Nam Phụ Cực Phẩm Của Văn Ngọt Sủng Sống Lại

Chương 30




Phương Tử Dương câm nín, không hiểu sao còn có chút chột dạ khó giải thích.

Cậu thật sự không nghĩ tới người nắm quyền của Tạ gia, uy vũ bá khí như vậy, nhưng lại là một người thuần khiết như vậy!

Lần trước cậu gặm đối phương một cái, căn bản không phải là hôn môi chân chính. Hiện tại bây giờ nam nhân cùng nam nhân kết hôn đã rất bình thường, nhưng cũng không đến mức phải giữ khoảng cách như nam nữ.

Chỉ là bị gặm một cái, môi đụng đụng một cái cũng không tính là gì nhỉ? Làm sao giống như đã để lại bóng tối cho đối phương rồi vậy?

Thực sự rất khó tưởng tượng ra được, thời đại cởi mở như bây giờ vẫn còn một Tạ Tranh kỳ ba như vậy. Một kẻ già đời trên thương trường, nội tâm lại e thẹn như xử nữ vậy!

Đây rốt cuộc là đại khuê nam vạn năm khó gặp nhà ai a...

Phương Tử Dương bỗng nhiên có cảm giác cậu đã vấy bẩn đóa hoa cao lãnh, thật là một tội ác...

Yên lặng chột dạ thu tay về.

Phương Tử Dương nhìn nam nhân nghiêm túc bị dọa sợ, thật sự không nhịn được mà nở một nụ cười từ nội tâm, đùa giỡn nói, "Chú Tạ, dung mạo của tôi có giống yêu quái không? Làm sao nhìn chú giống như rất sợ tôi vậy?"

Sự quẫn bách bị người ta đâm thủng, dù là Tạ Tranh quanh năm mặt than cũng không thể khống chế mà đỏ mặt.

Anh có thể không sợ sao? Anh lớn như vậy còn chưa gặp qua người nào như Phương Tử Dương. Trước đây cũng không phải không có người muốn leo lên đầu anh, nhưng chưa hề có ai dám lớn gan như cậu!

Trước đây chỉ cần có người muốn tiếp xúc với anh, bị một ánh mắt của anh dọa sợ, sau đó biết chuyện anh là thiên sát cô tinh thì sẽ trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Nhưng mà Phương Tử Dương là một ngoại lệ, đối phương căn bản không sợ khí thế của anh, cũng không sợ lời đồn thiên sát cô tinh của anh.

Lần trước vừa gặp đã hôn nhau, lần này còn muốn lợi hại hơn, trực tiếp cảm thấy anh thầm mến cậu ta! Dựa theo cái tư duy này, có phải lần gặp mặt tiếp theo cậu sẽ tha anh lên giường?!

Đối với một ông già cổ hủ như Tạ Tranh, điều này thật sự mà nói không thể tin được, thật là đáng sợ...

Đối với nụ cười ranh mãnh của Phương Tử Dương, nửa ngày sau Tạ Tranh mới nghẹn ra được một câu, "Tuy rằng tôi chỉ lớn hơn cậu mười tuổi, nhưng tôi là trưởng bối của cậu, cậu như vậy là không được. Cậu còn vấn đề gì nữa không? Nếu như không thì tôi đi trước, tôi còn phải tham dự hội nghị."

Đối với một tiểu yêu tinh đánh không được mắng cũng không xong, biện pháp tốt nhất chính là né xa ra. Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Tranh bị một người làm cho đau đầu như vậy.

Mà đây cũng là lần đầu Phương Tử Dương gặp được một nam nhân thuần khiết đến như vậy. Thở một hơi thật dài, cậu thực sự có chút ngượng ngùng khi đã tàn phá một đóa hoa cao lãnh thuần khiết này.

"Chú Tạ nói cái gì chính là cái đó, sau này tôi nhất định sẽ làm một bé ngoan nghe lời. Nếu chú Tạ đã tốt bụng như vậy, không bằng giúp tôi một chuyện đi." Phương Tử Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.

