Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 47




Thực tế, Tạ Tranh là một người có IQ rất cao, nhưng EQ lại rất thấp.

Một phần nguyên nhân là bởi vì anh có thanh danh là thiên sát cô tinh, cho nên dù đã lớn như vậy nhưng Tạ Tranh hoàn toàn chưa kết giao với ai, không phải nói phóng đại, nhưng tùy tiện tóm lấy một đứa nhỏ tiểu học nào đó đi tán tỉnh người yêu so với anh còn muốn lợi hại hơn nhiều.

Cho nên Tạ Tranh hoàn toàn không ý thức được bản thân anh đối với cậu đã xảy ra thay đổi gì.

Dưới cái nhìn của anh, hiện tại anh chỉ mới phát hiện Phương Tử Dương không giống với trong tưởng tượng lắm, thực tế cậu là một đứa nhỏ rất "đơn thuần thẳng thắn", anh có hảo cảm với cậu là chuyện bình thường.

Huống chi đối phương còn là em trai của Đường Huân, hiện tại Đường Huân còn đang vì công ty mà ra sức, anh giúp y chiếu cố em trai thì đâu có sai?

Hơn nữa Phương Tử Dương còn đang thầm mến anh.

Tuy rằng anh còn chưa nghĩ ra có muốn phát triển tình cảm với đối phương hay không, nhưng đối mặt với người si mê anh nhiệt tình như vậy, anh làm sao có thể cứng rắn với cậu cơ chứ, dù sao cậu cũng không biết anh là chủ nhân của chiếc nhẫn, anh cũng không sợ sẽ bị hiểu lầm gì đó.

Cho nên Tạ Tranh hoàn toàn không cảm thấy hành vi của chính mình có bao nhiêu kỳ quái, thậm chí tâm tình còn thường hay thay đổi vì Phương Tử Dương, anh chỉ đang coi cậu như con cháu trong nhà mà quan tâm, anh thấy Phương Tử Dương rất là vừa mắt.

Đăng bài xong, anh liền khôi phục bộ dáng ngày thường, đàng hoàng trịnh trọng ngồi ở trong xe.

Nhưng là cứ một chút lại móc điện thoại ra xem, lúc nhìn thấy những lời khen và tán dương của bạn bè.... Tâm tình của anh cực kỳ tốt.

Trước đây vẫn không hiểu tại sao người ta lại thích đăng mấy bức ảnh ngốc nghếch lên mạng xã hội, bây giờ cuối cùng anh cũng đã hiểu rõ.

Cái cảm giác được người khen này, thật sự rất phê.

Nhưng nếu có bình luận của cậu ấy thì tốt hơn rồi, không biết khi nào cậu ấy mới nhìn thấy bài đăng của anh, anh cảm thấy tấm ảnh đăng lên rất đẹp mà...

Tạ Tranh còn đang âm thầm cân nhắc. Không hề biết hành động này của anh làm rớt bao nhiêu cái cằm của người khác, khiến vòng bạn bè náo động ra sao.

Tạ Tranh tuy rằng cũng có nhắn tin với người khác, nhưng thường đều là các tin tức hay văn kiện hợp tác, vòng bạn bè anh cơ bản sẽ không dùng, đều là do bí thư Lý xử lý giùm anh, anh không hề tương tác với người khác, một chút vết tích cũng không có.

Anh chưa bao giờ tán dóc với người khác, dù sao đối với Tạ Tranh người cuồng công việc, hành vi nói chuyện tán dóc đều là chuyện lãng phí thời gian.

Vì thế khi Tạ Tranh muộn tao đăng một tấm ảnh lên, còn có dòng trạng thái "Ngày hôm nay ăn cơm cùng bạn, thật vui!", đã làm kinh động mọi người ra sao.

Người bạn mà Tạ Tranh nhắc tới là ai? Đến cùng là ai trâu bò như vậy, có thể mời Tạ Tranh đi ăn cơm?

Tạ Tranh còn nói anh thật vui vẻ?

Trời má, là do bọn họ bị ảo giác đúng không? Tạ tổng xưa nay mặt không hề có cảm xúc cũng biết vui vẻ nữa hả?

Mà nhìn cái bài đăng này, cảm thấy sao giống như con công đực đang xòe đuôi hấp dẫn người yêu quá vậy...

Vì vậy, bí thư Lý đang ngồi bên kia rất nhanh đã nghênh đón một chuỗi tin nhắn oanh tạc.

Bí thư Lý mở điện thoại di động ra, sau đó bị bài đăng của ông chủ làm cho... hoài nghi nhân sinh.

Bí thư Lý cảm thấy ông chủ của hắn khẳng định là bị ai xuyên vào rồi!

Cái người khờ này không phải ông chủ của hắn QAQ!

Về phần Phương Tử Dương được nhắc tới: "..."

Xin lỗi, cậu chỉ một lòng nghĩ đến học tập và báo thù, vòng bạn bè là cái chi cậu không biết. Có thời gian lên mạng coi người ta khoe tình yêu thì thà rằng ngồi suy nghĩ biện pháp làm khó kẻ thù thì không thơm hơn sao?

Cho nên Phương Tử Dương không chỉ không xem vòng bạn bè, ngay cả điện thoại di động cậu còn không thèm lấy ra, nhìn đống đồ ăn ở trước mặt, cậu làm sao có tâm tình đi lướt điện thoại nữa chứ, trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.

