hết, kiêu ngạo đến mức chỉ có thể dùng từ "ngang ngược" để miêu tả.

Nhưng với con mắt nhìn người của cậu, Kim Ngọc dù kiêu ngạo ngang ngược, nhưng không phải là kẻ thiếu đầu óc, cũng không ngốc đến mức thực sự làm loạn ở căn cứ chính thức. Ngoài việc nói năng có chút khó nghe, hành vi của cô vẫn khá quy củ.

Ngay cả khi đến trêu chọc cậu, cô cũng chỉ dùng lời lẽ để tranh cãi, gây ra những trận cãi vã trẻ con như gà tiểu học, ấu trĩ như những đứa trẻ ba tuổi.

Ngoại trừ tính tình kiêu căng không biết nói đắc tội với người khác, trên bản chất Kim Ngọc kỳ thật cũng không xấu, rất đơn thuần.

Nhưng chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi.

Cậu đã phát hiện thanh danh của Kim Ngọc trong mắt tất cả thành viên khác đã trở nên rất tồi tệ, từ một người chỉ có thể dùng từ "kiêu ngạo" để miêu tả, giờ đây trong mắt mọi người, Kim Ngọc giống như một nữ phụ phản diện ác độc chuyên làm việc xấu.

Phương Tử Dương đã chú ý kỹ, sự thay đổi trong ánh mắt mọi người thường xuất hiện sau khi Dương Khải Long nói một số lời.

Ví dụ như:

"Haizz, các cậu đừng bận tâm, Kim Ngọc dù sao cũng là đại tiểu thư Kim gia, tính cách khó tránh khỏi kiêu ngạo một chút, làm việc không đủ khéo léo, mọi người hãy thông cảm, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi."

"Vừa rồi Kim Ngọc lỡ làm rơi khay thức ăn của Vương Tuyết, thực sự không phải cố ý đâu, tính cách của cô ấy chỉ là hơi vụng về thôi, trong nhóm chúng tôi cũng thế, thực sự không phải là cố ý."

"Kim Ngọc còn trẻ, tính cách kiêu ngạo, mọi người hãy bao dung hơn một chút, trước đây cô ấy đã chạy đến gây sự với Phương Tử Dương, kết oán với người ta, tôi thực sự lo lắng cô ấy có thể sẽ làm ra những việc quá đáng... Chúng ta đều là thành viên trong đội, nên quan tâm và nhắc nhở nhau."

Những lời này, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng nếu suy nghĩ kỹ sẽ thấy có điều gì đó không đúng, vô tình đã khiến mọi người có cái nhìn xấu hơn về Kim Ngọc vốn dĩ chỉ có tính cách kiêu ngạo.

Đáng tiếc là cô gái ngốc nghếch Kim Ngọc lại hoàn toàn không nhận ra điều này, khi thấy ánh mắt của mọi người có phần e ngại mình, cô còn tưởng đó là do mình là đại tiểu thư Kim gia, khiến người ta phải kính sợ, nên vô cùng đắc ý, đúng là ngốc không thể tả.

***

Phương Tử Dương không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cậu cảm thấy Dương Khải Long có sự thù địch đối với cậu và anh trai, điều này khiến cậu không thể không chú ý.

Vì vậy, cậu tìm đến Đường Huân hỏi, "Anh, anh biết gì về người tên Dương Khải Long kia? Trước đây anh có tiếp xúc với anh ta không?"

"Dương Khải Long?"

Đường Huân có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không giấu diếm, đem những gì mình biết nói ra, "Trước đây anh không có nhiều tiếp xúc với Dương Khải Long, nhưng anh biết một chút về anh ta. Dương Khải Long này cũng giống như Viên Trác Đình, đều là thiên tài của lớp thiếu niên, có chút danh tiếng trong giới, hơn nữa thầy giáo của anh ta cũng là một nhà toán học rất nổi tiếng, chính là giáo sư Phạm Quân..."