Lấy ra tấm hình lần trước Nghiêm Đồng làm rơi, đưa cho Tạ Tranh xem, "Chú Tạ thần thông quảng đại, có thể giúp tôi điều tra nữ nhân đứng bên trái này một chút hay không?"

Nhờ Tạ Tranh điều tra cô gái kia, cũng là Phương Tử Dương nhất thời nghĩ ra. Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn tìm cách nhờ người điều tra, nhưng cậu sợ Phương Ngạn Đông chú ý, cho nên không dám làm động tác gì quá lớn.

Mà chuyện hai mươi năm trước lại có người tận lực che giấu, muốn tra chân tướng năm đó cũng không phải dễ. Mặc dù kỹ thuật hack máy của cậu tốt, nhưng cũng không phải vạn năng, dù sao internet khi đó cũng không phổ biến như bây giờ, rất nhiều tư liệu căn bản không thể tìm được trong máy tính.

Ngược lại hôm nay nói chuyện với Tạ Tranh, cậu phát hiện thái độ của anh với cậu rất đặc biệt, cậu bỗng nhiên nghĩ đến điều này.

Thế lực của Tạ Tranh không có gì phải bàn cãi, nếu anh đồng ý giúp đỡ, vậy chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều, mặc dù có chút lỗ mãng.

Nhưng trực giác của Phương Tử Dương, cậu có thể tin tưởng được Tạ Tranh.

Đưa điện thoại di động cho Tạ Tranh.

Tạ Tranh cũng không có lập tức từ chối, rất tự nhiên nhận lấy, nếu không liên quan đến giới hạn của anh, anh không ngại hỗ trợ.

Nhưng mà vừa nhìn...

Sắc mặt Tạ Tranh bỗng đại biến, đồng tử đột nhiên rút lại.

Ánh mắt nhìn về phía Phương Tử Dương bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, thanh âm bình thản lúc trước đột nhiên có tia phòng bị cùng lạnh lùng khó phát giác, "Cậu điều tra cái này làm gì? Nữ nhân này có quan hệ gì với cậu sao?"

Tuy rằng biểu tình Tạ Tranh biến hóa rất nhanh, thế nhưng Phương Tử Dương vẫn nhận ra được, dù sao thì tuổi linh hồn của cậu cũng 28 tuổi, bằng với Tạ Tranh, trải qua nhiều chuyện đời trước, phương diện năng lực cậu cũng không kém Tạ Tranh bao nhiêu.

Bất động thanh sắc đem dị thường của Tạ Tranh ghi nhớ, Phương Tử Dương cũng không che giấu, nói thẳng, "Người này cùng mẹ tôi trước đây là bạn bè. Nhưng gần đây tôi biết được một tin tức, khả năng bà ta không chỉ là bạn của mẹ tôi, còn có thể là tình nhân của ba tôi, đứa nhỏ mà bà ấy ôm, rất có thể là con riêng..."

Sắc mặt Tạ Tranh biến hóa.

Phương Tử Dương nói tiếp, nửa thật nửa giả, "Trước đây tôi quá ngu, vẫn cho rằng ba ba thương tôi, nhưng mãi đến gần đây, chuyện hot search làm tôi tỉnh lại. Ông ấy chỉ là chiều hư tôi, nhiều năm không kết hôn cũng không phải bởi vì yêu mẹ tôi."

"Quãng thời gian trước ông ấy dụ dỗ tôi và anh trai đem cổ phần của tập đoàn giao cho ông ấy, cho nên tôi hoài nghi là những gì ông ấy là, đều là để lưu lại mọi thứ Phương gia cho "người yêu" thật sự của ông ấy và đứa con kia..."

Tạ Tranh nghe vẫn luôn không lên tiếng, mà biểu tình không ngừng biến hóa.

Phương Tử Dương nhìn thần sắc của đối phương, lại nói, "Đương nhiên, còn có một cái khả năng."

"Khả năng gì?"

Có lẽ tin tức quá mức khiếp sợ, Tạ Tranh không cách nào giữ được tỉnh táo, lời này được trả lời rất nhanh, rất rõ ràng là anh bảo trì thái độ phủ định với suy đoán trên.