Đợi đến khi ăn xong, mang theo hơi say về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ngã đầu lên gối liền ngủ. Ngày hôm sau cậu lại múa bút làm đề, thời gian còn không có mà học, chơi điện thoại cái gì chứ.

Vì vậy... Tạ tổng một ngày một đêm không ngừng kiểm tra thông báo điện thoại, đến nỗi hai con mắt đều toàn là tơ máu, một quãng thời gian dài sau đó cả người đều tràn ngập hắc khí.

Đối với biến hóa của Tạ Tranh, Phương Tử Dương hoàn toàn không thèm để ý, lúc trước cậu còn cảm thấy anh khủng bố, nhưng hiện giờ chỉ thấy anh cũng không đáng sợ như vậy, ngược lại có chút ngây thơ đơn thuần.

Đúng, thật sự là đơn thuần.

Đương nhiên là cái nhận xét này ngoại trừ năng lực làm việc của đối phương. Tạ Tranh thật sự là một người ngay thẳng thuần túy, mặc dù có chút mặt dày, nhưng không thể phủ nhận là anh như vậy thật sự rất là đáng yêu ngốc manh, tính cách này hoàn toàn khác với bề ngoài của anh.

Nhưng bị người khác quản như vậy, cậu vẫn là có chút khó chịu, dù sao cậu cũng không còn là đứa nhỏ chỉ mới mười tám tuổi nữa. Mà cậu lại không cãi lại Tạ Tranh, đối phương đưa ra lí lẽ khiến cậu không biết nên phản bác như thế nào.

Cho nên Phương Tử Dương hết cách rồi, chỉ có thể đáp ứng đối phương, mỗi sáng mỗi tối gọi video qua, tỏ vẻ cậu là bé ngoan không có đi ra ngoài phá.

Lúc này mới khiến cho cụ Tạ tám mươi hai tuổi yên tĩnh lại!

Giải quyết được Tạ Tranh, Phương Tử Dương càng ra sức ôn tập.

Khoảng cách thi đại học cách ngày càng gần, ngoại trừ ở nhà nhờ Lý Kiêu hỗ trợ giảng dạy, thường thường cậu cũng sẽ đến trường một chuyến.

Mục đích chính là tham gia cuộc thi ở trường.

Phương Tử Dương làm vậy tự nhiên không phải vì muốn khoe khoang thành tích của mình, mà là phòng ngừa mầm họa sau khi có thành tích đậu đại học.

Dù sao dưới ảnh hưởng của Nghiêm Đồng và Phương Ngạn Đông lúc trước, thành tích học tập cấp ba của cậu trong mắt nhiều người rất là không tốt, đừng nói đạt điểm cao, ngay cả đủ điểm còn khó khăn, điển hình là một tên nhà giàu học ngu.

Nếu cứ giữ cái hình tượng này đến lúc thi đại học mới bộc lộ tài năng, người khác sẽ không hoài nghi cậu trọng sinh, mà tuyệt đối sẽ nghĩ là cậu gian lận!

Dù cuộc thi này canh phòng rất nghiêm khắc, nhưng không có gì là hoàn mỹ, bản thân cậu có thân phận phú nhị đại đã khiến người mơ màng rồi, trong ánh mắt của người bình thường, cậu dựa vào gia thế thì muốn làm gì chả được, gian lận trong kỳ thi đại học cũng không phải không thể.

Phương Tử Dương không sợ người ta điều tra, tuy nhiên cậu không thích phiền phức, để đám người kia lợi dụng chuyện này mà gây rối cho cậu.

Cho nên trước kỳ thi đại học, cậu tham gia một vài kỳ kiểm tra của trường học, bày ra chút thành tích chân chính của mình là cực kỳ tất yếu.

Hơn nữa Phương Tử Dương còn biết được một chuyện. Đời trước, sau kỳ thi đại học, ở tỉnh H bị tuôn ra tin tức bộ trưởng bộ giáo dục tham ô nhận hối lộ, cố ý tiết lộ đề thi cho mấy phú nhị đại.

Chuyện đó khi ấy huyên náo rất lớn, mấy phú nhị đại kia khẳng định sẽ gặp tai họa, mà những phú nhị đại không tham gia cũng sẽ bị liên lụy, khiến người hoài nghi.

Đặc biệt chính là những phú nhị đại có thành tích học tập bình thường, nhưng kỳ thi lại phát huy vượt xa năng lực, bọn họ đều đứng mũi chịu xào, đối mặt với các loại nghi vấn và chửi rủa từ người khác, cuối cùng vẫn phải nhờ lực lượng cảnh sát đứng ra bác bỏ tin đồn, những người này mới có thể thoát được, đúng là xui xẻo cực kỳ.

Phương Tử Dương khi đó thi kém, trái lại may mắn tránh được một kiếp, nếu không chỉ sợ cậu sẽ bị mắng thảm hơn.

Nhưng cậu lại hoài nghi thành tích của Nghiêm Đồng khi ấy...

Không phải vì cậu ghét hắn mà phủ định thành tích và năng lực của hắn, nhưng thành tích của Nghiêm Đồng thực sự khiến cậu rất là hoài nghi!

