Kim Ngọc không ngờ Viên Trác Đình lại có phản ứng như vậy, lần này thật sự bị chọc giận.
Cô không kìm được mà lớn tiếng cả kinh nói: "Viên Trác Đình, cậu điên rồi à? Cậu không muốn giúp thầy mình lấy lại danh tiếng sao!"
Triệu Khải Thụy đối nghịch với cô thì không nói làm gì, tính tình đối phương cô cũng hiểu rõ vài phần. Nhưng lúc này Viên Trác Đình cũng bướng bỉnh, không phải Viên Trác Đình rất quan tâm đến thầy mình sao? Chọn nhóm cô rõ ràng là có thể xác định được suất thành viên chính thức, vậy mà hắn lại từ bỏ!
Trong tất cả đội viên chủ lực được mời chỉ có bốn người lợi hại nhất, bất kể xét từ góc độ nào thì hợp tác vẫn là lựa chọn tốt nhất. Bây giờ thành hai đấu hai là sao chứ?
Kim Ngọc đã quen với việc được mọi người tung hô, hoàn toàn không nghĩ đến việc con người có thể bị chi phối bởi cảm xúc, không phải ai lúc nào cũng có thể lý trí như một cỗ máy.
Kim Ngọc càng nhấn mạnh, căn bản là càng đâm vào hồi ức mà Viên Trác Đình căm hận nhất.
Viên Trác Đình nghe vậy, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn: "Chuyện của tôi không cần cô xen vào việc của người khác!"
Một câu nói khiến Kim Ngọc tức giận đến giậm chân.
Sắc mặt Dương Khải Long cũng hơi đổi, lựa chọn của Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình đối với tình huống hiện tại rất bất lợi.
Bọn họ bên này giằng co, còn những người bên cạnh đang tranh cãi để giành lấy suất ở nhóm A của Kim Ngọc thì nhất thời yên tĩnh lại.
Vừa rồi mọi người tích cực chọn nhóm Kim Ngọc, là bởi vì cho rằng ngoài Kim Ngọc ra, ba người Triệu, Viên, Dương còn lại chắc chắn cũng sẽ chọn nhóm A, đến lúc đó chính là cường cường liên thủ.
Nhưng bây giờ bốn người mạnh chia thành hai phe, vậy thì chọn nhóm A hay nhóm B cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
Không khí căng thẳng kỳ quái bao trùm toàn bộ khung cảnh.
Phương Tử Dương nhìn những người này không nhịn được cười, mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng cậu thật sự không ngờ vừa đến đã có thể gây ra một cảnh tượng rực lửa như thế này.
Lúc này cậu mới hiểu vì sao trại huấn luyện lại tổ chức một cuộc chia nhóm tự do như vậy. Trong thi đấu, việc chọn những đội viên có năng lực mạnh mẽ là rất quan trọng, nhưng nếu các thành viên trong đội không hợp nhau thì kết quả thi đấu sẽ vô cùng bất lợi.
Đừng quên rằng thiên tài đều có sự kiêu ngạo, đặc biệt là những người trẻ tuổi, nếu ép buộc hợp tác thì sẽ không ai phục ai, một đoàn đội toàn là nội đấu thì đừng nói đến việc đạt thứ hạng, không bị loại sớm đã là may mắn!
Thi đấu đoàn đội đòi hỏi sự đoàn kết và phối hợp, không phải là sân khấu của riêng ai.
Nhất là hạng mục thi đấu lần này quốc gia đã có chuẩn bị, đối với nhu cầu đội viên có thiên tài hay không đã không còn quá quan trọng.
Một tiếng đồng hồ để thảo luận và lựa chọn không phải là quá nhiều, nhưng cũng không ít.
Sau khi mọi người rối rắm, bốn người trong đó suy nghĩ tương đối nhanh, cuối cùng cắn răng bước về phía nhóm A của Kim Ngọc.
Bốn người đồng thanh nói: "Chúng tôi chọn nhóm A."
Mặc dù đều là hai người mạnh đối đầu nhau, nhưng nhóm B lại có một Phương Tử Dương với năng lực không ổn định, điều này đã trực tiếp làm giảm khả năng của nhóm B trong việc giành suất đội viên chính thức.
Nhất thời, ba người còn lại đang lưỡng lự cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Mặc dù có hơi hối tiếc vì chậm một bước, nhưng bọn họ cũng không quá khó chịu, dù sao bên bọn họ vẫn còn có Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình, không phải là không có tư cách cạnh tranh.
