Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 34




Thời điểm chiếc búa của người bán đấu giá gõ xuống, Phương Khiêm Hạo cũng muốn qua đời ngay tại chỗ. Sắc mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy.

Làm sao lại biến thành như vậy, làm sao lại biến thành như vậy!

Lần đấu giá này cũng không chỉ tổn thất hai tỷ ba trăm triệu, mà tiền thù lao đã bàn với người bên phòng đấu giá cũng phải đưa, đây chính là một giao dịch không có lời!

Quan trọng nhất là hắn sao có thể trở về nhà bàn giao với ba ba đây...

Phương Khiêm Hạo cảm thấy kinh hoàng vạn phần, lại nhìn em trai của mình, đôi mắt đỏ đến mức sắp rỉ máu, âm thanh rít từ trong kẽ răng, "Phương Tử Dương, chúng ta đã hợp tác mua nguyên thạch, tại sao cậu lại nhường cho người khác? Vừa nãy chính cậu nói không thể mất mặt, lúc này đây chúng ta lại bị mọi người chê cười!"

Người có mặt ở đây đúng là đang chế giễu, nhưng không phải bọn họ, mà là người đàn ông trung niên kia.

Hiện tại người đàn ông trung niên kia mặt xám như tro tàn, bộ dáng giống như bị đả kích nặng nề. Người thông minh đều có thể nhìn ra, người đàn ông trung niên này hẳn là muốn hố vị tiểu thiếu gia kia, kết quả không nghĩ rằng chính ông ta mới là người bị hố.

Nếu như mấy khối nguyên thạch kia thật sự là phỉ thuý đế vương thì tốt, còn không thì chính là một thiệt thòi lớn rồi!

Không ít người đều đang che miệng cười châm chọc.

Phương Tử Dương cũng đang đắc ý trong lòng, kết quả Phương Khiêm Hạo lại còn dám đứng lên tìm cảm giác tồn tại, vậy cũng đừng trách miệng cậu độc.

Cậu khinh bỉ nhìn chằm chằm đối phương, không chút khách khí đâm hắn một đao, "Phương Khiêm Hạo, người khác không hiểu tôi, anh trai như anh mà còn không hiểu tôi sao? Tôi cũng đâu có ngu đâu mà bỏ ra hơn hai tỷ chỉ để mua mấy miếng phỉ thuý đế vương kia, số tiền này đủ để mua rất nhiều phỉ thuý đế vương rồi, cần chi phải ngốc nghếch ở đây tranh với họ..."

"Để tôi nói cho anh biết, lúc đầu mới tranh giá, tôi đã nhìn ra người đàn ông kia không đúng, tôi đã ra giá một tỷ hai mà ông ta còn dám đấu giá, người dám vung tiền như vậy ở Giang thị không nhiều, hẳn là người kia có âm mưu, kết quả bị tôi đoán trúng, người này quả nhiên muốn hố tôi! Bây giờ xem ai mới là đồ ngốc!"

"..."

Đôi mắt của Phương Khiêm Hạo cũng sắp biến thành màu đen.

Này còn gọi là gì? Chẳng lẽ là ngốc cũng có cái phúc của ngốc hả?

Những người xung quanh nghe vậy thì dồn dập nhìn về phía Phương Tử Dương, ánh mắt kính nể, đều nói là tiểu thiếu gia Phương gia ngu ngốc, nhưng người ta không hề ngu đâu!

Nam nhân trẻ tuổi ngồi ở đằng sau cũng nhịn không được cười một tiếng, lần thứ hai thu hút sự chú ý của Phương Tử Dương.

Phương Tử Dương rất có hảo cảm với người này, cả hai đời gộp lại, người tỏ ra thiện ý với cậu không nhiều. Cậu nở một nụ cười thật tươi với đối phương, bày tỏ lại sự thiện ý của mình.