"Có khả năng đứa bé trong hình này mới chính là anh trai trai ruột của tôi..."

Phương Tử Dương phân tích, "Tuy rằng rất hoang đường, nhưng tôi có lý do mới hoài nghi như vậy. Mặc dù ba ba muốn cổ phần của hai anh em chúng tôi, nhưng ông ấy không chiều hư anh trai như với tôi."

"Khi còn nhỏ, tôi tưởng rằng ba ba thích tôi hơn, nhưng giờ nghĩ lại thì đều do tôi tự luyến."

"Hơn nữa từ nhỏ đến lớn quan hệ của hai anh em chúng tôi rất không tốt, thái độ của Phương Khiêm Hạo chưa từng coi tôi là em trai, mà đối với hắn cũng không có cảm giác muốn thân cận."

"Cho nên tôi mới lớn mật hoài nghi, chính là ba ba đem con riêng của ông ta đổi với anh trai tôi... Như vậy đứa con mà ông ấy chân chính yêu thương có thể quang minh chính đại làm đại thiếu gia của Phương gia, còn có thể kế thừa di sản khổng lồ của ông ngoại tôi để lại."

Suy đoán này không cần đến lời khai của chú Lưu vú Trương cũng có thể đoán được.

Dù sao thì Phương Ngạn Đông đối xử với cậu và Phương Khiêm Hạo thực sự quá khác biệt, tại sao cùng một mẹ sinh ra lại bất đồng như thế?

"Bất quá cũng có một số vấn đề tôi nghĩ không ra, cho nên nhờ chú Tạ hỗ trợ điều tra một chút, nếu không làm rõ mọi chuyện, tôi sợ ngày nào đó tôi chết cũng không biết tại sao mình chết..."

Nói xong, khóe miệng Phương Tử Dương lộ ra nụ cười trào phúng. Bởi vì đời trước cậu chính là bị người đùa bỡn cho đến chết.

Vốn dĩ ban đầu Tạ Tranh không có quá nhiều dao động khi nghe chuyện này, mà giờ phút này khi Phương Tử Dương lấy ra bức ảnh đã làm cho tâm tình của anh dao động thật lớn.

Bởi vì anh biết người trong bức ảnh.

Rất quen thuộc, đây chính là mẹ của Đường Huân...

Tạ Tranh bỗng nhiên rõ ràng tại sao Đường Huân lại đối tốt với Phương Tử Dương như vậy.

Bởi vì Đường Huân chính là anh trai của Phương Tử Dương!

Không cần biết là anh trai ruột hay anh trai cùng cha khác mẹ, đây đã có thể giải thích được hành vi những năm này của Đường Huân.

Chỉ là rốt cuộc là loại nào thì cần tỉ mỉ điều tra.

Mọi chuyện có khả năng không đơn giản như Phương Tử Dương suy đoán.

Tạ Tranh nghiêm nghị lấy điện thoại ra, chuyển bức ảnh qua, anh gật đầu đáp ứng hỗ trợ, "Được, người trong hình tôi sẽ giúp cậu điều tra, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, sau khi có kết quả không cần làm loạn lên. Chuyện này có khả năng còn phức tạp hơn tưởng tượng của cậu..."

"Tôi biết." Phương Tử Dương nhìn sắc mặt biến hóa mấy lần của Tạ Tranh, trong lòng suy tư. Cho dù Tạ Tranh không giúp đỡ, cậu cũng có phương hướng để điều tra.

Cậu quả nhiên đoán không sai, Nghiêm Đồng chưa bao giờ làm ra chuyện không đâu, một tấm hình cũng có được kinh hỉ bất ngờ.

"Alo Thụy Khắc? Cậu bây giờ lập tức đến tòa nhà nghiên cứu khoa học kêu Đường Huân về nhà, tôi có chuyện muốn nói với Đường Huân."

"A? Chuyện gì mà gấp gáp vậy, không thể nói trong điện thoại sao?"

"Về thân thế của Đường Huân. Tôi hoài nghi là dì Trịnh không phải mẹ ruột của Đường Huân, Đường Huân là anh trai ruột của Phương Tử Dương, là anh trai cùng ba cùng mẹ."