Theo cậu biết, trước khi xuyên qua Nghiêm Đồng đã đi làm rất lâu rồi, những tri thức học tập hầu như cũng quên hết. Sau khi xuyên vào hắn cũng chỉ một lòng muốn cướp lấy bàn tay vàng, đối nghịch với cậu, hoặc là đi yêu đương ám muội với mấy lốp xe dự phòng, tinh lực đặt vào học tập không nhiều, ba năm cấp ba thành tích của hắn cũng chỉ đạt mức trung bình.

Bởi vậy sao khi thành tích được công bố, Nghiêm Đồng được Thanh Đại ở Kinh thị tuyển chọn, cậu mới giật mình phát giác cùng hoài nghi.

Mặc dù Nghiêm Đồng không phải là phú nhị đại, nhưng nam nhân bên cạnh hắn đều là người có năng lực. Cộng thêm nhân phẩm của Nghiêm Đồng cũng chẳng ra làm sao, vì đạt được mục đích mà làm ra chuyện kỳ quái gì cũng không quá bất ngờ.

Đương nhiên cũng không loại trừ việc hắn ta có năng lực, phát huy vượt xa ngày thường.

Vậy nên Phương Tử Dương cũng không xác định được đời trước Nghiêm Đồng có nằm trong đám phú nhị đại hối lộ gian lận hay không.

Cậu không tùy tiện đối đầu trực tiếp với Nghiêm Đồng, nhưng cậu có thể đi thăm dò kích thích một phen á.

Dựa theo tâm lý hay đố kị của Nghiêm Đồng, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân kém hơn cậu.

Cho nên... Khi Nghiêm Đồng biết được cậu bỗng nhiên có thành tích học tập tăng nhanh như gió, hắn ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

Một khi đối phương lộ ra sơ hở, đây chính là cơ hội để cậu đạp hắn.

Giống như dự liệu của Phương Tử Dương, sau khi nghe được tin tức từ trường học, nói rằng gần đây Phương Tử Dương thường hay tham gia mấy cuộc thi thử, thành tích tăng rất nhanh. Nghiêm Đồng xác thực là hoảng rồi.

Hắn không biết tại sao tình hình lại đột nhiên xoay chuyển, nhưng toàn bộ đả kích mà hắn từng làm cho Phương Tử Dương đều bị hủy bỏ. Không chỉ không giết được Đường Huân, còn để cho hai anh em bọn họ quen biết nhau!

Chuyện này quả thực làm cho Nghiêm Đồng hậm hực không thôi.

Bất quá Phương Tử Dương cùng anh trai cậu ta quen biết nhau thì có sao? Dù sao cậu ta cũng không còn là nhân vật chính có hào quang nữa rồi. Không có bàn tay vàng, không có vầng sáng học bá, Phương Tử Dương cho dù có Đường Huân làm chỗ dựa, thành tựu tương lai cũng có hạn mà thôi.

Hơn nữa hắn cũng đã đoạt lấy người yêu của Phương Tử Dương, điều này đại biểu cho việc nam phụ tương lai cũng không còn là trợ lực cho Phương Tử Dương nữa, khẳng định về sau bọn họ đều đứng chung trận doanh với hắn mà đối đầu Phương Tử Dương.

Nhưng bây giờ thành tích học tập của Phương Tử Dương lại tăng nhanh trước kỳ thi đại học, điều này đại biểu cho việc hắn đã lãng phí ba năm, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến Phương Tử Dương!

Có nghĩa là, Phương Tử Dương vẫn sẽ giống như trong sách, sau kỳ thi đại học cậu ta sẽ biến thành người có thành tích cao nhất ở Hoa quốc!

Cũng có nghĩa là, Phương Tử Dương sẽ bắt đầu phất cánh bay cao!

Trong ký ức của Nghiêm Đồng, vì thành tích tốt của kỳ thi đại học này, Phương Tử Dương thành công đậu Thanh Đại danh giá, sau đó trở thành sinh viên có thiên phú cao nhất trong lòng các giáo sư ở trường học, rất nhanh đã tiếp nhận các loại thí nghiệm, càng ngày càng chói mắt...

Mặc dù đã lấy được bàn tay vàng, nhưng trong lòng Nghiêm Đồng vẫn lo lắng.

Bởi vì dù hắn có cướp lấy hết tất cả các ưu thế của Phương Tử Dương, nhưng chỉ có một thứ hắn không thể cướp được, đó chính là sự thông minh và thiên phú nghiên cứu khoa học của Phương Tử Dương.

Cho nên ba năm cấp ba hắn mới tính kế cậu ta, để cậu ta không còn tâm tư học tập. Nhưng hình như hắn đã quá xem thường đối phương, bây giờ cậu ta đã khiến âm mưu của hắn trở thành công cốc.

"Không được, mình phải nghĩ ra biện pháp!" Nghiêm Đồng vừa hoảng vừa hận.

Hắn đã đắc tội Phương Tử Dương triệt để, nếu để Phương Tử Dương vươn mình, lúc ấy cậu ta sẽ trả thù hắn, mà hắn cũng không có cách nào trơ mắt nhìn Phương Tử Dương hơn hắn được!

Nhưng hắn không có cách nào để Phương Tử Dương thi kém trong kỳ thi đại học được, có Đường Huân bảo vệ, hắn chỉ có thể nhẫn.

Hoặc là xuất hiện bất ngờ, hoặc là thi vào chung trường đại học với Phương Tử Dương, chờ vào đó lại chậm rãi nghĩ biện pháp đối phó.

