Tất cả mọi người trong biệt thự, căn bản không một ai ngờ tới Phương Tử Dương lại dám trực tiếp động thủ như vậy.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, tính khí của Phương Tử Dương bất quá chỉ có chút kém mà thôi, cậu chưa từng chân chính tức giận đánh nhau hay cãi nhau, cũng không trực tiếp đánh người, đặc biệt là hai người thân của cậu, là Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo, trong lòng cậu lúc nào cũng tôn kính và vâng lời.
Nhưng không một ai ngờ được rằng, ngày hôm nay Phương Tử Dương lại thay đổi thái độ, trực tiếp cho anh trai một cái tát, phải hạ hết bao nhiêu khí lực mới khiến cho vết tát ứa cả máu. Đừng nói là bản thân Phương Khiêm Hạo, chính là ngay cả Phương Ngạn Đông cũng còn chưa lấy lại tinh thần, bị chuyện đột ngột phát sinh này làm cho ngây ngốc tại chỗ.
Từng cái từng cái thù hận, trước tiên trả lại một cái.
Tâm tình của Phương Tử Dương cũng tốt hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn bị thù hận che mờ mà mất khống chế như ban nãy nữa, đã tìm lại lý trí bình thường.
Cậu nhìn sắc mặt vừa mới hoàn hồn lại đột nhiên thay đổi của Phương Khiêm Hạo, Phương Tử Dương rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau tay, tiếp tục mở miệng nói chuyện, "Tuy nói anh là anh trai của Tử Dương, nhưng hình như anh không biết đạo lý của một người làm anh trai. Thân là người của Phương gia, thân là anh trai của Tử Dương, mà tôi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh không chỉ không giúp đỡ, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, nếu anh đã không hiểu chuyện như vậy, ba ba lại không nỡ dạy anh, vì bộ mặt Phương gia, vậy chỉ có thể để người làm em như tôi đến dạy thay."
Giọng điệu cùng động tác hờ hững, giống như một cái tát vừa rồi chỉ là một chút răn đe giáo dục. Đây là một Phương Tử Dương mà tất cả mọi người chưa từng thấy qua.
Cường thế mà tự tin, còn mang theo khí thế ép người như ẩn như hiện, làm cho những người ở đây cảm giác áp lực.
Cả người Phương Khiêm Hạo tức giận đến máu dồn lên não, đau rát trên mặt làm hắn không cách nào khống chế được tâm tình, nổi giận mắng: "Phương Tử Dương, mày lại dám đánh tao! Tao chính là anh trai của mày đó!"
"Vừa nãy không phải là anh không muốn nhận người em này sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?" Phương Tử Dương hoàn toàn không có ý định nhường nhịn, cười đến vô tâm vô tư, nhưng giọng điệu nói chuyện lại sắc bén lạnh nhạt.
Âm thanh của cậu đột nhiên tăng lên, chất vấn mang theo áp bức cường liệt, giống như một con thú nhỏ bị người bức ép đến tuyệt cảnh mà bạo phát, "Phương Khiêm Hạo, anh là cái thá gì mà cũng dám chỉ vào mặt của tôi để giáo huấn tôi? Từ nhỏ đến lớn anh có từng làm được trách nhiệm của một người anh trai không hả? Tôi bị người bắt nạt anh có ra mặt giúp tôi không hả, mỗi lần tôi bị người khác mắng anh đều bảo là tôi sau, tôi có thứ gì tốt anh cũng tranh cướp với tôi."
"Lần này còn hay hơn thế, tôi bị cư dân mạng toàn quốc mắng chửi, mắng đến ảnh hưởng cổ phần công ty, anh một câu hỗ trợ thì không nói đi, bây giờ còn nói là tôi sai, mắt anh bị mù à, không nhìn thấy chứng cứ tôi lấy ra trong phát sóng trực tiếp sao? Cũng biết vu oan giá họa cho người khác lắm đấy!"
"Phương Khiêm Hạo, tôi ngược lại cũng muốn hỏi một chút, tôi tại sao lại có một anh trai giống như anh vậy, anh vu oan cho tôi như vậy thì có lợi ích gì cho anh? Hay là ngày mai chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm giám định một chút, xem thử chúng ta có phải anh em ruột hay không?"
