Nhìn thấy Mục Ý sắc mặt mẹ tôi trầm xuống, bà liếc nhìn sang chiếc điện thoại đang phát sáng ở dưới đất, bà nhặt lên. Hình ảnh trong chiếc điện thoại khiến cho bà không thể tin vào mắt mình.
“Mẹ à…”
Tôi tiến tới đỡ cơ thể sắp không trụ được của bà, mẹ tôi bị bệnh tim. Đó là lý do vì sao tôi chưa muốn nói cho bà việc Mục Ý ngoại tình. Tôi sợ bà sẽ không thể trụ nổi mà tái phát bệnh.
“Tiểu Thần, sao con không nói sớm cho mẹ biết chứ? Mẹ còn tưởng hai con chỉ hiểu lầm nhỏ thôi…. Ai ngờ chuyện còn lớn hơn mẹ nghĩ.”
Mẹ rơm rớm nước mắt nhìn tôi, tôi xót lòng không muốn nhìn thấy bà buồn. Tôi biết bà muốn tôi được hạnh phúc, có thể được ở cạnh người tôi yêu. Trong mắt bà chỉ cần con cái hạnh phúc đã là đủ lắm rồi.
Mục Ý như chột dạ cậu ta vội tiến đến muốn nắm tay mẹ tôi.
“Mẹ à, mọi chuyện không có phải như vậy đâu, con không có…”
Chưa để cậu ta nói hết mẹ tôi đã cắt ngang lời.
“Mục Ý, ta ban đầu còn cho rằng là con với Tiểu Thần chỉ là hiểu lầm nhỏ. Ta còn muốn làm cho hai đứa giảng hoà, nhưng nhìn đống hình ảnh này thì ta hoàn toàn thất vọng về con. Nể tình hai bên gia đình, ta sẽ không nói chuyện này cho hai ông bà Mục. Và ta hy vọng sau này con có thể hạn chế đến đây đừng quấy rầy Tiểu Thần nữa.”
Gương mặt Mục Ý hoảng loạn cậu ta chạy tới chỗ mẹ tôi, có vẻ như cậu ta lại muốn bao biện cho bản thân mình.
“Không, không phải đâu, mẹ ơi xin hãy nghe con giải thích. Anh Thần, anh đừng như vậy mà ít nhất anh cũng phải nghe em nói đã chứ…”
“Mục Ý, cậu cũng thấy đó nơi đây không còn chào đón cậu nữa. Quản gia Mặc tiễn cậu ta đi.”
“Phu nhân,… à không Mục thiếu gia phiền ngài rời khỏi đây. Chủ nhân của tôi không muốn tiếp khách, bảo vệ đâu.”
“Mặc quản gia, ý ông là sao? Tôi còn chưa ly hôn với anh Thần đâu, anh Thần anh không thể làm vậy với em được. Anh nhất định sẽ hối hận.”
Mục Ý cứ như vậy mà bị bảo vệ nhà tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Cuối cùng thì cũng yên tĩnh, tôi dửng dưng ngồi vào bàn ăn như thể không có chuyện gì. Nhìn vẻ mặt lo lắng muốn hỏi chuyện của bố, tôi biết ông ấy muốn nói gì.
“Mục Ý vừa đến đây sao?”
Mẹ tôi vừa gắp thức ăn cho tôi vừa gật đầu biểu thị lời trả lời của bà với ông.
Bố tôi vốn sợ vợ thấy sắc mặt mẹ tôi không tốt ông cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Phải rồi Tiểu Thần con và Cảnh Nghi quen nhau như nào vậy?”
“À bọn con…”
Mẹ tôi có vẻ như không muốn nhắc tới chuyện hôm nay nên cả bữa ăn đều hỏi han về gia đình của Cảnh Nghi và công việc của tôi. Nói đến đây tôi cũng đành nói cho họ biết việc tôi bị thôi việc còn lý do thì tôi không nói.
Cả hai người vốn tự hào vì có tôi và anh trai đều là alpha giờ bảo tôi bị chuyển giới rồi thì sao họ có thể chịu được chứ.