"..."

Rời khỏi tiệm cà phê, thần sắc Tạ Tranh nghiêm túc kêu thư ký đẩy hội nghị dời lại, sau đó trở về biệt thự.

Đối với lời nói của Phương Tử Dương, anh cũng có tin tưởng toàn bộ, nhưng là tin bảy tám phần.

Kỳ thực tình huống của Phương gia không phải không có người nhìn ra, chuyện Phương Ngạn Đông nuôi phế con trai nhỏ có thể giấu giếm được người khác, nhưng không thể giấu giếm được người luôn để ý đến Phương Tử Dương, như anh, Đường Huân, còn có Thụy Khắc.

Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ sâu chuyện này, chỉ cho là Phương Ngạn Đông phòng ngừa nội đấu trong gia tộc, cố ý nuôi phế một đứa, bồi dưỡng một đứa.

Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cũng có thể lý giải, dù sao tranh đấu trong hào môn cũng không phải ít, một người cha không đành lòng nhìn hai người con trai mình tự giết hại lẫn nhau cũng bình thường. Muốn trách chỉ có thể trách vận may của Phương Tử Dương quá kém, bị cha ruột từ bỏ.

Đường Huân tuy rằng rất muốn giúp Phương Tử Dương, nhưng cũng không thể với tay quá dài, y không cách nào dính líu đến bên trong Phương gia.

Chỉ có thể âm thầm coi chừng cho cậu, để cậu lớn lên không quá lệch lạc...

Nhưng hôm nay nghe được Phương Tử Dương nói, Tạ Tranh mới cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng.

Phương Tử Dương có hai loại suy đoán, nhưng anh tương đối nghiêng về vế sau.

Bởi vì nếu như dì Trịnh là người yêu thật sự của Phương Ngạn Đông, vẫn luôn tìm cách đem con trai và nữ nhân mình yêu mang về nhà, như vậy tại sao nhiều năm qua hai bên lại không hề liên hệ với nhau? Tại sao lại không quan tâm Đường Huân?

Lúc anh quen biết Đường Huân, lúc ấy hai mẹ con Đường Huân sống cũng không quá tốt ở nước ngoài.

Nếu không có anh giúp đỡ, Đường Huân đừng nói là đi học, ngay cả ấm no cũng là vấn đề. Cho nên có thể bài trừ suy đoán Phương Ngạn Đông vẫn luôn trù tính để đưa hai mẹ con họ về nhà.

Như vậy thì chỉ còn lại suy đoán thứ hai.

Đường Huân mới thật sự là đại thiếu gia Phương gia, Phương Khiêm Hạo là con riêng, hai người bị tráo đổi. Cho nên Phương Ngạn Đông mới có hai thái độ với hai đứa con như vậy, hắn căn bản cũng không quản Đường Huân lưu lạc bên ngoài.

Nhưng nếu như vậy... Vậy lại có vấn đề nữa rồi!

Nếu Phương Ngạn Đông thật tâm yêu thương đứa con lớn trong nhà, vậy đại biểu cho việc đối phương nhất định cũng yêu thương mẹ của Phương Khiêm Hạo, như vậy thì tại sao lại để cho nữ nhân mà mình thương yêu ở bên ngoài chịu khổ, không quan tâm nhiều năm như vậy?

Mà dì Trịnh có biết điều này hay không?

Nếu dì Trịnh biết, vậy những năm này... Thật sự đáng để suy nghĩ.

Tạ Tranh tâm tình rất nặng nề.

Anh và Đường Huân nhận biết nhau nhiều năm, người ngoài đều nghĩ bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trên thực tế bọn họ coi nhau như bạn bè.

Tất cả mọi người tưởng anh là người nắm quyền Tạ gia phong quang vô hạn, nhưng không hề biết anh đã gặp phải những khó khăn và nguy hiểm như thế nào, còn có cả các vị hôn thê chết "bất ngờ, và bạn bè xung quanh không ngừng phá sinh nguy hiểm bất ngờ, đây chính là bằng chứng tốt nhất.