Nói tới chỗ này. Phương Tử Dương nhìn về phía Phương Ngạn Đông đang ngồi trên sô pha, cười lạnh, "Ba ba cũng vậy a, tôi cảm thấy người một nhà chúng ta nên giám định ADN lại một chút, đều là con ruột cùng cha cùng mẹ, làm sao ba ba bất công như thế, lúc này tôi thiếu chút nữa đã bị người hãm hại chết rồi, mà cha còn đi nổi nóng với tôi."
Bày ra bộ dáng chất vấn, hôm nay cậu phải dựa vào hot search trên mạng mà phát tác một chút, nhân cơ hội này thay đổi tính tình, nếu không ngày sau sẽ giống như trước, bị người nắm trong lòng bàn tay.
Có chuyện lần này kích thích, dù cho cậu làm hành động gì khác thường cũng có cái cớ hợp tình hợp lý, miễn cho Phương Ngạn Đông sinh nghi.
Về phần giám định huyết thống, cậu chỉ tức giận mà nói vậy thôi. Bởi vì cậu biết căn bản là không giám định ra cái gì, đời trước cậu cũng từng hoài nghi bản thân không phải là con trai của Phương Ngạn Đông, dù sao thì Phương Ngạn Đông đối xử với cậu thật sự quá máu lạnh.
Thế nhưng sự thực lại chứng minh cậu chính là con ruột của Phương Ngạn Đông, thậm chí cũng là anh em ruột với Phương Khiêm Hạo. Điều này làm cho Phương Tử Dương vẫn luôn rất thật vọng, cậu thật hận bản thân không thể là con riêng của mỗi mình mẹ cậu mà thôi, như vậy thì cậu cũng có chút an ủi, tìm cớ cho sự máu lạnh của Phương Ngạn Đông.
Phản bội không đáng sợ, bị chính người thân bên cạnh đâm dao sau lưng mới làm người lạnh lẽo...
Hiển nhiên Phương Ngạn Đông cũng không lo lắng điều này, nhưng thời điểm Phương Tử Dương nói ra những lời này, sự trầm ổn trên mặt hắn chợt lóe chút khác lạ. Sắc mặt lập tức khó coi, vỗ bàn quát mắng, "Tử Dương, cậu nói nhăng nói cuội gì đó! Cãi nhau đánh người, đây là lễ nghi mà thầy cô dạy cho cậu hả? Trong mắt cậu có còn ba ba là tôi hay không!"
"Tôi cũng muốn hỏi một chút, trong mắt ông có đứa con này hay không!" Phương Tử Dương không cam lòng yếu thế, viền mắt bỗng nhiên ừng hồng, mang theo tức giận cùng quật cường, "Ba ba luôn miệng bảo là thích tôi nhất, trước đây tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hình như tôi cả nghĩ quá rồi, trong lòng ba ba căn bản không phải như vậy..."
"Ba ba đừng nói có hay không, tình huống ngày hôm nay đủ để chứng minh lời nói của người không phải, tôi hỏi người mấy vấn đề, nếu các người không thỏa mãn tôi, ngày mai tôi liền lên tòa án đệ trình đơn đoạn tuyệt quan hệ, sau đó rời khỏi đây." Âm thanh quyết tuyệt đến khí phách, oan ức phẫn nộ, dù có là ai cũng biết được lời này tuy nhất thời tức giận mà nói ra, nhưng tuyệt đối không phải là lời nói suông.
Phương Ngạn Đông cũng không nghĩ tới Phương Tử Dương lại dám nói ra những lời này, sắc mặt nhất thời khẽ biến. Phát sóng trực tiếp của cậu, hắn cũng từng xem qua, lúc đầu hắn căn bản không để ở trong lòng. Thời điểm nhìn thấy khí thế cường liệt không giống lúc trước của Phương Tử Dương, tâm tình của hắn lập tức nâng lên, loại chuyển biến này của cậu khiến hắn rất bất ngờ, nhưng hắn không hy vọng cậu có bản lĩnh quá mức, đứa con này của hắn chỉ cần ăn uống hưởng lạc là được.
Bởi vậy hắn cùng Phương Khiêm Hạo mới gọi người trở về, chuẩn bị hưng binh vấn tội, muốn áp chế bóp tắt ngọn lửa đột nhiên cháy lên của Phương Tử Dương. Nhưng hắn không ngờ chuyển biến của cậu còn muốn kịch liệt hơn hơn so với hắn tưởng tượng, thái độ cứng rắn quật cường cực kỳ, xem ra chuyện lần này hình như đem đến kích thích quá lớn đối với cậu...