"Giáo sư Phạm Quân? Chính là vị giáo sư đã vạch trần thầy Viên Trác Đình làm giả học thuật?"

Phương Tử Dương nhướn mày.

Viên Trác Đình giờ là đồng đội của cậu, cậu cũng biết khá rõ về chuyện của Viên Trác Đình, việc thầy của Viên Trác Đình làm giả học thuật cũng không xa lạ gì với cậu.

Đường Huân gật đầu, "Đúng vậy, chính là giáo sư Phạm Quân. Anh nghĩ lý do Viên Trác Đình chọn làm việc cùng với em, ngoài việc bị kích động bởi những lời của Kim Ngọc, cũng có thể là do Dương Khải Long đã chọn nhóm A... Viên Trác Đình rất tôn trọng thầy của mình, không có gì lạ khi anh ta căm thù với Dương Khải Long."

"Dương Khải Long là người anh chưa từng tiếp xúc, anh không thể đánh giá cụ thể, nhưng theo những gì người khác nói, anh ta có tài năng rất cao, tính cách cũng khiêm tốn, hầu như không gây thù oán với ai, trong giới được coi là khá khéo léo. Tuy nhiên, anh ta hơi tham vọng, thích kết giao với những người như Kim Ngọc, những gia tộc tương đối có thế lực..."

"Tất nhiên, nói vậy thì có vẻ như là vụ lợi, nhưng cũng rất bình thường, trong giới có rất nhiều người như vậy, ai cũng muốn tiến lên. Dương Khải Long không có nền tảng gì, nên việc làm vậy cũng không có gì sai trái."

"Tử Dương, sao em lại để ý đến anh ta? Dương Khải Long có gì không đúng sao?"

Đường Huân nhìn thấy biểu cảm không tốt của em trai khi nói về Dương Khải Long, suy đoán hỏi.

Phương Tử Dương không giấu giếm, gật đầu, "Ừm, em cũng không nói rõ được là không đúng ở chỗ nào, nhưng em cảm thấy Dương Khải Long không đúng lắm. Em cảm thấy anh ta có chút thù địch với em và anh, mặc dù anh ta che giấu rất kỹ, nhưng em rất nhạy cảm với những chuyện như thế này."

"Hơn nữa anh có nhận ra Dương Khải Long đang cố tình làm xấu hình tượng của Kim Ngọc không? Mặc dù em không thích Kim Ngọc, nhưng em vẫn có thể nhìn ra Kim Ngọc là người như thế nào. Nếu không có ai đó cố tình dẫn dắt, Kim Ngọc sẽ không đến mức chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bị mọi người chán ghét như vậy, tiếc là Kim Ngọc không nhận ra..."

Phương Tử Dương không nói còn đỡ, vừa nói ra, Đường Huân mới cẩn thận nhớ lại ánh mắt của mọi người khi nhìn Kim Ngọc trong hai ngày qua, cũng như những lời bàn tán sau lưng cô, thực sự có gì đó không đúng.

Kim Ngọc là người không được lòng mọi người, nhưng dù nói gì đi nữa, cô cũng chỉ là kiêu căng ương ngạnh một chút mà thôi. Thế nhưng trong hai ngày này, mọi người bàn tán sau lưng về Kim Ngọc, bọn họ lại như thể cô đã làm điều gì đó cực kỳ độc ác.

Kẻ xấu không đáng sợ, mà kẻ xấu giết người bằng dao cùn mới thật sự đáng sợ.

Sắc mặt Đường Huân có chút ngưng trọng, "Chuyện này anh sẽ báo cáo riêng với cấp trên..."

Nếu Dương Khải Long biết thu liễm thì còn đỡ, nhưng nếu hắn không biết thu liễm, thì người như vậy trong đoàn đội, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Ngàn vạn lần không thể xem thường tác dụng của bất kỳ một viên phân chuột nào.