Anh có thể đi đến ngày hôm nay, Đường Huân bỏ ra nhiều khí lực, càng là người giúp anh ngăn cản rất nhiều nguy hiểm không kể hết.

Lúc trước chỉ nhất thời giúp đỡ, không nghĩ là đổi đến một người bạn tri kỷ như vậy.

Đường Huân là một người cực kỳ trọng tình cảm, anh không hy vọng có người tổn thương đối phương, cho nên hôm nay nghe được một chuyện như vậy, thực sự là làm cho anh cảm thấy khiếp sợ...

Tạ Tranh tâm tình nghiêm nghị trở về nhà. Thụy Khắc cũng đã mang Đường Huân trở lại, tuy chỉ nói ngắn ngủi hai câu, nhưng cũng đủ khiến người thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt Đường Huân có chút tái nhợt, nhìn thấy Tạ Tranh xuất hiện, y ngay lập tức đứng dậy. Đối phương giống như bị cái gì làm cho đả kích nặng nề, có chút không kiềm chế được tâm tình, "Ông chủ, anh, anh và Thụy Khắc nói thật sao? Tôi và Phương Tử Dương là anh em ruột? Là anh em ruột cùng cha cùng mẹ?"

"Đường, cậu bình tĩnh một chút, để Tạ ngồi xuống từ từ nói." Thụy Khắc lo lắng ở bên cạnh an ủi.

Giờ phút này cảm xúc của Đường Huân đã sắp hỏng mất, căn bản không nghe lọt tai, y như là bị kích thích lớn tiếng nói, "Tôi không cách nào bình tĩnh được! Thụy Khắc anh không hiểu, tôi làm sao có thể bình tĩnh! Anh không biết tin tức này đối với tôi đến cùng mang ý nghĩa như thế nào!"

"Nếu như đây là sự thật, tôi con mẹ nó chính là một thằng ngốc, những năm này vẫn luôn trơ mắt nhìn em trai ruột từng bước từng bước bị người ta hủy hoại! Vẫn luôn hiếu thuận với người cướp đi hết tất cả của mẹ ruột tôi!"

Từ trước đến nay Đường Huân vẫn luôn rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên thất thố thô lỗ như vậy trước mặt người ngoài.

Chân tướng đột nhiên xuất hiện thực sự khiến người quá khó để tiếp nhận, đây là tin tức cơ hồ muốn làm y phát điên. Dù có tiếp nhận được hay không, thì đây vẫn là hiện thực.

Tạ Tranh siết chặt nắm đấm, chờ tâm tình Đường Huân hơi hơi bình ổn lại một chút, mới gian nan mở miệng, "Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng tám chín phần mười là sự thật, tôi cẩn thận suy xét lời Phương Tử Dương nói, hết thảy đều phù hợp, mà quan trọng nhất là tấm hình kia nói lên rất nhiều điều..."

Tạ Tranh đưa bức ảnh trong điện thoại ra, kể lại đoạn nói chuyện với Phương Tử Dương một lần nữa. Thuận tiện đem suy đoán của mình nói ra.

"Suy đoán đầu tiên của Phương Tử Dương có thể loại bỏ, thân phận của cậu và Phương Khiêm Hạo bị hoán đổi, xác suất chín mươi phần trăm là sự thật."

"...Tình huống bên Phương gia chúng ta đều hiểu rõ, tôi sẽ không nói thêm nữa, nhưng có thể khẳng định là, Phương Ngạn Đông đối với việc đứa con bị tráo đổi nhất định biết rõ ràng. Mà chúng ta cần phải suy nghĩ chính là, dì Trịnh có biết chuyện này hay không?"

"Nếu như dì Trịnh không biết thì không sao, nhưng nếu bà biết con trai mình bị đổi, mà trong tình huống còn hiểu rõ tình cảm Phương Ngạn Đông đối với mẹ con họ, nhưng vẫn lựa chọn chia lìa, cao chạy xa bay, mà không phải đợi Phương phu nhân qua đời thì trực tiếp gả vào Phương gia."