Lúc này, lực chú ý của Phương Tử Dương mới quay lại buổi bán đấu giá, mục đích đến đây ngày hôm nay của cậu còn chưa xong đâu.

Ngược lại là Triệu Cảnh Ngọc thích nhìn trai đẹp, hắn liên tục ghé mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi kia, có hơi kích động. Lặng lẽ kéo ống tay áo của Chu Tuấn, Triệu Cảnh Ngọc đỏ mặt nói thầm, "Chu Tuấn, cậu có cảm thấy người ở đằng sau đẹp trai lắm không? Tuấn mỹ anh khí, khí chất cũng hoàn mỹ, người còn rất hoà thuận, vừa nhìn liền có hảo cảm..." Quả thực chính là hoàng tử nho nhã trong truyền thuyết!

Chu Tuấn: "..."

Chu Tuấn trợn trắng mắt, không biết phải nói gì hơn, "Lúc nào cậu nhìn thấy trai đẹp mà không có hảo cảm đâu?"

Triệu Cảnh Ngọc không phục, "Mà cái này không giống nhau, tôi cảm thấy anh ấy không chỉ đẹp trai, còn rất hợp mắt, cảm giác giống như đã gặp người này ở đâu rồi, nhìn đặc biệt quen mắt! Lẽ nào cậu không cảm thấy vậy sao?"

Chu Tuấn không muốn nói chuyện, mắt nhìn lên đài đấu giá, hai tay che lại lỗ tai. Hắn không muốn nói chuyện với một người mê trai như thế.

Không có người trả lời, Triệu Cảnh Ngọc rất là bất mãn, nhưng bây giờ cũng không tiện lôi kéo đối phương để biện giải, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Mà trên đài đấu giá, từng sản phẩm được đưa ra, chương trình sắp đi đến hồi cuối, miếng đất ở phía tây ngoại ô mà Phương Tử Dương tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng xuất hiện.

Điểm đặc biệt của mảnh đất này mọi người cũng biết rõ ràng, nhưng người bán đấu giá lại tung võ mồm tung hô mảnh đất này một trận. Họ muốn coi thử mình có đủ may mắn để gặp một kẻ coi tiền như rác hay không.

"Ủa, mảnh đất này tốt như vậy sao không có ai ra giá vậy?" Thấy bảo bối xuất hiện, Phương Tử Dương phải cực lực áp chế kích động của bản thân, dùng giọng điệu lơ đãng hỏi.

Phương Khiêm Hạo hoàn toàn đắm chìm trong đả kích, bây giờ hắn căn bản không lấy lại được tinh thần mà để ý đến cậu.

Trong lòng Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ mờ mịt.

Người chung quanh không biết bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không trả lời.

Cuối cùng là người nam nhân trẻ tuổi ngồi đằng sau lên tiếng, có lòng tốt giải thích, "Mảnh đất này diện tích lớn, tài chính để mua về quá cao, mà phía trước mảnh đất này bị chính phủ quy hoạch thành khu công nghiệp, sau khi mua mảnh đất này về cũng không thể khai phá thành nhà ở, cho nên nếu không đặc biệt cần thiết, mảnh đất này không có lời lắm..."

Phương Tử Dương chỉ là tuỳ tiện hỏi nhỏ một câu, cậu cũng không hi vọng có người trả lời, không nghĩ tới nam nhân này có lòng tốt giải thích giúp cậu, bộ dáng mỉm cười cũng không giống như đang nói dối, trên người y toả ra thiện ý ôn hoà khiến người ta thả lỏng cảnh giác, dễ có ấn tượng tốt.

Nếu không phải hiểu rõ đối phương không mang theo mục đích, chỉ đơn thuần là thiện ý hữu hảo, bằng không ba lần bốn lượt hỗ trợ cậu như vậy, Phương Tử Dương còn cho là đối phương muốn lấy lòng cậu.

Người kia là ai? Tại sao lại tốt bụng với cậu như vậy?