Bằng không để cho Phương Tử Dương rời khỏi tầm mắt của hắn, hắn muốn làm gì cậu cũng khó. Ví như hiện tại, Phương Tử Dương rời khỏi Phương gia, hắn dù có sức cũng không sử dụng được, quả thực là uất ức vô cùng.

Nhưng mà năng lực của Phương Tử Dương cao như vậy, hẳn là sẽ không thi vào trường bình thường được, nhất định sẽ là mấy trường top cao.

Còn thành tích của hắn, nếu muốn vào những trường ấy thì chính là mơ giữa ban ngày. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến để Phương gia giúp hắn đi cửa sau, nhưng với thế lực hiện giờ của Phương gia chắc chắn không thể, cửa sau của trường top đầu cũng không phải dễ đi như vậy!

Hết cách rồi, mà hắn lại không có năng lực, hắn cũng không thể đi tìm Tạ Văn Húc, dù sao Tạ Văn Húc là lá bài tẩy của hắn, không thể để đối phương xử lý chút chuyện nhỏ này được. Suy nghĩ cẩn thận một hồi, hắn vẫn chỉ có thể đi tìm Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo thương lượng.

Hiện tại tuy rằng hắn không phải con trai của Phương gia, nhưng hắn vừa mới đem một phần tư liệu trợ giúp Phương Ngạn Đông vươn mình, Phương Ngạn Đông không đến mức vừa dùng xong hắn liền vứt bỏ đâu nhỉ?

Cho dù Phương Ngạn Đông có vô tình, nhưng Phương Khiêm Hạo sẽ không để hắn "thương tâm" như vậy được.

Ôm tâm tình như vậy, cuối cùng Nghiêm Đồng cũng đem chuyện bản thân muốn thi vào trường đại học top đầu nói với Phương Khiêm Hạo.

Bất quá hắn cũng không hoàn toàn nói xằng nói bậy.

Hắn muốn thi vào trường đại học top đầu không phải để học mấy cái chuyên ngành kỹ thuật gì kia, làm vậy chỉ dễ lộ tẩy thêm mà thôi, hắn cũng không có hứng thú đi xem hướng phát triển của Phương Tử Dương, cái hắn quan tâm chính là ngành âm nhạc biểu diễn của khoa nghệ thuật, chuẩn bị cho việc tiến vào giới giải trí trong tương lai.

Nếu như không phải quá đột ngột, thật ra hắn muốn thi vào học viện điện ảnh, minh tinh chính là nghề nghiệp mà hắn thích.

Nhưng vì muốn học chung trường với Phương Tử Dương để thuận tiện đối phó cậu ta, hắn chỉ có thể lui bước, chọn một ngôi trường khác.

Đương nhiên vì để bảo lưu hình tượng thuần khiết thiện lương của mình, Nghiêm Đồng không thể trực tiếp nói với Phương Khiêm Hạo mình muốn đi cửa sau, hắn cũng không có ngu như vậy.

Dù Phương Khiêm Hạo có u mê hắn đến mức nào, nghe hắn nói thế thì cũng sẽ nhận ra hắn là một tên tiểu bạch hoa.

Vì vậy cho nên Phương Khiêm Hạo "không cẩn thận" nghe được tâm sự của hắn, đau lòng hắn vì thành tích không đủ mà phiền não...

Đối với phiền não này của Nghiêm Đồng, Phương Khiêm Hạo không biết nên làm sao bây giờ, mặc dù hắn rất yêu thích Nghiêm Đồng, nhưng người hắn yêu có thành tích rất bình thường, nhưng lại có ý nghĩ kỳ lạ muốn thi vào trường top đầu, Phương Khiêm Hạo rất là hoang mang.

Nhưng tất nhiên hắn không thể nói thẳng với Nghiêm Đồng, như vậy rất là mất mặt, nhìn thấy Nghiêm Đồng thương tâm phiền não như vậy, hắn chỉ có thể an ủi.

"Tiểu Đồng, nếu em thật sự muốn học nghệ thuật thì có phải trường top đầu hay không cũng không đáng kể. Thực ra những trường top đều chú trọng những khoa thực dụng, trái lại những khoa nghệ thuật hay biểu diễn thì không tốt bằng những trường kia..."

"Thay vì thi vào Thanh Đại hay Nam Đại gì đó, còn không bằng vào trường nghệ thuật đi, có ba ba ở đây, các trường nghệ thuật hàng đầu không là vấn đề, muốn ra nước ngoài cũng không sao cả."

Tuy rằng không muốn chửi người mình thích, nhưng Phương Khiêm Hạo thật sự cảm thấy Nghiêm Đồng có hơi mơ mộng xa vời.

Nghiêm Đồng sao lại không biết suy nghĩ này của mình có chút khó khăn chứ, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Phương Tử Dương càng ngày càng tốt! Nếu để cậu ta nhảy càng cao, sau này hắn liền xong đời!

Cho nên Nghiêm Đồng chỉ có thể kiên trì, "Anh Khiêm Hạo, em cũng không phải thật sự muốn học Thanh Đại, em chỉ muốn được đậu vào đó mà thôi. Sau đó em sẽ tiến vào giới giải trí, nếu có lý lịch tốt cũng sẽ dễ hút fan hơn..."

