Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 67




Lúc trước tôi quả thật quá ngây thơ nên mới đặt niềm tin vào Quý Diên. Giờ xem lại đống tài liệu này, nên tin hay không đây.

“Hứa Thần, đừng nghĩ nhiều quá. Cậu cũng nói rồi còn gì, Quý Diên có đôi mắt Ruby biểu tượng đặc trưng của hoàng gia cùng với mái tóc vàng. Anh ta cũng rất có thể là đại hoàng tử thật. Ý tôi là những thông tin về người này quá mơ hồ, hắn chắc chắn không phải là một người tầm thường cậu nên cảnh giác thì hơn.”

“Tôi biết rồi cảm ơn cậu.”

Nhìn đầu hồ sắp gần nửa đêm, cũng không còn sớm chi bằng đi ngủ trước rồi mai tính sau.

Sáng sớm hôm sau tôi chuẩn bị đi xem nhà từ sớm trước khi đi có để lại một tờ ghi chú cho Kai.

Con cá này sau khi tỉnh dậy mà không thấy tôi chắc sẽ làm loạn lên mất.

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã bắt gặp Minh Dương mới ngủ dậy.

Cậu ta ngáp một cái rồi liếc mắt sang nhìn tôi.

“Anh Thần, anh định đi đâu vào lúc sáng sớm thế này? “

“Tôi đi xem nhà.”

“Xem nhà.”

Minh Dương nghe vậy thì khựng lại còn nhìn tôi một cách khó hiểu.

Trông hắn như kiểu tra khảo tôi đến nơi luôn vậy.

“Nhà? Anh định mua nhà ở đây sống à?”

“Không tôi muốn định thuê nhà.”

“Vậy là anh định sống ở đây.”

Nói xong Minh Dương còn lẩm bẩm gì đấy mà tôi không nghe rõ.

Tên nhóc đó cứ cắn móng tay, khuôn mặt tỏ rõ vẻ suy tư.

Gì đây? Cậu ta muốn tính kế tôi hay sao.

“ Thế còn cậu sao dậy sớm vậy?”

Thay vì trả lời tôi, tâm trạng của Minh Dương có vẻ xuống sắc hơn.

“Này, cậu sao thế?”

Tôi tiến tới đỡ lấy người Minh Dương khi cậu ta sắp ngã.

Cơ thể của Minh Dương rất nhẹ, chỉ một tay là đã ẩm được cả cơ thể cậu ấy.

“Minh Dương, Minh Dương cậu sao vậy? Này, trả lời tôi đi.”

Hai bàn tay Minh Dương bấu chặt vào áo của tôi.

Đôi tay cậu ta run rẩy, Minh Dương cúi gầm mặt nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.

“Anh Viễn, tôi biết yêu cầu này hơi quá quắt. Nhưng tôi cầu xin anh hãy cho tôi đi theo, chỉ vài tháng thôi. Không một tháng sau tôi sẽ rời đi cũng được. Tôi sẽ báo đáp anh, không làm phiền anh đâu thật đó. Cầu xin anh hãy thu nhận tôi.”

Minh Dương sợ tôi từ chối, đôi tay đang bấu lấy áo tôi liền siết chặt hơn.

Tôi có thể cảm nhận rõ, tâm trạng của người này hiện đang không bình thường.

Cả cơ thể Minh Dương không ngừng run rẩy, dựa sát vào tôi.

Tôi vỗ vỗ vai Minh Dương để cậu ta bình tĩnh lại.

“Cậu bình tĩnh lại đã.”

Cậu ta có vẻ đang sợ hãi thứ gì đó, nếu tra hỏi được có khi sẽ có lợi cho mình.

Minh Dương cậu rốt cuộc là ai.

“Anh Viễn, tôi biết tôi sai khi đe doạ anh về chuyện nhà anh. Nhưng tôi thực sự không có ý đồ xấu gì đâu. Hơn nữa anh đang trốn hoàng thái tử đúng chứ tôi có thể giúp anh tránh khỏi sự truy đuổi của điện hạ.”

Giúp tôi? Tôi ngờ vực nhìn Minh Dương. Đây thực sự là người do bọn họ phái đến để theo dõi tôi sao.

“Cậu…”

“Anh xem nè.”

Trong màn hình điện thoại Minh Dương đưa ra.

Đứng đầu bản xếp hạng tin tức ngày hôm nay là tin tức đại tá của quân đội hoàng gia bị mất tích.

Chưa được một ngày mà họ đã náo loạn đi tìm tôi rồi.

“Ha, đúng là trò hề…”

“Anh thấy rồi đấy. Giờ hoàng thái tử đang điên cuồng tìm kiếm anh. Tôi có thể dùng anh tránh thoát được hoàng thái tử, chỉ cần anh đồng ý cho tôi ở cùng một tháng nay thôi.”

Người này thực sự muốn giúp tôi? Nhưng sao tôi có thể tin tưởng cậu ta được đây.

“Tại sao… cậu lại muốn giúp tôi.”

Minh Dương ngước mặt lên mặt đối mặt với tôi. Đôi mắt tràn ngập sự kiên định, chân thành nhìn tôi.

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp đấy hoàn toàn không có ý định xấu xa nào.

“Là vì trả ơn. Anh chính là ân nhân của em, anh Thần.”

————————————

Tôi đã tìm được căn nhà nhỏ để ở trong vài tháng tới. Chỗ này rất tiện giao thông, vừa gần trung tâm phía Bắc, lượng người đi qua đi lại cũng rất nhiều tiện buôn bán nhiều thứ. Ga tàu điện cũng không cách xa nơi này là mấy, nếu mà có bị bắt thì tôi chạy đến chỗ tàu là được.

Minh Dương thực sự không chỉ nói mồm, cậu ta phụ giúp tôi mua rất nhiều đồ, dọn dẹp và vận chuyển đồ.

Kai vẫn như vậy, khó chịu khi phải ở cùng Minh Dương.

Tôi tháo hết sim điện thoại cũng như ẩn đi vị trí trên điện thoại của mình.

Công nghệ thông tin giờ rất phát triển, việc tìm ra một người dễ như trở bàn tay với hoàng thái tử,

Tôi bôi đen khuôn mặt và dán vết sẹo giả lên mặt mình. Nhìn như này khó có ai có thể nhận ra tôi là vị đại tá lừng lẫy danh tiếng kia.

“Hứa Thần, anh có nhất thiết phải làm vậy không? Ở đây sẽ không có người nhận ra anh đâu.”

Minh Dương đứng ở cửa phòng, khó hiểu nhìn hành động của tôi.

“Cẩn thận còn hơn không. Việc tôi nhờ cậu, cậu làm đến đâu rồi.”

Tôi phát hiện ra, Minh Dương không chỉ rất giỏi việc nhà mà cậu ta cũng rất thạo về máy tính. Nên mấy hôm trước tôi đã nhờ Minh Dương tìm vị trí khu đào tạo binh sĩ của anh trai tôi đang giấu.