Hai nhóm đã hoàn thành việc chia người.
Không đạt được kết quả như mong đợi, Kim Ngọc rất mất hứng, tức giận trừng Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình, rồi nhìn về phía Phương Tử Dương hừ lạnh một tiếng: "Cậu cứ đợi đấy!"
Sau đó cô khoanh tay tức giận hờn dỗi, biểu tình và giọng điệu đều là địch ý không chút che giấu.
***
Phương Tử Dương không hiểu tại sao Kim Ngọc lại có thái độ thù địch như vậy, trước đây cậu và Kim Ngọc hoàn toàn không có giao tiếp, không hiểu vì sao cô lại trực tiếp nhắm vào cậu như thế.
Nhưng mà cậu cũng không để ở trong lòng, so với loại rắn độc ẩn núp trong bóng tối chờ thời mà động, những người như Kim Ngọc thể hiện cảm xúc thù địch ra mặt, thật sự chẳng có gì phải lo lắng.
Dù sao cậu cũng không phải là nhân dân tệ, không thể khiến mọi người đều thích mình.
Ngược lại biểu hiện của Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình rất khiến cậu bất ngờ và vui vẻ.
Ban đầu cậu tưởng rằng mình sẽ lại bị tất cả mọi người xa lánh, kết quả không nghĩ tới còn có người sẵn sàng đứng về phía cậu, dù rằng nhìn từ góc độ nào thì cậu cũng không có vẻ gì là quá lợi hại.
Còn ba người "xui xẻo" khác bị chuyển sang đây, mặc dù có chút ảo não không thể lựa chọn nhóm của Kim Ngọc, nhưng ở lại nhóm B cũng không quá miễn cưỡng, bọn họ chấp nhận rất dễ dàng.
Nếu đã xác định xong nhóm, mọi người không còn do dự nữa, ngoại trừ Viên Trác Đình là người có tính cách lạnh lùng, những người khác đều tương đối nhiệt tình và hiền lành, lập tức bắt đầu tự giới thiệu.
Thanh niên mặc áo sơ mi kẻ caro, đeo kính gọng đen mở lời trước: "Chào mọi người, tôi tên là Ôn Văn, 26 tuổi. Tôi là sinh viên của Nam Đại, nhưng hiện tại đang học nâng cao ở nước ngoài, chuyên về an ninh thông tin."
Ôn Văn là một thanh niên rất lịch sự, nho nhã, nụ cười dễ gần, đeo kính gọng đen không khiến hắn trông già dặn, ngược lại nhìn qua càng thêm ổn trọng.
Tiếp theo là một cậu trai tương đối hoạt bát, mặc áo hoodie và giày thể thao rất thời trang, cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Chào mọi người. Tôi tên là Diêm Bân, 23 tuổi. Tôi sống ở nước ngoài từ nhỏ, nhưng trong thâm tâm tôi là một người Hoa, lần này tôi thật sự rất mong muốn có thể đóng góp cho đất nước, các cậu nhất định phải giúp tôi thực hiện ước mơ này nhé. À, tôi chuyên về khoa học trí năng, đến lúc đó có vấn đề gì liên quan các cậu cứ giao cho tôi..."
Sau đó là một cô gái trông có vẻ nhút nhát: "Tôi tên là Lương Điềm Điềm, 25 tuổi, chuyên về kỹ thuật phần mềm..."
Tiếp theo là Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình cũng giới thiệu ngắn gọn. So với ba người trước chuyên về một lĩnh vực, hai người này lại có phạm vi nghiên cứu rộng hơn.
Cuối cùng đến lượt Phương Tử Dương.
Phương Tử Dương tươi cười cũng rất ngại ngùng: "Tôi tên là Phương Tử Dương, 18 tuổi. Tôi cũng không biết mình chuyên về cái gì, đại khái về phương diện nghiên cứu máy tính, tôi biết mọi thứ một chút."
Mọi người: "..."
Tuy rằng chúng tôi đã đoán cậu có thể tương đối phế vật, nhưng cậu có thể nghiêm túc hơn được không?
"Phụt."