"Nhưng mà anh Khiêm Hạo cứ yên tâm, em biết rõ thành tích của em, em chỉ hi vọng một chút mà thôi, lấy đó để khích lệ chính mình. Đến lúc đó có thể phát huy vượt xa khả năng không phải sẽ tốt hơn sao." Nghiêm Đồng giơ nắm tay lên, làm ra một thủ thế sẽ cố gắng, bộ dáng thật giống như bản thân rất kiên cường.

Thế nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, làm sao cũng thấy đều là thất vọng, khiến người đau lòng chỉ muốn bảo vệ mà thôi.

Phương Khiêm Hạo chính là không chịu nỗi cái bộ dáng này. Giọng điệu của hắn có chút chần chờ, "Em muốn làm diễn viên?"

Không phải diễn viên, là minh tinh! Trong lòng Nghiêm Đồng nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, trên mặt lại nở một nụ cười ngượng ngùng, "Ừm, đúng vậy, đây chính là ước mơ của em, diễn viên là một nghề nghiệp muôn màu muôn vẻ... chỉ là..."

Nói đến đây, Nghiêm Đồng liền lộ ra biểu tình chần chờ, "Chỉ là tình huống ở trong giới giải trí thế nào anh Khiêm Hạo hẳn là cũng biết, một diễn viên đơn thuần rất khó khăn, cho dù là có năng lực bối cảnh, muốn làm ra thành tựu cũng không hề dễ dàng. Cho nên em chỉ muốn có một cái học lực thật tốt, đến lúc đó khẳng định sẽ dễ hút fan hơn một chút."

Nhưng mà Phương Khiêm Hạo đã quên Nghiêm Đồng còn có Tạ Văn Húc, dưới thế lực của Tạ gia, cộng thêm "kỹ năng diễn xuất" của Nghiêm Đồng, sao có thể không lăn lộn được trong giới giải trí cơ chứ!

Mà dưới cái nhìn của hắn, Nghiêm Đồng là thích hắn, cho nên Tạ Văn Húc không thể tính. Nên khi nghe được Nghiêm Đồng nói vậy, hắn liền chần chờ.

Vì thế hắn rất là xoắn xuýt. Bởi vì nếu giúp Nghiêm Đồng, có nghĩa là phải để Nghiêm Đồng gian lận, Phương gia lại không thể đi cửa sau vào những trường top đầu, Nghiêm Đồng muốn vào được đó chắc chắn phải có thành tích tốt.

Kỳ thực hắn cũng có biện pháp để gian lận, gần đây vừa vặn có một phú nhị đại đang thương lượng hối lộ bộ trưởng bộ giáo dục tỉnh H.

Nhưng làm như vậy chính là phá hoại vầng sáng của Nghiêm Đồng trong mắt hắn, hơn nữa đối với một người vẫn luôn có thành tích tốt như hắn mà nói, hắn rất xem thường những người gian lận.

Nhưng về tình cảm, hắn không thể để người mình thích thương tâm như vậy được, nhìn thấy Nghiêm Đồng khó chịu làm hắn đau lòng không thôi...

Phương Khiêm Hạo phi thường xoắn xuýt, dao động không ngừng.

Mà Nghiêm Đồng sao có thể để bản thân thua cuộc được?

Cho nên vài ngày sau, Phương Khiêm Hạo bởi vì không cách nào nhìn người mình yêu khổ sở được nữa, liền quyết định giúp một phen.

Dù sao Tiểu Đồng cũng chỉ học nghệ thuật, nếu không học các ngành chuyên sâu thì sẽ không lộ tẩy, thành tích của ngành nghệ thuật cũng không quá khắt khe, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Hiện tại Phương Khiêm Hạo còn trẻ tuổi, suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ.

Mà nhất cử nhất động của hắn đều ở dưới mí mắt Phương Ngạn Đông, làm sao Phương Ngạn Đông lại không phát hiện ra được?

Cho nên khi mà Phương Ngạn Đông biết được suy nghĩ hoang đường này, thiếu chút nữa đã bị tức chết.

Vừa về đến nhà đã vung một cái tát qua chào hỏi con trai của mình.

"Mày cái thằng ngu này!" Đã rất lâu rồi Phương Ngạn Đông chưa có tức giận như vậy. Mà hôm nay hắn thực sự không nhịn nỗi nữa, máu xông lên não.

Phương Khiêm Hạo cái đồ ngu ngốc, vậy mà lại muốn đi hối lộ bộ trưởng bộ giáo dục giúp Nghiêm Đồng gian lận? Con mẹ nó chớ, hắn sao lại sinh ra đứa con ngu như thế này!

Quả nhiên là do gen tiện nhân của con mụ Trịnh Nhã Tuyết kia. Nếu không tại sao Đường Huân ưu tú như vậy? Tại sao đứa con trai nhỏ Tử Dương mà hắn cố ý nuôi phế lại thông minh như vậy? Còn Phương Khiêm Hạo ba lần bốn lượt lại đâm đầu vào đường chết mãi thế?

Thằng ngu này chẳng lẽ không biết chính phủ Hoa quốc rất coi trọng giáo dục sao? Không hiểu được kỳ thi đại học ở Hoa quốc mang tính chất như thế nào sao?

Vậy mà dám hối lộ bộ trưởng bộ giáo dục, một khi mọi chuyện bị bại lộ, như vậy bọn họ sẽ bị chính phủ hủy diệt!