Phương Tử Dương cũng không tin bản thân mình có mị lực khiến người vừa gặp đã thích, mà người này thật sự quá mức ôn hoà hiền lành, căn bản không làm cho cậu sinh ra nửa phần chán ghét nào cả.

Cậu lễ phép mỉm cười cảm ơn đối phương một tiếng, Phương Tử Dương nhanh chóng thu hồi tâm tình, đợi đến khi không còn ai ra giá, cậu mới giơ bảng lên.

"Tám tỷ, tôi muốn mảnh đất này." Thanh âm không lớn không nhỏ, lại thập phần vang dội tại hội trường.

Mảnh đất này vậy mà có người dám mua? Tất cả mọi người nhịn không được khiếp sợ mà nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Sau đó trợn mắt lên.

Người vừa lên tiếng là tiểu thiếu gia Phương gia? Cậu ta muốn mua mảnh đất này?!

Phương Khiêm Hạo cũng bị thanh âm này kéo lại lý trí, chờ đến khi xác nhận lời nói vừa nãy, hắn thiếu chút nữa té xuống khỏi ghế, "Phương Tử Dương, mày muốn mua miếng đất này, mày điên rồi!"

Lời nói này của Phương Khiêm Hạo giống như tiếng lòng của mọi người, cộng thêm đả kích ban nãy, cho nên âm thanh không chút kiềm chế, trực tiếp rống to.

Tám tỷ! Một miếng đất vô dụng thế mà tám tỷ! Phương Tử Dương từ đâu mà có được tám tỷ?!

Nhưng bên phía người bán đấu giá cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Khi nghe được có người ra giá, miếng đất vô dụng ở phía Tây có người mua, chỉ có ngu si mới chờ người khác hối hận, vậy nên người đấu giá rất nhanh đã gõ búa hỏi xem có ai muốn đấu giá tiếp hay không.

Mà tiếng gõ búa lại lần nữa nện vào trái tim của Phương Khiêm Hạo, cơ hồ muốn đập ngã hắn, khiến hắn cả người lảo đảo.

Thấy bộ dạng này của hắn, Phương Tử Dương rốt cuộc cũng từ bi an ủi hắn, "Thôi được rồi anh trai, cũng không phải nhà chúng ta chi không nổi tám tỷ, yên tâm đi, sẽ không thiệt thòi đâu, chúng ta không lấy được nguyên thạch, cũng không thể đi tay không trở về được, vừa vặn miếng đất này không ai muốn, chúng ta dùng giá tiện nghi mua lại nó."

"Mày bị ngu hả! Đó là tám tỷ a! Không phải tám chục ngàn, mày, mày dĩ nhiên còn muốn để ba ba bỏ tiền cho mày? Cái thằng ngu này!" Phương Khiêm Hạo trực tiếp rống lên.

Trước mặt mọi người bị mắng là ngu xuẩn, tính khí của Phương Tử Dương cũng không phải hiền lành gì, cậu cũng không sợ mất mặt, để mọi người chiêm ngưỡng trò hay của một gia đình hào môn, "Anh rống cái gì mà rống, tôi làm gì cũng có lí do của tôi. Tôi là con trai của ba ba, làm sao không thể để ba ba trả tiền cho tôi? Phương Khiêm Hạo anh con mẹ nó đừng cho rằng mới có ba màu sắc liền muốn mở phường nhuộm, tiền trong nhà cũng không phải của một mình anh, dựa vào cái gì tôi không thể dùng?"

"Tám tỷ thì làm sao? Cho dù ba ba không muốn trả cho tôi, tôi tự mình trả được chưa! Tôi có tài sản của nhà ngoại, có cổ phần của mẹ, ai cho anh quản tôi, còn dám rống lên với tôi, cả ngày thái độ chướng khí mù mịt, tôi nhịn anh lâu rồi đấy nhé!"

