Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 40




“Tôi không muốn làm hại ngài.”

Từ khi có tin tức về đại hoàng tử, hoàng hậu phái không ít người đi bắt ngài ấy. Hiện giờ đại hoàng tử có ác cảm với tôi như này cũng dễ hiểu.

Trước mắt cứ thương lượng với đại hoàng tử. Tôi không thể manh động làm việc gì lỗ mãng với đại hoàng tử được.

“Chỉ một lúc thôi. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài. Xin ngài hãy cho tôi một chút thời gian.”

“Em đang muốn làm giao dịch với tôi đấy à? Lần đầu tiên ta lại thấy có kẻ ngu ngốc đi thương lượng với một kẻ phong bạt như ta.”

Đại hoàng tử ánh mắt thích thú nhìn tôi. Từng ánh nhìn của hắn như muốn nhìn xuyên cả con người tôi.

Tên này đang muốn thăm dò mình.

Hắn nói đúng, chả có một kẻ ngu nào lại đi thương lượng với một người ngay cả danh tính còn không rõ.

Nhưng tôi không hối hận với quyết định này của mình. Bởi vì sợi dây chuyền đó.

“Ngài không phải kẻ phong bạt, ngài là đại hoàng tử của đế quốc này. Tôi tin vào điều đó không chỉ vì sợi dây chuyện mà còn là bởi đôi mắt của ngài. Biểu tượng của hoàng gia. Mắt màu ruby.”

Gương mặt của đại hoàng tử dần hiện lên, mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt đỏ như máu.

Ánh trắng sáng chiếu qua khe hở của hai toà nhà, soi sáng cả khuôn mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt.

Hắn ta ngạc nhiên nhìn tôi, trong đôi mắt không dấu nổi sự điên cuồng.

Hắn từ từ tháo hai kính áp tròng xuống.

Đôi môi thiêu niên khẽ nhếch, đôi mắt tràn đầy sự hứng thú.

“Tiểu Thần, em thông minh hơn so với tôi nghĩ. Em biết tôi đeo kính áp tròng từ bao giờ? Lại còn cả nguồn gốc sợi dây chuyền này của tôi. Nói cho tôi biết đí, cậu bạn nhỏ.”

Đại hoàng tử tiến lại gần tôi từ từ lùi lại phía sau, cho đến khi đụng phải bức tường đằng sau.

“Là bởi vì viền của kính áp tròng. Dù ngài có đeo kính áp tròng nhưng khi đứng dưới ánh trăng viền của kính áp tròng sẽ hiện ra rõ nét.”

Tôi bình tĩnh trả lời. Đại hoàng tử chắc chắn sẽ đa nghi với những người xung quanh. Bởi hiện nay có rất nhiều người đang đi tìm ngài ấy. Mà tất cả đều không có ý tốt.

Tôi chỉ có thể chậm rãi từ từ làm cho đại hoàng tử thả lỏng cảnh giác.

Nhưng cái khoảng cách này cũng hơi gần quá rồi.

Chóp mũi của tôi và đại hoàng tử gần như chạm vào nhau. Hơi thở của ngài cũng dần dần rõ hơn.

“Có thật không~ Trẻ hư nói dối là phải phạt đó.”

Nói xong đại hoàng tử cắn thật mạnh vào tai tôi.

Tôi muốn đẩy hắn ra và cho gã một quả đấm, nhưng lại chợt nhớ đến mục đích mình đến đây.

Nhịn, phải nhịn. Hứa Thần mày không thể đắc tội với người trước mặt.

Tôi đẩy mạnh đại hoàng tử.

“Đại hoàng tử xin ngài hãy tự trọng. Tôi thực sự muốn bàn chuyện với ngài.”

Cái tên này thực sự đúng là biến thái. Không biết ngày tháng sau này của mình sẽ còn phải đối diện với hắn như nào đây.

“Được rồi, em đừng bầy ra vẻ mặt đó chứ. Tôi chỉ đùa chút thôi.”

Đại hoàng tử tuy là đang cười nhưng đáy mặt lại không hề có ý tốt gì.

“Để tôi thử đoán xem nhá em muốn báo cáo chuyện tôi ở đây cho hoàng thái tử hay là làm đồng minh với tôi. Làm đồng minh với tôi chắc không thể đi dù sao Hứa gia cũng rất trung thành với hoàng đế. Vậy chỉ có thể là vế còn lại rồi.”

Xung quanh như bị hạ thấp vào độ, sát khí của đại hoàng tử bao trùm lấy tôi. Cái sự đàn áp đáng sợ này, không thể không nghi ngờ được.

Đại hoàng tử rõ ràng là một alpha cấp cao.

“Đại hoàng tử, ngài hiểu lầm rồi. Tôi muốn giúp ngài.”

Chết tiệt, chả hiểu sao khi ngửi thấy pheronmone của ngài ấy cả cơ thể tôi lại mềm nhũn ra thế này. Tôi không trụ được đành phải chống tay vào bức tường bên cạnh.

“Thật, tôi nói thật thưa ngài. Xin ngài hãy tin tôi, tôi không có lừa ngài hộc hộc…”

Khó thở quá, cơ thể cũng rất khó chịu. Tôi bị làm sao vậy.

Đúng lúc này, tôi không thể giữ vững được cơ thể liền đổ nhào về phía trước. Tôi còn tường rằng bản thân sẽ bị ngã nhào xuống đất. Nhưng kì lạ thay lại chả có cảm giác đau đớn nào.

Thay vào đó là một cái ôm mềm mại, ấp áp.

“Tại sao lại…”

Ánh mắt của đại hoàng tử nhìn tôi rất lạ.

“Hứa Thần, em đến kỳ rồi à.”

Kỳ? Ý ngài ấy là phát tình sao?

Phải rồi mỗi omega và alpha đều có một kỳ phát tình. Nhưng kể từ khi mắc chứng rối loạn pheromone thì kỳ phát tình của tôi luôn đến một cách đột ngột không bao trước.

Có nhất thiết phải là lúc này không chứ.

“Tôi không sao, cảm ơn ngài. Tôi chỉ muốn nói tôi thực sự muốn giúp ngài. Xin ngài hãy tin tôi. Tôi xin đảm bảo với cái mạng què này của mình.”

Liệu đại hoàng tử sẽ tin tôi chứ? Đây là cơ hội hiếm có để thương lượng với ngài. Ấy vậy mà tôi lại đến kỳ vào lúc này.