Những phú nhị đại xằng bậy kia thì không nói, một đứa con mà hắn dốc lòng giáo dục mà cũng có suy nghĩ như vậy? Quả thực là ngu hết thuốc chữa!

Nếu chuyện dễ làm như vậy, người trong giới thượng lưu cũng sẽ không vì thành tích của con cháu trong nhà mà rầu rĩ, cũng sẽ không mời đủ các loại giáo viên gia sư nhiều kinh nghiệm về giảng dạy có được hay không!

"Mày cái đồ óc heo này, có phải Nghiêm Đồng xúi giục mày làm vậy hay không?" Phương Ngạn Đông tức giận xong, lúc này mới bắt đầu thẩm vấn.

Hắn không phải người ngu muội như Phương Khiêm Hạo, hắn đã qua cái tuổi dễ bị kích động đó rồi, ở xã hội rèn luyện nhiều năm, còn từng làm chủ tịch của Phương thị, hắn tất nhiên cũng có chút ánh mắt.

Lúc trước bởi vì chuyện hot search xoay chuyển tình thế mà hắn cũng có chú ý đến Nghiêm Đồng, hắn cũng không có hảo cảm gì với người này, bởi vì hắn biết rõ Nghiêm Đồng tuyệt đối là một người có tâm kế.

Sau đó vì muốn trở về Phương gia, Nghiêm Đồng chủ động biểu hiện có thể giúp hắn lấy lại toàn bộ cổ phần trên tay Phương Tử Dương, còn có thể thay thế đứa con trai nhỏ của hắn mà thông gia với Tạ gia, điều này càng thêm chứng minh suy đoán của hắn là đúng.

Cho nên bề ngoài nhu nhược đáng thương của Nghiêm Đồng chỉ có thể lừa gạt được Phương Khiêm Hạo và Tạ Văn Húc, tuyệt đối không lừa được hắn.

Mà quan trọng hơn chính là... Lúc trước Trịnh Nhã Tuyết cũng dùng bộ dạng này mà lừa hắn!

Nhìn thấy Nghiêm Đồng thiện lương nhu nhược khiến hắn nhớ đến con tiện nhân Trịnh Nhã Tuyết kia!

Trong nội dung cuốn sách, Phương Ngạn Đông coi trọng Nghiêm Đồng cũng là vì không biết được bộ mặt thật của đối phương. Từ lần đầu gặp gỡ, Nghiêm Đồng trong mắt hắn là một người rất tốt, hơn nữa khi ấy Nghiêm Đồng cũng không đòi "nhận thân", sau khi Phương Ngạn Đông biết được "thân phận thật sự" của Nghiêm Đồng liền sinh ra ý nghĩ yêu thích đối phương.

Nhưng đời này, từ lúc bắt đầu Phương Ngạn Đông đã rất ấn tượng với thân phận của Nghiêm Đồng, cho nên một người khôn khéo như hắn làm sao có khả năng sinh ra tâm tư yêu thích đối với Nghiêm Đồng chứ, thậm chí một chút hảo cảm hắn cũng không có.

Cho nên dưới cái nhìn của hắn, con trai có tâm tư ngu xuẩn như thế này, tám chín phần mười đều là do Nghiêm Đồng giật giây! Dù sao người được lợi chính là Nghiêm Đồng không phải sao?

Nhưng mà Phương Khiêm Hạo đã bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

"Không phải đâu ba ba, đây đều là suy nghĩ của con..." Phương Khiêm Hạo sao có thể cho phép người mình thích bị đổ nước bẩn chứ, liền vội vàng giải thích.

"Tiểu Đồng muốn trở thành minh tinh trong giới giải trí, nhưng vòng tròn kia quá phức tạp ngài cũng biết, cho dù có tài năng hay bối cảnh cũng không dễ nổi tiếng, nhưng nếu như Tiểu Đồng có học lực cao, đậu được trường tốt thì sẽ dễ hút fan hơn."

"Ba ba, con biết điều này rất nguy hiểm, nhưng Tiểu Đồng chỉ học ngành nghệ thuật chứ không phải những ngành chuyên sâu khác, điểm đầu vào của ngành nghệ thuật ở trường top đầu cũng rất thấp."

"Hơn nữa đám Vương Tông Huyễn bọn họ có được nhược điểm của bộ trưởng kia, chuyện này rất chắc chắn..."

Vì người mình thích nên Phương Khiêm Hạo vẫn cố gắng nhịn, nếu là trước đây, bị tát như vậy hắn đã sớm cãi lộn với cha mình rồi, nhưng bây giờ chỉ sững sờ nhìn mà không nói lấy một tiếng.

Tuy rằng mấy ngày nay hắn rất là oán hận ba ba, nhưng hắn vẫn hiểu rõ một điều, bây giờ hắn vẫn cần dựa vào ba ba, đặc biệt là cổ phần và tài sản đều đã mất đi, nếu như không còn sự yêu thương của ba ba nữa, hắn liền chẳng là cái thá gì...

Nếu Phương Khiêm Hạo không giải thích thì tốt, vừa giải thích xong, ánh mắt Phương Ngạn Đông lại càng thêm tức giận, quả thực muốn đập đầu Phương Khiêm Hạo ra xem bên trong có phải là óc heo hay không.