"Thằng ngu như anh không hiểu chuyện cũng không nên sủa bậy, ngày hôm nay tôi mua mảnh đất này đấy, anh dám không vui với tôi?!" Phương Tử Dương mà đã tức giận, miệng của cậu liền không khống chế được.

Phương Khiêm Hạo cũng không am hiểu cãi nhau với người khác, mỗi lần xung đột hắn đều trực tiếp dùng thân phận đè người, nhưng giờ phút này Phương Tử Dương tức giận mắng chửi hắn, chửi đến mức hắn không biết phải đánh trả lại như thế nào.

Người trong hội trường cũng bị hù sợ, không ai nghĩ rằng quan hệ của hai anh em nhà họ Phương lại xấu như vậy, tính khí của tiểu thiếu gia Phương gia có thể lớn đến mức này.

Thế nhưng Phương Tử Dương sau khi mắng xong lai trực tiếp nhìn lên đài đấu giá, tức giận nói, "Này, ông chú mau hỏi nhanh lên coi, nếu không ai muốn mua thì gõ búa đi, tôi muốn mua nó!"

"Ồ ồ ồ, được được được, này vị tiểu tiên sinh đừng nóng giận, hoà thuận thì phát tài hoà thuận thì phát tài..." Người bán đấu giá bị rống hoàn hồn, không chỉ có không sinh khí, trái lại còn rất cao hứng.

Má ơi, mảnh đất ở phía tây ngoại ô cuối cùng cũng bán được, tám tỷ, vậy thì ông được bao nhiêu hoa hồng a?

Ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất dò hỏi những người ở đây, chờ đến khi dựa theo thông lệ hỏi ba lần, không có ai ra giá, ông liền vội vàng đập búa xuống, xác định giao dịch.

Giải quyết dứt khoát, không thể đổi ý.

Mọi người nhìn về phía Phương Tử Dương, ánh mắt tràn đầy sùng kính: Tiểu thiếu gia Phương gia thật là khí phách!

Hai chân của Phương Khiêm Hạo như nhũn ra, ngồi bệt xuống ghế, trong đầu chỉ còn hai chữ, xong đời...

Dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, buổi bán đấu giá kết thúc mỹ mãn.

Từ hội trường đi ra, Phương Tử Dương bị không ít người bao vậy, đều là các cô chú trong giới thượng lưu mà cậu quen biết. Những người này đến đây cũng không phải muốn chào hỏi, mà là muốn tới xem trò cười của Phương gia.

Nghe thấy thâm ý đằng sau câu chúc mừng của mọi người, Phương Tử Dương cũng không ngại mất mặt, bắt lấy bất cứ cơ hội nào để làm Phương gia mất thể diện, vừa nãy không phải Phương Khiêm Hạo đi khắp nơi nói xấu cậu sao, lúc này đến lượt cậu.

Vuốt lại trang phục, Phương Tử Dương nói chuyện rất có khẩu khí, "Không phải chỉ là tám tỷ thôi sao, ba ba thương tôi nhất, thứ tôi muốn chắc chắn ông ấy sẽ cho tôi. Nhưng mà ba ba kiếm tiền cũng không dễ dàng, cho nên thứ này tôi định tự mình đầu tư, cho nên sẽ không phiền đến ba ba, nếu không được tôi sẽ bán cổ phần trong tay mình, hoặc kéo thêm một nhóm bạn đầu tư chung, với tôi thì tiền không phải vấn đề."

"Còn chuyện thất thố ban nãy của anh trai tôi... Tôi đã nói đây là quyết định của chính tôi, cũng không biết anh ta phát điên cái gì. Hẳn là sợ tôi sài hết tiền của anh ta. Haiz, mọi người nói xem, sao anh ấy lại không có lòng cầu tiến như vậy chứ, tuổi trẻ không chịu biết phấn đấu gì cả, anh ta chỉ biết chờ kế thừa gia nghiệp của ba ba, thật là có hơi quá đáng."