Kim Ngọc bên cạnh vẫn luôn chú ý bọn họ, nghe thấy thế thì không nhịn được bật cười, sau đó hất cằm nhìn Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình nói: "Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình, dù sao bây giờ cũng còn mười mấy phút, nếu các cậu muốn thay đổi ý định, bây giờ vẫn còn cơ hội."
Những người khác trong nhóm A cũng không nhịn được cười, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì đã chọn sớm.
Cái gì gọi là đại khái đều biết một chút về phương diện nghiên cứu máy tính? Nói trắng ra chẳng phải là cái gì cũng không biết sao! Phương Tử Dương quả nhiên là một tên cản trở, làm gì có chuyện người giỏi giang ẩn mình trong đời thực.
Những lời cười nhạo không chút che giấu của nhóm A khiến cho mọi người ở nhóm B đều không vui.
Phương Tử Dương rốt cuộc có ưu tú hay không bây giờ là chuyện nội bộ của bọn họ, nhóm A thì có liên quan gì, cười cái cục cớt chứ cười!
Nếu nói rằng trước đó chỉ vì một phút bốc đồng không chọn cùng nhóm với Kim Ngọc, bây giờ Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình đã hoàn toàn quyết tâm ở lại nhóm B.
Loại tính tình này của Kim Ngọc, trở thành đội viên với đối phương tuyệt đối là một loại tra tấn. Bọn họ tình nguyện mang theo Phương Tử Dương cản trở, cũng thoải mái hơn so với nói chuyện với Kim Ngọc.
Lười phải tốn thời gian với Kim Ngọc.
Triệu Khải Thụy cùng Viên Trác Đình liếc đối phương một cái, không thèm quan tâm, trực tiếp bỏ qua.
Nói chuyện không có được đáp lại, Kim Ngọc nhất thời càng tức giận, định tiến lên tiếp tục đấu khẩu.
Nhưng đúng lúc đó, thời gian chia nhóm vừa vặn kết thúc, lão giáo sư quay trở lại.
Nhìn thấy mọi người đã đứng theo nhóm phân chia rõ ràng, lão giáo sư mỉm cười tiếp tục nói: "Vì mọi người đã chia nhóm xong, vậy thì hãy mang theo máy tính xách tay của mình đi đi theo tôi..."
Nói xong, lão giáo sư liền dẫn mọi người ra ngoài, động tác nói chuyện một chút cũng không dây dưa vô nghĩa.
Mọi người không rõ nguyên do, chỉ có thể yên tĩnh theo sau.
Vài phút sau, mọi người được dẫn vào một phòng học đầy bàn ghế.
Lão giáo sư nói, "Tôi nghĩ rằng trước khi đến đây, mọi người đều đã tìm hiểu kỹ về các quy tắc của cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế rồi phải không? Vòng thi đầu tiên có tên là an ninh mạng, hiểu một cách đơn giản là những gì chúng ta thường gọi là tấn công mạng. Đây là vòng thi để loại bỏ những quốc gia có trình độ thấp, vì vậy kỹ thuật tấn công và phòng thủ mạng của các đội viên chính thức và trợ thủ cần đạt đến một trình độ nhất định..."
"Đây chính là đề thi đầu tiên của đội viên chính thức: sau khi kết nối mạng tại đây, các cậu sẽ thấy một phần mềm phòng thủ. Nội dung bài kiểm tra là phá vỡ nó, càng phá vỡ phần mềm phòng thủ trong thời gian ngắn, số điểm đạt được càng cao... Bởi vì chúng tôi dựa theo tổng điểm đoàn đội xác định suất thi, vì vậy hy vọng các cậu sẽ xuất ra toàn bộ thực lực của mình, không nên cản trở đồng đội của mình, cám ơn."
"Tất nhiên, nếu mọi người có khả năng hoàn thành trước và muốn giúp đỡ đồng đội của mình thì cũng được."
"Được rồi, các bạn có 10 phút để chọn chỗ ngồi và bắt đầu thi."
Lão giáo sư vỗ tay, ý bảo mọi người ngồi xuống.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, tất cả những người có mặt đều là những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực máy tính, dù chuyên môn nghiên cứu của bọn họ có nghiêng về mảng nào thì cũng đều có kỹ năng về xâm nhập công nghệ, chỉ khác nhau về trình độ cao thấp mà thôi.
Cho nên mọi người vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, nhanh chóng chọn chỗ ngồi theo yêu cầu.