Tạ Tranh nhìn Đường Huân, chỉ có thể tàn nhẫn mở miệng, "Đường Huân, tôi biết chân tướng có khả năng có chút tàn nhẫn, nhưng chúng ta nhất định phải tiếp nhận sự thật. Đem tất cả chuyện cậu biết nói ra, chúng ta cùng thương lượng với nhau, mới có thể nghĩ ra đối sách giải quyết."

Thụy Khắc cũng gật đầu, nắm chặt tay người yêu, "Đường, hãy tin chúng tôi."

Đường Huân ngồi trên sô pha, thân thể run rẩy lợi hại, đôi mắt ngập tràn tơ máu, nổ lực khống chế cảm xúc, nhắm mắt lại, sau đó mới khàn giọng mở miệng, "Được, tôi nói cho các anh biết..."

"Các anh không phải vẫn luôn tò mò tôi tại sao lại che chở cho Phương Tử Dương sao? Đó là bởi vì tôi luôn biết cậu ấy là em trai tôi, chỉ là lúc ấy tôi cho rằng tôi là con riêng của Phương Ngạn Đông, mà Tử Dương chính là em trai cùng cha khác mẹ của tôi."

"Lúc tôi lên cấp hai, mẹ tôi liền đem "thân thế" nói cho tôi biết. Bà nói tuy rằng lúc trước bà và ông ta yêu nhau, nhưng bởi vì thân phận chênh lệch quá lớn, Phương gia không đồng ý, căn bản là không thể ở bên nhau, chỉ có thể chia tay..."

"Thế nhưng khi ấy bà trẻ tuổi nóng tính, nhất thời không muốn từ bỏ, sau khi ông ta kết hôn vẫn giữ liên lạc với đối phương, làm tình nhân bí mật của Phương Ngạn Đông, sau đó liền có tôi..."

"Về sau bà rất hối hận, cảm thấy hành vi của mình rất không đúng, bà xin lỗi Phương phu nhân tâm địa lương thiện, không nên quấn lấy Phương Ngạn Đông sau khi đã có vợ. Nhưng bà không đành lòng phá bỏ đứa con, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn rời đi, mang theo tôi ra nước ngoài."

"Vốn là bà không có ý định nói hết mọi chuyện với tôi, chỉ là sau này gặp được ông chủ anh, giúp đỡ cho tôi đi học, thành tích của tôi rất tốt, trong thời gian ngắn liền nhảy lớp liên tục, bà thấy có thể tương lai tôi sẽ phải về nước, cho nên mới đem thân thế nói với tôi, để tôi sớm chuẩn bị tâm lý..."

Nói tới chỗ này.

Đường Huân hô hấp ồ ồ mấy phần, đôi mắt cũng đỏ hơn.

"Cũng là vào khi ấy, bà nói với tôi rằng, mẹ con chúng ta đã có lỗi với Phương phu nhân, bà đừng phạm sai lầm không cách nào đền bù, hi vọng tôi có thể thay bà trả ơn. Bảo tôi sau khi về nước, nếu có khả năng thì hãy quan tâm đến hai anh em nhà họ Phương một chút."

"Tôi có thể hiểu được, cho nên rất nghe lời bà, những năm này rất để ý đến hai anh em Phương gia. Chỉ có điều tôi phát hiện Phương Khiêm Hạo được gia tộc tập trung bồi dưỡng, nên tôi không quản hắn, vẫn luôn đặt sự chú ý lên người Phương Tử Dương làm tôi lo lắng..."

Tuy rằng rất nhiều nhà giàu có con riêng và con chính thất có mối quan hệ như nước với lửa. Thế nhưng y bị mẹ ảnh hưởng, cảm thấy bọn họ có lỗi với mẹ con Phương phu nhân, y vẫn luôn tự ti hổ thẹn bản thân là con riêng, đối với anh em nhà họ Phương, y sinh ra chút tình cảm làm anh trai.

Sau đó phát hiện Phương Tử Dương bị dạy hư, y liền đau lòng người em trai này, bởi vì bọn họ đều là đứa nhỏ không được cha yêu thương.

Nhưng mà bây giờ có người nói cho y biết, y và Phương Tử Dương chính là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, y chính là đại thiếu gia Phương gia chân chính.