"Ừ, dù sao cũng nên chú ý một chút. Sắp tới chúng ta sẽ phải ở lại căn cứ huấn luyện hơn một năm, có quá nhiều chuyện sẽ khiến người ta bực bội."

Phương Tử Dương đồng ý, ý của cậu cũng là như vậy.

Dù sao phải ở căn cứ trong thời gian dài như vậy, cậu không muốn xung quanh mình có quá nhiều người có tâm địa khó đoán, đặc biệt là những người có thù địch với cậu và anh trai.

Có sự đề phòng này, Phương Tử Dương đã yên tâm hơn nhiều.

Còn về phía Kim Ngọc, tạm thời cậu chưa nhắc nhở. Lấy tính cách của Kim Ngọc, nếu nhắc nhở cô ngược lại sẽ để lộ manh mối khiến Dương Khải Long nhận ra. Hơn nữa, bây giờ Kim Ngọc không có thiện cảm với cậu, nên cũng không nghe lời nhắc nhở của cậu. Tạm thời cứ theo dõi tình hình, nếu cô nhận được một bài học, đối với Kim Ngọc mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

...

Sau hai ngày, kết quả của kỳ kiểm tra trước đó cũng đã có, danh sách đội viên chính thức và nhóm trợ thủ chính thức cuối cùng cũng xác định.

Đường Huân vì là thành viên được chỉ định trước nên không tham gia kỳ thi và xếp hạng.

Người đạt điểm cao nhất trong kỳ kiểm tra cá nhân lần này, không nằm ngoài dự đoán, chính là Phương Tử Dương.

Người xếp thứ hai là Triệu Khải Thụy, thứ ba là Viên Trác Đình.

Mà Kim Ngọc vốn tự tin mười phần thì bị xếp hạng thứ tư, Dương Khải Long theo sát phía sau ở vị trí thứ năm.

"Làm sao có thể! Phương Tử Dương làm sao có thể là người đứng đầu? Tôi lại bị xếp thứ tư..."

Kim Ngọc nhìn danh sách được dán lên, không thể tin rằng mình lại thua, hơn nữa còn thua thảm như vậy.

Đừng nói đến vị trí số một, cô thậm chí còn không lọt vào top ba! Kết quả này khiến đại tiểu thư Kim gia cao ngạo căn bản không thể tiếp nhận.

Cô nghi ngờ thét chói tai như thế làm cho lão giáo sư lúc trước vẫn luôn duy trì thái độ hòa nhã, cuối cùng cũng không vui, ông nghiêm mặt nói: "Kim Ngọc, nếu em có nghi ngờ, có thể xin xem lại bài thi. Khả năng của em đương nhiên rất xuất sắc, nhưng em quá tự cao và bất cẩn, trong bài thi lần này em đã mắc rất nhiều lỗi cơ bản không nên có. Chính những lỗi này đã khiến thành tích cá nhân của em xếp hạng tư."

"Em, em, điều này không thể nào."

Kim Ngọc hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực, cho dù biết rõ lão giáo sư không có khả năng nói dối, nhưng sự thật này vẫn quá khó chấp nhận.

Lão giáo sư thấy cô biểu hiện như thế, không khỏi lắc đầu trong lòng.

Kim gia là thế gia nghiên cứu khoa học nổi tiếng ngang ngửa với Lục gia, ông có giao tình khá tốt với ông nội của Kim Ngọc, đối với cháu gái tính cách cao ngạo của lão bằng hữu này tự nhiên cũng có chút hiểu biết. Nhưng trước kia không có tiếp xúc gần gũi, cũng chỉ coi là một búp bê tương đối kiêu ngạo, thiên tài trẻ tuổi trên người ít nhiều có chút ngạo khí.