Loại cảm giác bỗng nhiên thoát khỏi khống chế này làm Phương Ngạn Đông rất không thoải mái, mà đây cũng không phải là thời điểm tốt để đứa con trai này rời đi.
Phương Ngạn Đông cưỡng bách chính mình phải hòa hoãn lại sắc mặt, thu hồi khí thế vừa mới dâng lên, biến trở về bộ dáng một người cha bị đứa con chọc giận nên mới có chút thất thố.
Ngữ khí của hắn ôn hòa hơn rất nhiều, "Tử Dương, lời này mà con cũng nói được sao, cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ rời khỏi đây, con là muốn làm ba ba tức chết sao, ba ba biết lần này đã để con chịu ủy khuất, ba ba làm sao mà không quan tâm con chứ? Có phải con nhìn thấy đám bình luận nói bậy ở trên mạng không?"
Tuy sự chuyển biến của Phương Tử Dương có chút đột ngột, nhưng Phương Ngạn Đông cũng không có hoài nghi, chỉ coi là đứa con này nhìn thấy bình luận trên mạng nên mới bị ảnh hưởng xích mích ly gián. Dù sao thì tính cách đứa nhỏ này vốn là dễ kích động, dễ tin người khác, hắn cũng đang lo lắng điểm ấy.
Phương Tử Dương cũng nói thêm gì, chỉ tự nhiên thuận thế gật đầu, bộ dáng bị người áp bức đến phẫn nộ cực kì, lạnh lùng trào phúng.
"Xem ra ba ba cũng nhìn thấy? Vậy thì vừa lúc, ba ba giải thích một chút đi, dù sao tôi cũng cảm thấy những người đó nói có chút có lý. Từ trước đến nay bản lãnh của ba ba lớn như nào, chuyện gì cũng không làm khó được ba, nhưng làm sao bây giờ lại như vậy, có phải giống như những người trên mạng nói, ba ba là muốn tôi chết phải không..." Lời chất vấn không chút nể mặt, quá mức sắc bén.
Lúc này chưa đến lượt Phương Ngạn Đông mở miệng, Phương Khiêm Hạo đã giành trước, hắn lập tức chỉ trích, "Nói bậy! Ba ba làm sao có khả năng làm vậy, Phương Tử Dương, đầu óc của cậu bị hư rồi à, vậy mà đi tin tưởng mấy lời xảo ngôn kia trên mạng."
"Nếu như đầu óc của anh không hỏng, vậy cho hỏi một chút tại sao anh lại đi tin người khác mà không bảo vệ em trai của anh? Không lẽ một cái tát vừa rồi đã đánh thức anh rồi sao?" Phương Tử Dương trào phúng cười lạnh.
Vừa nói dứt lời, đau đớn trên mặt Phương Khiêm bỗng nhiên sâu hơn, lửa giận mới bị áp xuống lại muốn bay lên, có chút mất lý trí, "Mày còn dám nói!"
Bộ dáng muốn vọt qua động thủ.
Bất quá đúng lúc bị Phương Ngạn Đông kéo lại, quát mắng: "Ngồi xuống! Hai người các cậu ngày hôm nay muốn không đánh không ngừng có phải hay không?"
Tất nhiên là không dám rồi, Phương Khiêm Hạo nghiến răng nghiến lợi không phục.
Nếu là lúc trước có lẽ Phương Ngạn Đông sẽ giúp đứa con trai lớn nói chuyện, nhưng hôm nay Phương Ngạn Đông không có tâm tình kia, bây giờ đứa con trai nhỏ vẫn còn tác dụng rất lớn với hắn, cho nên hành vi của cậu làm cho hắn tức tối, nhưng hắn cũng không thể giúp đứa lớn nói chuyện.
"Được rồi, em trai con nói không sai, đánh cũng không sai. Con làm anh, lúc Tử Dương xảy ra chuyện lại không biết giúp đỡ, lại còn cùng người ngoài chỉ trích chính em trai của mình, đừng nói là Tử Dương tức giận muốn đánh con, ba ba cũng muốn hỏi một chút, đầu óc của con dùng kiểu gì vậy!" Phương Ngạn Đông biến thành bộ dáng gia trưởng công bằng công chính.
Hiện tại hắn còn chưa quen biết với Nghiêm Đồng, đương nhiên cũng sẽ không vì người kia mà đắc tội đứa con trai nhỏ còn hữu dụng đối với hắn, giáo huấn vài câu mà thôi, hắn cũng không tổn thất gì.
