Cạch,của phòng bật mở ra.
Nhưng người mở cửa là Yến Phong.
“Anh Yến, em biết là anh đang ở đây mà. Đại tá Hứa là trợ lý của em, anh không cần phải lo cho anh ta làm gì đâu.”
Vừa thấy Yến Phong ánh mắt của hoàng thái tử sáng rực lên như nhìn thấy vàng. Hoàng thái tử tiến tới vồ lấy Yến Phong. Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho tôi.
Ra là đến đây để tìm Yến Phong, thảo nào khi nãy hoàng thái tử lại gấp gáp đến vậy. Bộ sợ mình cướp Yến Phong hay gì.
“Ôi trời, đại tá Hứa. Anh có biết là mọi người đã lo lắng cho anh như nào không? Sao anh lại chậm chạp khiến mọi người mất vui chứ?”
Hoàng thái tử thái độ khó chịu trách móc.
Hiện giờ đôi mắt của hắn đã sớm chuyển lại thành màu đỏ. Khi nhìn vào đôi mắt đỏ rực như máu kia lại khiến tôi nhớ tới đôi mắt vàng kim khi chuyển màu của hoàng thái tử.
Khi nãy quá sốc nên tôi không thể suy nghĩ được gì nhưng hiện giờ ngẫm lại đôi mắt vàng kim chẳng phải là biểu tượng của trùng tộc sao.
Nghĩ đến đây phía sau lưng tôi lạnh đến rợn người.
Hoàng thái tử có khi nào là cái đó không…
“Được rồi, nếu anh đã chuẩn bị xong rồi thì mau cuống đi mọi người đang đợi.”
Hoàng thái tử kéo Yến Phong đi cùng mình.
Nên hiện tại giờ phút này chỉ còn mình tôi.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi bấu chặt vào cái bàn bên cạnh giường.
Tôi nhíu mày lại, từ từ ngồi xuống giường. Cả cơ thể không nhịn được run rẩy.
Hình ảnh kiếp trước lờ mờ hiện ra. Trước khi bị tên quân binh trùng tộc kia tiêm thứ chất lỏng lạ kia vào người. Tôi đã nghe rõ thấy hắn nói một câu.
“Trùng vương nhất định sẽ rất vui vì món quà này. Chúc may mắn trùng mẫu của tôi.”
“Hic…”
Tôi ôm bụng, khó chịu nôn oẹ.
Từ sau bị tiêm chất lỏng kì lạ kia bệnh rối loạn pheromone của tôi càng ngày càng nặng. Hơn nữa tôi cũng dần sinh ra một phản ứng tâm lý là dần dần bài xích với pheromone của người xung quanh.
Dù cho đã sang kiếp mới nhưng tôi vẫn bị ám ảnh về nó.
Thứ đã khiến tôi trở thành omega.
Giờ tôi cũng có thể dần hiểu được lý do trùng tộc đến đây rồi. E là hoàng hậu cùng hoàng thái tử khó thoát khỏi liên quan.
———————————————
Ở sảnh tiệc, tất cả mọi người cùng nhau ăn mừng chào đón hoàng thái tử.
Tất cả đều như một mớ bòng bong. Những alpha khi say bắt đầu không tự chủ được phóng ra pheromone của mình để hấp dẫn omega. Mà omega có duy nhất ở đây là hoàng thái tử.
Mấy cái mùi này thật khó chịu, khi bữa tiệc tàn tôi nhanh chóng rời đi. Nếu còn ở lại đây thêm giây phút chắc tôi sẽ sớm bị đống pheromone kia làm kinh tởm đến chết.
Trên cơ thể ám quá nhiều mùi khó chịu. Tôi đang phải lết cái thân già này đi tắm rồi mới dám ngủ.
Đến gần nửa đêm, tôi lờ mờ cảm nhận được phía bên cạnh mình như có ai đó nằm cạnh. Tay của người kia còn đang không ngừng sờ mó lung tung trên người tôi.
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ xoay người bắt lấy tay của người kia.
Nhưng thay vì là tôi áp chế hắn, cái bóng đen đó lại áp chế ngược lại tôi.
“Buông!! Mày là ai?!! Thả tao ra mau!!”
Bởi vì quá tối nên tôi không thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai.
Trực giác tôi mách bảo người này nhất định là có ý đồ xấu.
Quả nhiên một lúc sau hương pheromone sữa ngọt ngào lan toả. Chiếc quần ở phía dưới cũng được cởi ra.
“Dừng lại!! Mau dừng lại đi!! Mày định làm cái gì??!!!”