Tôi soạn một tờ đơn xin từ chức sắn rồi cất tủ. Hôm nay đằng nào cũng là ngày nghỉ nên tôi trở về nhà của mình. Nơi mà tôi và Mục Ý sinh sống.
Giờ mới có đầu giờ chiều hẳn là Mục Ý vẫn còn đang ở nhà.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của tôi. Liếc sang cái ngăn kéo sao bên cạnh tôi lập tức đóng vào. Lá đơn này không thể để cho ai biết.
Người ở ngoài cũng mất kiên nhẫn tốc độ gõ cửa càng ngày càng tăng.
“Hứa Thần, mau mở cửa.”
Giọng nói này là của hoàng thái tử.
Hôm trước vừa mới tát hắn một cái xong hoàng thái tử chắc không phải đến tìm tôi để trả đũa đấy chứ.
Thấy bên cánh có một cái chai rượu tôi tiện tay vơ lấy rồi từ từ tiến lại gần cánh cửa.
Cánh cửa dần được mở ra, gương mặt xinh đẹp đang tức giận vì phải chờ đợi của hoàng thái tử hiện ra.
“Anh làm cái gì mà lâu thế. Ta đứng ở cửa mỏi hết cả chân.”
Hoàng thái tử hang nghiên bước vào như phòng mình, ngồi lên sofa.
“Ngài đến tìm tôi có chuyện gì?”
Kìm nén sự khó chịu trong lòng, tôi hạ giọng hỏi.
“Cũng không có gì, ta chỉ là đến để thông báo cho anh. Tối nay anh phải ngủ cùng ta.”
Tôi sốc đến nỗi không nói lên lời.
Hoàng thái tử thực sự cho rằng tôi là loại người kia.
“Việc này hoàn toàn không phải việc của trợ lý được giao cho tôi. Nếu ngài muốn tôi sẽ gọi dịch vụ cho ngài.”
Hoàng thái tử bĩu mỗi cứ như là uất ức lắm.
“Không thích sao ta phải làm thế chứ? Chẳng lẽ tối hôm trước ta làm anh không thoải mái à? Anh cũng bắn mấy lần còn gì?”
“Ngài——“
Đúng, đúng là không biết xấu hổ. Làm với hoàng thái tử tôi như chết đi sống lại. Toàn cơ thể đau nhức không thôi, chỗ đó còn sưng phù hết cả lên.
Làm sao tôi có thể tiếp tục dấn thân vào hố lửa đó được nữa.
“Nói tóm lại là tôi không đi là không đi. Sao ngài không đi tìm Yến Phong giải quyết đi, tìm tôi làm gì?”
Tôi cá là hoàng thái tử không dám làm vậy. Hắn ta luôn muốn giữ hình tượng một thiếu niên trong sáng ngây thơ trước mặt Yến Phong.
Nếu giờ bỗng nhiên lộ nguyên hình thì có khi Yến Phong sẽ không nói lời nào chém hắn luôn mất.
“Ta không thích, nếu vậy thì ta sẽ khiến anh Yến đau mất. Còn anh phần gen omega giờ hẳn là đang tiếp tục phát triển trong người anh đi.”
Hoàng thái tử sao lại biết chuyện này, chẳng phải chỉ có mình và Lục Kiều Linh biết thôi à.
“Tại sao ngài…”
Lời nói của hoàng thái tử bỗng dấy lên sự nghi ngờ trong tôi.
Đúng rồi, tôi đã quên mất hôm trước chính miệng hoàng thái tử đã tự thừa nhận hắn đưa cho Mục Ý thứ thuốc gì đó, và Mục Ý đã hạ thuốc mình.
Có lẽ nào…
Hoàng thái tử không nói gì, hắn nhếch miệng nhìn chằm chằm về phía tôi với một vẻ mặt đầy hứng thú.
“Hứa Thần, giờ anh mới nhận ra sao? Người đầu ấp tay gối của anh chính là kẻ khiến anh trở thành như này.”
“Sao, sao có thể…”
Chuyện gì thế này, hoàng thái tử đây là đang ngầm thừa nhận phán đoán của tôi là đúng. Nếu thế thì Mục Ý làm vậy vì lý do gì. Mục đích của cậu ta, và cả đống thuốc kia.
“Mục Ý sao có thể chứ…”
Tin này như sét đánh ngang tai tôi, người mà mình đã từng tin tưởng, yêu thương tôi nhất lại muốn biến đổi tôi.
“Hứa Thần, anh cũng ngốc thật đấy bị vợ mình dắt mũi tới giờ. Anh có biết vì sao Mục Ý lại làm việc này không? Đơn giản là vì cậu ta không phải omega mà là alpha.”