Trong lòng Phương Tử Dương buồn cười, cậu không tiếp lời mà chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Sau khi Phương Ngạn Đông nghiêm khắc dạy dỗ Phương Khiêm Hạo xong, lúc này mới nhìn về phía con trai nhỏ, ôn hòa ngoắc ngoắc tay, "Từ Dương, lại đây ngồi bên cạnh ba ba. Lâu rồi chúng ta không nói chuyện rõ ràng với nhau, đều là ba ba sai, hôm nay chúng ta cẩn thận tâm sự một chút..."
Đây là muốn đánh trống lảng à, bỏ qua chuyện lúc nãy?
Đối với mấy cái bình luận trên internet Phương Ngạn Đông căn bản là không có ý định đi giải thích, bởi vì phần lớn lời nói đều là chân tướng, càng nói sẽ càng sai, tốt nhất chính là dời đi sự chú ý, dùng một câu là đứa con trai nhỏ này của hắn sẽ dễ dàng quên đi.
Chỉ là... Đó là trước đây.
Phương Tử Dương của bây giờ há có thể để cho ba ba toại nguyện sao? Cứ như vậy thì nhẹ nhàng cho ông ta quá, như vậy thì hình tượng của cậu làm sao thay đổi được? Sau đó làm sao mượn chuyện này mà phát tác tiếp được chứ.
Không để cho Phương Ngạn Đông "nhẹ nhàng tâm sự" mà dời đi đề tài chính. Phương Tử Dương làm như thiếu kiên nhẫn mà đánh gãy, bộ dáng bị người gây xích mích ly gián, thất vọng cười lạnh, "Tâm sự cái gì mà tâm sự? Ba ba đây là muốn đánh bài tình cảm sao? Vậy thì quá đáng tiếc, hiện tại Tử Dương không muốn nghe. Bây giờ tôi chỉ muốn biết, những câu nói trên mạng kia có phải là thật hay không, ba ba giải thích đi. Tôi có phải là con trai ruột của ba hay không, những năm này ba ba đối xử tốt với tôi là muốn chiều hư tôi đúng không?"
"Tuy rằng tôi không muốn tin tưởng, nhưng những lời nói kia của bọn họ, đến cả một lý do để phản bác tôi cũng không có. Đoạn thời gian trước ba ba bảo tôi trao quyền cổ phần của tôi cho người, tôi chỉ muốn hỏi là, ba ba có bảo anh trai làm giống vậy hay không?"
Lời vừa nói ra, ánh mắt Phương Ngạn Đông trầm xuống. Phương Khiêm Hạo cũng đột nhiên căng thẳng, phòng khách nhất thời có chút yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, sắc mặt Phương Ngạn Đông rất nhanh đã khôi phục, không có chút dị sắc nào, cười đến nhã nhặn ôn hòa, bộ dáng vui mừng, "Tử Dương của ba ba rốt cuộc cũng lớn rồi, không còn ham chơi để ba ba phải quan tâm nữa. Xem ra ba ba cũng nên sắp xếp cho con đến công ty để học hỏi thêm kiến thức, trải qua tôi luyện thì Tử Dương sẽ nhận thấy ba ba có nói dối con hay không."
"Về chuyện cổ phần, cổ phần của Khiêm Hạo đương nhiên cũng phải trao quyền cho ba ba. Mấy năm nay ba ba chưa từng lấy cổ phần của các con, ngược lại hai anh em các con thì tốt rồi, tiền tiêu vặt không đủ dùng thì bán đi cổ phần ba cho, nếu không phải lần trước mở họp thì ba còn không biết, cho nên cổ phần này ba không thể trao quyền cho các con."
Phương Ngạn Đông thở dài, "Tử Dương, lần này ba ba không xử lý tốt chuyện của con, để con phải chịu ủy khuất. Nhưng con phải biết là, con chính là con trai ruột của ba ba, điều này con tuyệt đối không thể nghi ngờ..."
Cho nên ba ba làm sao có thể hại chính con trai ruột của mình chứ?
Phương Tử Dương nghe vậy, thực sự là trong lòng buồn cười không thôi. Mặt Phương Ngạn Đông cũng đủ dày.
Phương Tử Dương trầm mặc, ánh mắt nhìn hai người thân nhất ở đối diện. Nửa ngày sau, cậu bỗng nhiên lộ ra nụ cười, trong nụ cười mang theo nước mắt.