Đường Huân thật sự khó mà tiếp thu, giống như toàn bộ thế giới đều bị sụp đổ.

"Hai người nói xem, nếu như đây là sự thật, vậy tôi có phải là một kẻ ngu ngốc không? Tôi vậy mà trơ mắt nhìn em trai tôi biến thành phế vật, mà còn tự cảm thấy bản thân bảo vệ em ấy rất tốt... Tôi vậy mà vẫn luôn hiểu thảo với tình địch của mẹ ruột..."

"Bà ta khẳng định biết chuyện! Bà ấy biết thân phận của tôi và Phương Khiêm Hạo bị hoán đổi! Bà không phải muốn tôi đối tốt với hai anh em Phương gia, mà đối tốt với mỗi Phương Khiêm Hạo mà thôi! Xem tôi là một đứa ngu ngốc mà lừa dối, cướp lấy thân phận của tôi mà còn muốn tôi đối tốt với con trai bà ta!" Mắt Đường Huân muốn nổ đom đóm.

"Chẳng trách a, chẳng trách tuy tôi vẫn luôn kính trọng bà, nhưng làm sao cũng không thể sinh ra cảm giác thân cận của mẹ con. Tôi vốn cho là mình lạnh nhạt giống Phương Ngạn Đông, kết quả là Trịnh Nhã Tuyết dám nói dối tôi!"

Y không nghĩ đến chân tướng này, bởi vì nó quá mức khiến người khiếp sợ.

Tạ Tranh cùng Thụy Khắc cũng bị suy đoán này làm cho chấn động, khoang ngực phập phồng kịch liệt. Nếu như suy đoán của Đường Huân là thật, như vậy Trịnh Nhã Tuyết thật sự là quá ác tâm!

Bà cho rằng chỉ cần rời khỏi Phương Ngạn Đông thì mọi chuyện sẽ không còn gì nữa? Mọi lỗi lầm đều được xóa bỏ? Bà sẽ là một người hiền lành lương thiện?

Nếu là người lương thiện, từ đầu bà ấy đã không nên trở thành tình nhân của Phương Ngạn Đông, còn dám nói hổ thẹn với Phương phu nhân, vậy mà ích kỷ để hai đứa bé tráo đổi thân phận cho nhau.

Nếu như có lương tâm thì càng không nên tẩy não Đường Huân, làm Đường Huân từ bé đã cảm thấy tự ti cùng hổ thẹn, lớn lên còn muốn y quan tâm chăm sóc con ruột bà!

"Fuck! Tôi muốn giết bà ta!" Thụy Khắc tức giận đập nát cái lu, phẫn nộ đứng lên muốn đi giết người.

Tạ Tranh kéo tay hắn lại, trầm giọng ngăn cản, "Bình tĩnh một chút Thụy Khắc! Chuyện này vẫn còn vấn đề, nhất định phải làm rõ mới có thể ra tay."

"Vấn đề gì?"

"Chính là lời lúc nãy của tôi. Nếu như Trịnh Nhã Tuyết biết rõ tất cả những thứ này, dưới tình huống Phương Ngạn Đông rất yêu thương hai mẹ con bà ấy, vậy thì tại sao bà ta lại lựa chọn rời khỏi, cao chạy xa bay đến nước ngoài, mà không phải là đợi Phương phu nhân qua đời thì trực tiếp gả vào Phương gia?"

"Cái này không phù hợp tư duy của người bình thường, hoặc là Trịnh Nhã Tuyết thật sự nguyện ý lui khỏi, hoặc là... ở giữa có lí do bất đắc dĩ khiến cho bà ta phải rời đi."

Rất hiển nhiên, Trịnh Nhã Tuyết hiển nhiên không thể nào là người hiền lành nguyện ý rời khỏi.

Đường Huân siết chặt nắm đấm.

Thụy Khắc cũng tỉnh táo lại, nheo mắt lại, "Tôi lập tức liên hệ người ở M quốc đi điều tra."

"Vậy Phương gia ở đây để tôi đi điều tra." Ánh mắt Tạ Tranh sắc bén.

...