Tuy nhiên, so với sự bình tĩnh tự tin của nhóm A, nhóm B lại không xác định được năng lực của Phương Tử Dương, mấy người Triệu Khải Thụy đều có chút lo lắng.
Nhưng lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình, đồng đội căn bản không có biện pháp hỗ trợ.
Cho nên mấy người Triệu Khải Thụy chỉ có thể nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt tỏ vẻ để cho đối phương cố gắng một chút, cho dù thua cũng không nên làm cho quá khó coi.
Đương nhiên, tận lực thắng mục tiêu vẫn nhất định phải có.
Sau đó vỗ vỗ bả vai Phương Tử Dương, nội tâm nhỏ máu an ủi, "Không sao đâu, đừng áp lực, em cố gắng hết sức, mấy anh chị làm xong sẽ đến giúp em."
"Ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức." Phương Tử Dương gật đầu, hai mắt cong cong nhìn qua chính là em trai ngoan vô hại.
Mặc kệ năng lực có được hay không, ít nhất thái độ của cậu ấy rất đúng đắn.
Nhờ vậy, cảm giác sắp thất bại của mấy người Triệu Khải Thụy cũng đỡ hơn một chút. May mà đây chỉ là bài kiểm tra đầu tiên, không thể quyết định kết quả cuối cùng, cho dù Phương Tử Dương kéo chân bọn họ, bọn họ cũng không phải là không có cơ hội giành chiến thắng xác định được suất thi.
Bởi vì thái độ sẽ quyết định số phận.
Bọn họ vẫn rất tự tin vào bản thân mình.
Những người dũng cảm thực sự, nên dám đối mặt với địa ngục khó khăn ngay từ đầu!
Bọn họ mở máy tính, kết nối mạng và chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi người hít sâu, hai tay đặt trên bàn phím, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm màn hình, tập trung lực chú ý.
Ngay sau khi nghe lệnh "thời gian bắt đầu" từ lão giáo sư, tất cả đại não của mọi người lập tức bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, ngón tay gõ bàn phím như những cái bóng, tiến vào trạng thái thi đấu.
Dù gì đây cũng là cuộc thi quốc tế để xác định đội viên chính thức, nên nội dung kiểm tra chắc chắn không hề đơn giản, phần mềm phòng thủ cần bị phá vỡ có độ khó rất cao.
Cho nên đừng nhìn ngón tay mọi người nhanh chóng gõ bàn phím, nhìn qua rất là thoải mái tự nhiên, nhưng trên thực tế tiến độ phá giải không hề nhanh như động tác gõ bàn phím.
Nhưng Kim Ngọc lại rất tự tin vào bản thân, trong lĩnh vực máy tính, kỹ năng xâm nhập mạng là sở trường của cô, phần mềm phòng thủ trong bài kiểm tra này tuy khó, nhưng với tốc độ của cô, tối đa chỉ mười mấy phút là có thể giải quyết xong.
Tốc độ này trong giới tuyệt đối là đứng đầu, trước mắt trong nước cô chỉ thua hai người, đó chính là hai vị đại lão xếp hạng một hai trong diễn đàn Dạ Tiềm.
Nhưng mà hai vị đại lão Thiên Sát này thành danh đã lâu, chắc chắn tuổi tác không phù hợp để đến đây, còn Tiểu Yêu Tinh thì rất thần bí, nghe nói mắc bệnh mãn tính phải nằm trong phòng điều dưỡng suốt, chắc chắn cũng không thể đến.
Vì vậy.
Bài kiểm tra đầu tiên này cô chắc chắn sẽ thắng, hơn nữa còn là hạng nhất!
Kim Ngọc cười rạng rỡ, ra sức gõ máy tính, giống như đã nhìn thấy lá cờ chiến thắng đang vẫy gọi mình.
Đến lúc đó cô nhất định sẽ làm nên điều kỳ diệu.
Nhưng ngay sau đó.
Kim Ngọc đột nhiên choáng váng.
Hệ thống phát thanh trong phòng học vang lên, "Ting, số 03 đã hoàn thành xâm nhập, thời gian 3 phút."
Kim Ngọc:...
Kim Ngọc nhìn màn hình máy tính của mình, cô vừa mới bắt đầu thực hiện tấn công, mặt ngơ ngác, bỗng nhiên hoài nghi nhân sinh.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Ngọc: Này chẳng lẽ chính là đòn hiểm xã hội trong truyền thuyết?