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc gật gật đầu, ưỡn ngực, "Không phải chỉ có tám tỷ thôi sao, chúng ta là anh em tốt, chúng ta cùng nhau bỏ tiền, tôi rất tin tưởng ánh mắt của Tử Dương, người trẻ tuổi thì nên có lòng cầu tiến và dũng khí như vậy."

Mọi người nghe xong thì giật giật khóe miệng, người ta mà có lòng cầu tiến như ba người các cậu, chắc là gia đình bể nợ hết quá nhỉ.

Phương Khiêm hạo nghe được mấy câu này, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vọt thẳng tới, "Phương Tử Dương, mày cái thằng ngu ngốc này, mà còn dám đi khắp nơi phá hoại thanh danh của tao hả!"

Phương Khiêm Hạo hai con mắt đỏ như xuất huyết, xông lên muốn đánh Phương Tử Dương, làm mọi người sợ đến mức dồn dập lui về sau.

Phương Tử Dương cũng không yếu thế, nhấc chân đánh trả, mắng hắn, "Đầu óc anh bị úng nước rồi hả? Còn dám động thủ đánh tôi, đừng tưởng rằng anh là anh trai tôi thì tôi không dám làm gì anh..."

Trong nháy mắt, hai anh em liền đánh nhau ở trước mặt mọi người, còn là vừa đánh vừa chửi.

Phương Khiêm Hạo dạo gần đây rất là bất mãn với Phương Tử Dương, cho dù hôm nay có phải đối mặt với lửa giận của ba, hắn cũng muốn lăng trì Phương Tử Dương.

"Phương Tử Dương, mày còn dám nói! Chúng ta đã thương lượng với nhau cùng mua nguyên thạch, vậy mà mày dám đùa giỡn tao, để tao vui vẻ rồi mất hứng, tao đi hỏi thăm tin tức cũng phải cần tiền, vậy mà mày để tao lãng phí một cách vô ích!"

"Thế mà mày dám lấy tám tỷ ra mua một miếng đất bị phế. Quyết định này của mày sẽ làm trong nhà hỗn loạn, mày trâu bò như vậy sao không chết luôn đi!" Ánh mắt Phương Khiêm Hạo đỏ như máu, hận không thể đem người đi lột da rút gân.

Phương Tử Dương cũng chất chứa rất nhiều oán hận với hắn, một bạt tai khi mới sống lại không đủ để cậu giải tỏa, bây giờ có cơ hội, cậu ra tay không chút lưu tình.

"A, tôi đùa giỡn anh hồi nào? Không mua nguyên thạch không phải là tiết kiệm tiền cho anh à, cái tên ngu ngốc như anh còn dám trách tôi? Đầu óc anh thật sự có vấn đề..."

"Còn về tám tỷ kia, tôi có nói là sẽ lấy tiền trong nhà ra không hả? Phương Khiêm Hạo, chính anh tâm tư xấu xa còn cảm thấy ai cũng giống như anh à! Mỗi ngày chỉ biết nhắc tới gia sản trong nhà, có phải anh đang trông mong ba ba chết sớm?"

"Phương Tử Dương thằng khốn nạn!"

"Phương Khiêm Hạo đồ ngu!"

"..."

Hai anh em người đánh kẻ trả, người một câu tôi một câu. Quả thực là trò khôi hài, làm những người xung quanh nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.

Giới thượng lưu rất chú trọng mặt mũi, nhà ai có chuyện xấu đều giải quyết ở nhà, làm gì giống như hai anh em Phương gia, náo loạn cho mọi người đều biết.

Như này mà anh em ruột đó hả, đây căn bản chính là kẻ thù không đội trời chung a.

Phóng viên ngồi xổm ngoài cửa như đánh hơi được cái gì, nhao nhao cầm máy quay chụp lia lịa, mặt mày hưng phấn.