Kết thúc bữa ăn mẹ tôi liền hỏi tôi có biết thêm thông tin gì về đứa “em trai nuôi” không. Nghe đến đây tôi chợt cứng người lại.
Đứa “em trai nuôi” này là do bố mẹ nhận nuôi về để bảo vệ cho tôi. Cơ thể tôi từ bé vốn dĩ không tốt, mà bố mẹ thì lúc nào cũng bận rộn nên họ mới nhận nuôi thêm một đứa nữa để có thể vừa làm vệ sĩ vừa làm bạn với tôi.
Tôi cảm thấy việc này không đáng lắm, như vậy sẽ khiến cho đứa trẻ kia bị tổn thương.
Nhưng đứa trẻ đó như vô cảm vậy, dù biết lý do mình được nhận nuôi là gì nó cũng chả có vẻ mặt buồn bã hay vui mừng gì.
Ngày đầu tiên tôi gặp đứa trẻ đó là vào một hôm đẹp trời. Khi đó cậu nhóc bị đám trẻ trong viện mồ côi bắt nạt không dám đứng dậy chống lại.
“Nè, tên quái vật kia sao mày không nói gì đi? Bị câm sao? Lúc nãy ở trên kia hát hay lắm cơ mà.”
“Ê, hay nó bị bọn mình đánh cho điếc rồi nhỉ. Chả thấy phản ứng gì cả.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, nhưng nhìn mặt nó buồn cười vãi.”
Tôi còn nhớ khi đó vì thấy bất công cho đứa trẻ đó quá mà tiến tới bảo vệ cậu ta.
“Ê đám nhóc kia mấy đứa sao lại ức hiệp hội đồng vậy.”
Tôi đi tới chắn trước mặt cậu ta.
“Nếu mấy đứa còn dám làm gì là tao dùng cục gạch này ném mấy đứa đó.”
Mặt mấy đứa đó tái mét khi nhìn thấy hai cục gạch trong tay tôi. Nói gì chứ bọn nít ranh hôi mồm sữa này tuổi gì đấu với tôi.
“Gì vậy, thằng điên tự nhiên xem vào. Mày mà dính líu tới thành nhóc đó là sẽ bị xui xoẻ đó. Mau đi thôi tụi mày.”
Thấy bọn trẻ con kia chạy đi rồi. Tôi quay lại nhìn xem đứa trẻ đó xem có sao không.
“Này cậu không sao chứ?”
Cậu ta dùng tay chống đỡ muốn ngồi dậy rồi ngước mắt nhìn tôi. Thấy cậu ta cứ ngơ ngác như vậy làm tôi bị sượng trân, khi đó tôi còn tưởng cậu ta bị điếc thật.
“Nè cậu có sao không vậy?”
Ánh mắt cậu ta lảng tránh tôi, rụt rè trả lời.
“Tớ, tớ không sao…”
Nhìn vẻ mặt nhút nhát của cậu ta, tôi liền đoán chắc cậu ta cũng bị bắt nạt không ít. Yếu đuối như này thì sao bảo vệ tôi được.
“Vậy sao? Nếu vậy thì tôi đi đây.”
Tôi nghĩ mấy chuyện này nên báo cho viện trưởng thì tốt hơn là mình đi giải quyết.
Áo của tôi bỗng bị một thứ gì đó kéo lại. Tôi quay đầu xem thì là cậu nhóc kia đang víu lấy áo tôi.
“Cậu… cậu đến đây để tìm em trai đúng không? Tôi có thể làm em trai cậu được.”
Tôi liếc mắt đánh giá cậu ta. Người thì gầy nhom tính cách thì nhút nhát, sao có thể bảo vệ được tôi chứ. Huống hồ với cái gương mặt và nước da trắng nõn này kiểu gì cũng sẽ phân hoá thành omega.
“Tôi không đến đây để tìm em trai, mà là tìm vệ sĩ. Cậu thử nhìn cậu xem. Bản thân cậu còn chưa bảo vệ được chính mình thì sao bảo vệ được cho tôi.”