Cậu chợt nhào lên đùi của Phương Ngạn Đông, tựa đầu lên ngực hắn khóc lớn, "Xin lỗi ba ba, không phải con cố ý tức giận với ba, nhưng tất cả mọi người đều nói là ba ba không quan tâm đến con, ba ba chỉ yêu thương anh trai mà thôi."
"Mỗi lần về nhà anh trai luôn mắng con, mà ba ba cũng không tin con, rõ ràng con là bị oan uổng, nhưng hai người không tin con, nha nha..."
"Trong lòng con vẫn luôn tin ba, nhưng con thật sự rất khó chịu, con còn cho rằng con không phải à con ruột của ba, con cho là ba ba cưng chiều con là vì muốn làm hư con."
"Con cho rằng ba ba muốn con trao quyền cổ phần là giống như bọn họ nói, ba ba muốn lấy cổ phần của con, ba ba không quan tâm con là do muốn con mất đi quyền thừa kế di sản của ông ngoại, ai ai cũng nói như vậy..."
Phương Tử Dương vừa khóc vừa nói, giống như một đứa nhỏ mê man không tìm được chỗ trú mưa. Mỗi một câu nói đều mang theo vô số bất lực, lại khiến sắc mặt Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo biến hóa không ngừng.
Phương Ngạn Đông muốn nói gì đó thì Phương Tử Dương đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đều là nước mắt, hai mắt đỏ bừng, "Ba ba, bọn họ đều là lừa gạt con có phải hay không? Ba ba vẫn thương con nhất có đúng hay không?"
"Đương nhiên." Nụ cười Phương Ngạn Đông tràn đầy từ ái.
Phương Tử Dương thoáng chốc nín khóc mỉm cười, lau sạch nước mắt, ngữ khí mang theo giọng mũi cùng chút tùy hứng, "Vậy ba ba chứng minh cho con xem đi!"
Phương Ngạn Đông dừng một chút, "Tử Dương muốn ba ba chứng minh như thế nào?"
"Để anh trai từ bỏ quyền thừa kế của ông ngoại!"
"Mày nói cái gì? Phương Tử Dương đầu óc mày có bị bệnh không, dựa vào cái gì bảo tao từ bỏ quyền thừa kế di sản của ông ngoại chứ!" Phương Khiêm Hạo nghe vậy nhất thời hốt hoảng.
Phương Ngạn Đông nhìn về phía hắn, ánh mắt cũng biến thành tối tăm.
Phương Tử Dương lại dường như không nhìn thấy sóng ngầm kia, tính cách tùy hứng bá đạo không kiêng dè gì giống như ngày xưa, căn bản không để ý đến Phương Khiêm Hạo, cậu chỉ mong Phương Ngạn Đông giúp cậu hả giận, "Anh trai từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt con, lần này còn hùa theo người ngoài mắng chửi con, ba ba nếu như không giúp con dạy dỗ lại hắn, vậy những lời trước đó của ba đều là gạt con, người ba thương nhất là anh trai!"
"Ba ba, con không phải ham muốn di sản của ông ngoại, con chính là không phục. Chỉ cần ba ba để anh trai từ bỏ di sản của ông ngoại, để con kế thừa toàn bộ, con liền tin tưởng ba ba."
Phương Tử Dương kiên định dị thường.
Phương Khiêm Hạo tức điên, "Mày nói bậy! Mày nếu không ham muốn di sản của ông ngoại, làm sao mày lại kêu ba bắt tao từ bỏ quyền thừa kế? Phương Tử Dương tao thật không nhìn ra mày tâm cơ lại còn vô liêm sỉ như thế."
"Tôi cũng không nhìn ra anh lại là cái đồ vô tình như thế. Phương Khiêm Hạo anh đừng có dùng cái tâm tư xấu xa hẹp hòi của anh mà nghĩ rằng tôi cũng vậy."
Phương Tử Dương không chút nào yếu thế, hất cằm lên, "Phương Khiêm Hạo, tôi cho anh biết, chỉ cần ba ba có thể bắt anh từ bỏ quyền thừa kế di sản của ông ngoại, tôi liền sẽ trao quyền cổ phần trong tay cho ba ba."
"Nếu anh không muốn từ bỏ quyền thừa kế, vậy anh đem cổ phần giao cho ba ba, anh dám không?"
Di sản của ông ngoại có mấy trăm triệu tiền mặt, mà cổ phần tập đoàn Phương thị lại có tiềm lực 10 phần.
Ngày hôm nay cậu phải bắt Phương Khiêm Hạo ói ra một trong hai thứ này.
...