Tin tức đầu đề ngày mai có rồi, anh em hào môn nội đấu, tuyệt đối bạo!

Tại hiện trường, hai anh em đều đánh đỏ cả mắt. Phương Khiêm Hạo đã mất lí trí, mắt thấy hắn đánh không lại, cũng không muốn mất mặt ở nơi đông người, đầu óc nóng lên, trực tiếp cầm lấy lọ hoa bên cạnh, định đồng quy vu tận.

Phương Tử Dương tuy rằng biết đánh nhau, nhưng thân thể vẫn là máu thịt nhân loại, cũng không thể liều mạng, chỉ có thể tránh né. Này cũng không phải phim truyền hình a, bình hoa kia có thể đập chết người đó!

Nhìn Phương Khiêm Hạo như thế, thật sự là Phương Tử Dương đã bị chọc giận. Cậu còn chưa muốn mạng của tên khốn này, vậy mà hắn dám lấy mạng của cậu. Siết chặt nắm đấm, Phương Tử Dương đang muốn liều mạng...

Bỗng nhiên mấy vị bảo tiêu mặc âu phục đen từ đâu chui ra, đem Phương Khiêm Hạp chế phục. Cánh tay đau nhức làm cho Phương Khiêm Hạo tỉnh táo lại một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, hắn ngay lập tức càng thêm phẫn nộ, hung tợn chửi mắng mấy vị bảo tiêu không biết từ đâu xuất hiện, "Con mẹ nó tụi mày là ai? Buông tay! Tôi đánh nhau với em trai tôi liên quan gì đến tụi mày, cút ngay!"

Nhưng đám bảo tiêu không để ý đến hắn, hắn bị gập tay lại không thể nhúc nhích.

Vào lúc này, bên trong đám người bước ra một nam nhân trẻ tuổi, mặt không có cảm xúc bước đến trước mặt Phương Khiêm Hạo, sau đó... sau đó trực tiếp vung một cái tát vào mặt Phương Khiêm Hạo.

"Bốp!"

Cái tát vang dội đến mức làm cho toàn bộ nơi này nhất thời yên tĩnh. Tất cả mọi người mở to hai mắt.

Phương Tử Dương cũng run lên, nhìn nam nhân trước mặt, chính là người ba lần bảy lượt giúp cậu ban nãy!

Không ai nghĩ tới bỗng nhiên xuất hiện một sự bất ngờ như thế. Phương Khiêm Hạo nói sao thì cũng là đại thiếu gia của Phương gia, nhìn mặt mũi Phương Ngạn Đông, ai cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, không thể trực tiếp đắc tội.

Ngược lại người trẻ tuổi này tốt rồi, trực tiếp quăng một cái tát, hoàn toàn ném mặt mũi Phương gia xuống đất mà dẫm!

Đau rát trên mặt làm cho Phương Khiêm Hạo không thể tin được, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ, quả thực muốn điên rồi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mày dám đánh tao!"

Kết quả vừa nói dứt câu, cái tát thứ hai cũng bay tới.

Nam nhân trẻ tuổi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi chính là đánh cậu, thì làm sao?"

Tê...

Mọi người nghe vậy không khỏi cùng nhau hít vào một hơi, người này hẳn là muốn bị ngược đi!

Phương Khiêm Hạo vừa giận vừa sợ, hô hấp ồ ồ, đầu óc nóng đến lợi hại, thật sự giống như bị tức đến chập mạch, "Mày là ai? Mày dám đánh tao? Có biết tao là ai hay không? Mày..."

"Bốp!"

Lời còn chưa nói hết lại ăn thêm một cái tát.

Thời gian chưa đến một phút, đã ăn ba cái tát, đây quả thực chính là hung hăng đến mức không thể hình dung.

Nhưng mà phía sau còn muốn hung hăng hơn!

Nam nhân trẻ tuổi hoàn toàn không có ý định ngừng tay, thần sắc lãnh đạm vung lên từng cái tát, mỗi cái lại nói một câu.