Nhưng hiện tại xem ra Kim Ngọc đã được chiều chuộng quá mức, cao ngạo đã có chút không coi ai ra gì, khó trách ông bạn cũ lại gọi điện nhờ ông chú ý đến cô, tính cách như vậy thực sự không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến lời nhờ vả của bạn cũ, vẻ mặt lão giáo sư lại nghiêm túc: "Kim Ngọc, tôi đã nói rồi, nếu em không phục với kết quả cá nhân của mình, có thể xin xem lại bài thi của em và những người khác. Tôi biết em rất có năng lực, nhưng điều đó không có nghĩa là em có quyền coi thường người khác. Kim Ngọc, biểu hiện hiện tại của em hoàn toàn là đang làm mất mặt ông nội và gia tộc của em."

"Hơn nữa, năng lực của em thực ra cũng chỉ đến vậy thôi..."

"Ông, ông nói bậy! Không phải như vậy."

Kim Ngọc bị câu nói cuối cùng của lão giáo sư đả kích không nhịn được lập tức phản bác, bộ dáng ủy khuất lại sắp khóc lên.

Thiên phú và năng lực của cô chính là vốn liếng kiêu ngạo của cô, người khác có thể nói cô tính tình không tốt, nhưng tuyệt đối không thể hạ thấp thiên phú của cô. Dù lần này cô có lơ là nên kết quả thi không tốt, nhưng cũng không thể hạ thấp khả năng của cô. Rõ ràng cô là một trong những người giỏi nhất, ở đây có ai so được với cô?

Lão giáo sư cũng không để ý sự vô lễ của cô, khẽ mỉm cười, "Kim Ngọc, em đúng là thiên tài không sai, nhưng em không phải là độc nhất vô nhị, trên thế giới này không thiếu nhất chính là thiên tài. Mà thiên phú của em vẫn chưa đạt đến mức để em có thể coi thường tất cả mọi người. Cho dù cho em có thiên phú cao, nhưng nếu em không đặt người khác vào mắt, em cũng sẽ bị những người không bằng em vượt qua."

Nói rồi. Lão giáo sư chỉ tay về phía Đường Huân, "Được rồi, Kim Ngọc, em nghĩ em là thiên tài, nhưng thiên phú của em có thể sánh được với Đường Huân không? Đường Huân năm nay mới 21 tuổi, nhưng thành tựu của cậu ấy đã ở mức mà ngay cả ông nội em cũng phải tôn trọng và học hỏi, trong khi trước 13 tuổi, cậu ấy chưa từng tiếp nhận qua giáo dục tinh anh. Nhưng em... lại được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ. Em còn lớn hơn Đường Huân hai tuổi, vậy em có tư cách gì để kiêu ngạo vì thiên phú của mình mà coi thường người khác?"

Kim Ngọc bị chặn đến sắc mặt đỏ bừng, nhục nhã đến cực điểm. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô phải thừa nhận lời giáo sư nói là sự thật.

Nhưng cô vẫn không phục, cưỡng từ đoạt lý, "Đường Huân chính là quái thai!"

Hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp, căn bản không có cách nào so sánh.

Mọi người nghe vậy đều không nhịn được lắc đầu.

Dương Khải Long thấy vậy kéo kéo áo Kim Ngọc, khuyên nhủ, "Kim tiểu thư, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, đừng nói nữa. Phương Tử Dương là em trai của Đường Huân, thiên phú của cậu ấy chắc chắn không kém Đường Huân, đây là kỳ thi chính thức, sẽ không có sai sót đâu..."

Kết quả hắn không nói còn tốt, vừa nói lại đổ thêm dầu vào lửa.

Kim Ngọc trực tiếp bị hiện thực đả kích làm choáng váng đầu, tính tình nổi lên chỉ vào Phương Tử Dương, miệng không lựa lời tức giận: "Được thôi, em muốn xin xem bài thi của Phương Tử Dương! Trước đây Phương Tử Dương chưa từng tiếp xúc với nghiên cứu khoa học, em không tin rằng cậu ấy có thể vượt qua tất cả chúng em mà đứng đầu chỉ nhờ đóng cửa tự học!"

_________________