Còn dám nói không phải bị Nghiêm Đồng giật giây? Là suy nghĩ của chính mình? Con mẹ nó đây là bị lợi dụng mà còn không biết nè!

Phương Ngạn Đông đã không còn muốn dạy dỗ đứa con này nữa, có nói cũng vô ích, Hắn xem như đã rõ ràng, đứa con này là thứ bùn nhão không trát lên tường được, dù đã được hắn tỉ mỉ dạy dỗ, nhưng vẫn ngu dốt như vậy.

"Thôi được rồi, chuyện này để tôi xử lý, không cho phép cậu tự ý động thủ nữa!" Phương Ngạn Đông cảm thấy vẫn nên tự mình ra tay thì hơn, hắn thật sự không có lòng tin đối với năng lực của đứa con trai này.

Phương Khiêm Hạo vui mừng nói, "Ba ba, ba là đã đồng ý giúp Tiểu Đồng?"

"Giúp chứ, sao lại không giúp?" Phương Ngạn Đông lộ ra nụ cười sâu xa.

Mặc dù hắn không có hảo cảm với Nghiêm Đồng, nhưng nếu Nghiêm Đồng đã cho hắn một phần tư liệu để xoay mình, vậy có phải trong tay đối phương vẫn còn nhiều thứ tốt khác hay không?

Hắn nhìn ra được, thời điểm Nghiêm Đồng đưa tài liệu cho hắn, một chút đau lòng đối phương cũng không có. Loại biểu hiện này nếu không phải thực sự muốn giúp bọn họ, thì chính là "của cải" rất đầy đủ.

Mà hiển nhiên, Nghiêm Đồng không phải người ở vế trước.

Nếu Nghiêm Đồng muốn vào trường top đầu, hắn sẽ giúp, chỉ cần đối phương có thể bỏ ra cái giá tương xứng. Muốn lợi dụng con trai hắn để đi lên? Si tâm vọng tưởng.

Trong lòng Phương Ngạn Đông đã có chủ ý. Nhưng Phương Khiêm Hạo không có câu trả lời chính xác thì không yên lòng, "Ba ba, ba muốn làm như thế nào? Muốn dựa vào quan hệ hay vẫn tiếp tục ở phía bên bộ trưởng Tôn?"

Vừa nói xong, lại bị Phương Ngạn Đông tát thêm một cái, "Đồ ngu! Phương Khiêm Hạo, cậu có phải không chọc giận tôi cậu liền không cam lòng đúng không? Nếu cậu muốn chết thì cũng đừng có liên lụy đến ông đây!"

"Dựa vào quan hệ? Cậu tưởng Phương gia chúng ta là cái gì? Nếu có thể dựa vào quan hệ thì tại sao lúc trước tôi không nhét cậu vào Thanh Đại Nam Đại chứ? Đầu óc của đám người Vương Tông Huyễn kia bị úng, cậu còn dám dính líu vào đó hả? Muốn chết rồi phải không!"

Lại ăn một cái tát. Trong lòng Phương Khiêm Hạo tức không chịu nỗi, "Nếu không đi con đường ở bên phía bộ trưởng Tôn kia, vậy sao làm được chuyện? Chẳng lẽ đến lúc đó còn muốn nhờ người thay đổi điểm sao? Đây lại càng không thể làm được."

"Tại sao lại phải gian lận hay đổi điểm? Để Nghiêm Đồng tự thi là được rồi."

"Cái gì?" Phương Khiêm Hạo nghe không hiểu.

Phương Ngạn Đông nhìn đứa con ngu dốt này là thấy phiền, nhưng để ngăn ngừa nó kích động quá mà làm chuyện xấu, không thể không giải thích, "Cậu cho là chính phủ đều là người ăn chay hả? Thời điểm lộ đề thi bị bại lộ, ai cũng sẽ bị ảnh hưởng! Đến lúc đó nhà chúng ta cũng phải trả giá!"

"Bây giờ chỉ cần tìm người có tên giống Nghiêm Đồng mà có thành tích tốt, tráo đổi kết quả thi cho nhau, nếu về sau chuyện có bị lộ tẩy cũng có thể nói là sai lầm của bên bộ giáo dục, chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề lớn."

"Có thể tìm được thì tìm, còn không thì để Nghiêm Đồng đổi tên đi, dù sao nó cũng không phải thi được giải Trạng nguyên, một học sinh bình thường hẳn là không quá gây chú ý."

Hai mắt Phương Ngạn Đông chợt lóe lên một tia âm hiểm.

Không cần biết là chuyện gì, sau khi làm xong phải xử lý mọi chuyện mới là triết lý sinh tồn lâu dài.

Phương Khiêm Hạo nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng. Cuối cùng cũng coi như yên lòng.

...

Buổi tối hôm đó, Phương Ngạn Đông đơn độc đi vào phòng của Nghiêm Đồng, sau khi mạnh mẽ lừa gạt một phen mới chịu ra ngoài.

Mà Nghiêm Đồng lại tức điên đập loạn một trận ở trong phòng.

Bởi vì đã sớm chuẩn bị cùng để ý, cho nên Phương Tử Dương rất nhanh đã nhận được tin tức ở Phương gia từ chú Lưu vú Trương.