—— "Bốp!"

"Cậu là ai à? Bất quá cũng chỉ là Phương gia ở Giang thị mà thôi, tôi tại sao không dám đánh cậu?"

—— "Bốp!"

"Bạt tai này là bởi vì nãy giờ cậu quá ồn ào, tôi ghét nhất là có người dám phá hoại trật tự nơi công cộng!"

—— "Bốp!"

"Bạt tai này là bởi vì cậu quá ngông cuồng, ở trước mặt tôi mà cũng dám để mắt trên trán, ban nãy trong hội trường không động đến cậu là vì tôi cho ông chủ nơi này chút mặt mũi."

—— "Bốp!"

"Bạt tai này cho cậu, là bởi vì tôi thấy ngứa mắt, làm anh trai mà lại bắt nạt em trai mình như vậy, không phải thấy mình trâu bò lắm sao, hiện tại để tôi giúp cậu lên tin tức đầu đề, không cần cảm ơn."

—— "Bốp!"

"Cái bạt tai này cho cậu... Không có nguyên nhân, chỉ là tôi muốn đánh cậu, có gì không hài lòng không?"

Bốp bốp bốp, từng cái bạt tai vung ra, đừng nói bản thân Phương Khiêm Hạo tỉnh mộng, ngay cả người xem trò cười cũng đều choáng váng.

Tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia Phương gia, cứ bị đánh như vậy?

Nghe những lời người này nói, cho dù hôm nay Phương Ngạn Đông có đứng ở đây, chỉ sợ cũng phải bị người này đánh đi?!

Tuy rằng hung hăng đến cực điểm, nhưng những người ở đây không có một chút khinh bỉ nào với nam nhân trẻ tuổi, chỉ vì đối phương có khí chất bình tĩnh, tuyệt đối là nhân tài có mười phần sức lực.

Nam nhân trẻ tuổi xa lạ này, tuyệt đối có bối cảnh mà Phương gia không thể trêu chọc được.

Thần sắc của những người ở đây đều khác nhau.

Phóng viên cầm máy quay cũng chụp ảnh lia lịa.

Phương Tử Dương đứng yên tại chỗ, tâm tình phức tạp không nói ra được, nhìn anh chàng trước mặt... Cậu có chút ấm áp khó giải thích, lại có chút chua xót khó hiểu...

Từ xưa đến nay cậu không hề nghĩ tới sẽ có người quang minh chính đại giúp đỡ cậu như vậy, dù sao xưa nay cậu cũng là đối tượng khiến người chán ghét. Cậu cũng không phải thần, cậu cũng chỉ là người trần mắt thịt, biết đau biết buồn giận, cũng muốn có người bảo vệ mình.

Không biết tại sao, nam nhân trước mắt này cho cậu một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác rất muốn thân thiết, thời điểm được đối phương bảo vệ, cậu rất muốn đi lên ôm lấy đối phương, tìm kiếm cảm giác an toàn không biết từ đâu xuất hiện.

Chóp mũi Phương Tử Dương cay cay.

Mà giờ phút này, nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng liếc nhìn Phương Khiêm Hạo vì quá kích thích mà ngất đi, y lấy giấy tỉ mỉ chùi tay một lần, sau đó mới đi tới chỗ Phương Tử Dương.

Không lạnh lùng tàn nhẫn như khi đối diện với Phương Khiêm Hạo, lúc đối phương nhìn về phía Phương Tử Dương, vẻ mặt như núi tuyết bị hòa tan, nở một nụ cười ấm áp.

Y xoa xoa đầu Phương Tử Dương, thanh âm ôn nhu, "Anh là Đường Huân, nếu người anh trai này có gì bất mãn cứ kêu hắn tới tìm anh."

Đường Huân? Vậy mà là Đường Huân!

Nghe đến cái tên này, mọi người cả kinh.

...