Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 74




Tôi từ từ quan sát xung quanh bao trùm chỉ toàn một màu đen. Chỉ có duy nhất cánh cửa phía trước là có ánh sáng phát ra. Tôi từ từ tiến tới cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra. Phong cảnh xung quanh bỗng thay đổi thành phòng ngủ ở căn hộ mà tôi và Mục Ý ở.

Căn phòng được bao phủ bởi bóng tối, chỉ khi có ánh trăng chiếu vào mới làm dịu đi bầu không khí trầm tĩnh, yên lặng đến đáng sợ của căn phòng.

Mục Ý ngồi dựa vào thành giường khuôn mặt bị mái tóc che phủ, bên cạnh là mấy chai rượu vứt long vứt lóc.

Chuyện gì thế này? Tôi muốn tiến tới chạm vào Mục Ý nhưng lại không thể. Cả bàn tay tôi xuyên qua gương mặt âm trầm đến đáng sợ của Mục Ý.

"Sao lại.??"

Tôi thử đi thử lại nhiều lần nhưng cũng không thể nào chạm vào người Mục Ý dù chỉ một lần. Mục Ý người vốn đang im lặng lúc này bỗng lên tiếng. Tông giọng trầm thấp, âm lãnh mà tôi chưa từng nghe thấy.

"Hứa Thần, anh ở đâu rồi..."

Mục Ý quay đầu sờ lên bức ảnh cưới của cả hai. Đôi tay nhẹ nhàng xoa xoa đi vết bụi dính vào mặt của tôi.

"Anh biết không, em đã trả thù cho anh hết rồi. Tất cả mọi thứ anh đã phải chịu..."

Nói xong Mục Ý nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên anh, đuôi mắt khẽ chảy một giọt nước mắt. Mục Ý trước giờ luôn giở nước mắt cá sấu để làm nũng với tôi, những lần như vậy tôi đều sẽ dịu dàng dỗ dành hắn, lau đi từng giọt nước mắt cho Mục Ý.

Đã nói là phải hết tình cảm rồi, thế nhưng nhìn thấy em ấy khóc đau lòng như này khiến tôi không nhịn được muốn dỗ dành, lau đi nước mắt cho em.



"Là thất trách của em, không ngờ chính những gì em làm lại gây hại cho anh. Khiến Hứa gia phải chết thảm như vậy và cả anh. Anh chỉ muốn khiến anh là của em thôi cũng sai sao?" (3

Đôi mắt nhu hoà, chứa đầy sự nuông chiều yêu thường của Mục Y dành cho "tôi" ở trong ảnh. Người ta thường nói đôi mắt không biết nói dối, nếu em yêu tôi như vậy vì sao còn phản bội tôi.

"Anh biết không cả em và Yến Phong đều không xảy ra chuyện gì cả. Em biết anh ghét hắn, nên em cũng ghét hắn. Càng đáng hận hơn là hắn có tình cảm với anh mà anh không biết. Anh không biết mỗi hành động của anh đều khiến cho Yến Phong hứng thú với anh hơn sao, anh Thần. Anh đúng là đồ ngốc, nguy hiểm kề cận như vậy mà cũng không biết..."

Nghe Mục Ý nói xong chắc là phải mấy phút sau não tôi mới load xong. Mục Ý có biết là hắn đang nói gì không?

Yến Phong ghét tôi như vậy, có khi còn hận sao tôi không chết đi lại có thể...có tình cảm với tôi?

"Mục Ý, em đang nói gì thế...?"

Mục Ý không nghe thấy tôi nói, mà cứ như một điên ôm lấy bức ảnh mà lầm bầm gì đấy.

Phải rồi, ngay cả sờ cũng không sờ được thì sao Mục Ý có thể nghe thấy tôi nói. Tôi cúi đầu xuống muốn nghe xem Mục Ý nói gì.

Mục Ý nói rất nhỏ tôi chỉ nghe thấy hai từ duy nhất là "hoàng hậu, hoàng thái tử đáng chết..."

Còn chưa kịp nghe hát thì mọi sự xung quanh bỗng sụp đổ tạo ra một không gian khác cả cơ thể tôi vì không đứng vững mà bị ngã xuống đất. Đến khi nhận ra thì đã đang ở một căn phòng khác.

"Đây là đâu đây..."

Nhìn mọi thứ xung quanh chân thực đến lạ, khiến tôi cảm thấy mọi thứ trong giấc mơ này qua mông lung. Rốt cuộc thì đâu mới là thật, đâu là giả.



Cánh cửa phòng mở ra, Yến Phong mệt mỏi bước vào. Hắn cũng giống Mục Ý không nhìn thấy tôi, Yến Phong tháo cà vạt rồi ngồi tựa vào chiếc ghết ở bàn làm việc.

Tôi liếc nhìn xung quanh rồi nhìn đống tài liệu trên bàn hắn. Những dòng chữ màu đen in hằn rõ trên từng trang giấy. Đây chẳng phải là tài liệu phạm tội của hoàng hậu và hoàng thái tử mà tôi đang tìm mấy tháng nay sao? Yến Phong sao lại có nó, tôi đưa tay muốn cầm lên, cánh tay cứ như không khí mà trượt qua.

Quên mất là tôi không động được vào thứ gì. Tôi chán nản quay sang chỗ khác ngắm nghía. Căn phòng này trông hơi quen mắt, mỗi chi tiết như phong cảnh, vị trí cửa sổ, cửa ra vào, và cả chiếc giường rất giống... phòng trợ lý cho thái tử??!!

Trừ cách bài trí ra thì mọi chi tiết bố cục đều rất giống phòng mà tôi ở khi còn làm trợ lý cho hoàng thái tử.

Bỗng một bức ảnh phía đầu giường được ánh trăng chiếu vào phản quang chói sáng về phía này khiến tôi bị thu

hút. Tôi từ từ tiến tới xem, trong bức ảnh là một cậu thanh niên trẻ đang nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt trời chiếu xuống càng khiến cho người trong ảnh rực rõ hơn.

Trên tay người thanh niên là một chiếc cúp với dòng chữ quán quân đường đua.

Bức ảnh này không phải là ảnh của tôi khi còn học trung học sao? Yến Phong lấy nó từ đâu? Người duy nhất có là

Hứa Quân Dục mà.

Hồi đó vì để giữ lại kỷ niệm lần đầu tiên tôi vượt mặt được Yến Phong nên đã nhờ Hứa Quân Dục chụp cho một tấm. Hứa Quân Dục hỏi tôi có muốn in ra không để làm ảnh kỷ niệm. Dịp vui như vậy tôi đương nhiên là đồng ý rồi. Tôi luôn để bức ảnh này ở trong phòng ngủ của mình, phía dưới còn ghi "ông đây là nhất."

Còn bức ảnh đặt ở đây thì không có.