Khi biết được suy tính của Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo, Phương Tử Dương hoàn toàn bất ngờ. Đời trước quả thực cậu có hoài nghi Nghiêm Đồng gian lận, trực giác của cậu không hề sai, nhưng bất ngờ chính là... Phương Ngạn Đông lại nghĩ ra một biện pháp nham hiểm đến như vậy. Chuyện này so với việc Phương Khiêm Hạo tiết lộ đề thi cho Nghiêm Đồng còn muốn quá đáng hơn!

Tiết lộ đề thi thì có thể nói là không công bằng với những thí sinh khác. Nhưng đổi kết quả thi... đây chính là hủy hoại tương lai của một học sinh khác a!

Cuộc thi đại học này chính là bước ngoặc của đời người, đặc biệt là những học sinh có hoàn cảnh bình thường mà nói.

Đám người kia vậy mà... Thật sự mỗi một lần bọn họ đều làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của cậu!

Phương Tử Dương vô cảm nhìn tin tức được truyền tới từ Phương gia, cả một đêm không ngủ được.

Buổi tối hôm đó, cậu suy nghĩ rất nhiều.

Đợi đến sáng ngày hôm sau, cậu đặt cây bút xuống bàn, mở máy tính ra điều tra xem lịch sử sử dụng máy tính của hai cha con Phương Ngạn Đông.

Sau đó liên lạc cho một thám tử tư đáng tin cậy đi giám sát đối phương.

Mãi đến tận khi Phương Ngạn Đông định ra được kế hoạch, cũng xác định được ứng cử viên. Lúc này, Phương Tử Dương mới thay đồ bước ra khỏi cửa.

...

Lưu Phi là một học sinh phổ thông của một trường cấp ba tại Giang thị. Tướng mạo bình thường, gia đình bình thường, còn là một học sinh từ nông thôn.

Bất quá thành tích học tập của hắn khác xa với hoàn cảnh gia đình và vẻ bề ngoài của hắn. Mỗi cuộc thi hắn đều nằm trong top mười của trường học, đối với một học sinh đến từ nông thôn, thành tích như vậy đã là cực kỳ lợi hại.

Căn cứ theo lời giáo viên nói, hắn chỉ cần phát huy như bình thường, đậu vào Thanh Đại hay Nam Đại khẳng định không thành vấn đề.

Lưu Phi đối với việc này rất là cao hứng, cũng tràn đầy tự tin.

Hắn là một trong số ít người được đọc sách ở trong thôn, ba mẹ vì muốn hắn được đọc sách mà quanh năm làm việc ở công trường không hề nghỉ ngơi, cho nên hắn nhất định phải đậu đại học để người nhà cao hứng, cũng để cho những người từng trách mắng ba mẹ hắn là kẻ ngu phải lau mắt mà nhìn.

Ngày hôm nay trường học phát giấy báo danh. Sau khi Lưu Phi nhận được liền vui vẻ nhìn đến nửa ngày rồi mới bỏ vào ba lô, hắn chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Kết quả vừa mới đi ra khỏi trường, hắn liền xui xẻo bị một chiếc xe thể thao đi ngang qua đụng trúng, bình nước trong tay đổ đầy người!

Lưu Phi cảm thấy thật xui xẻo.

Nhưng mà chủ xe thể thao kia cũng không phải phú nhị đại hung hăng càn quấy như trong phim truyền hình. Sau khi nhận ra tình huống, chiếc xe ngay lập tức dừng lại, sau đó một thanh niên tuổi tác không quá chênh lệch với hắn từ trong xe bước ra.

Nhìn thấy cả người hắn chật vật, đối phương lập tức lộ ra vẻ mặt xin lỗi, "A, đều làm ướt quần áo của cậu rồi sao? Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý, cậu không sao chứ? Đều là lỗi của tôi, tôi lái xe không chú ý..."

Tính tình Lưu Phi tương đối mềm mỏng, thuộc về tuýt người hiền lành. Tuy rằng hắn cảm thấy bản thân hơi xui xẻo một tí, nhưng thấy chủ chiếc xe là một thanh niên tuổi tác không khác hắn là mấy, dung mạo xinh đẹp lại cực kỳ lễ phép, hắn cũng không tiện nổi giận với người ta.

Hắn vội vàng lắc đầu, "Không sao, tôi về nhà tắm một chút là được rồi."

Mà thanh niên lại rất nhiệt tình, "Sao lại không sao chứ? Đồ của cậu đều bị tôi làm dơ. Nếu không cậu đến nhà tôi tắm lại đi, nếu không tôi thật sự rất ngượng ngùng."

"Đi thôi, nhà tôi cũng ở gần đây, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, đều là do tôi không cẩn thận, thật xin lỗi..." Thanh niên xinh đẹp quá nhiệt tình.

Tính tình Lưu Phi có chút ngại ngùng hướng nội, còn chưa kịp nghĩ câu từ chối đã bị đối phương kéo lên xe, mơ mơ hồ hồ về nhà người ta tắm rửa rồi, sau đó còn ăn một bữa cơm rồi mới mơ mơ màng màng trở về nhà.

Cùng lúc đó.

Nghiêm Đồng mới vừa lấy giấy báo danh từ trường học đi ra, cũng đụng phải chuyện tương tự.

Buổi tối hôm đó, Phương Tử Dương nhìn ba tờ giấy báo danh ở trong tay, lộ ra một nụ cười nhạt.

Nếu Nghiêm Đồng đã muốn vào trường top như vậy, thế để cho cậu giúp hắn một phen a.

...