Sau khi Cảnh Sâm đi, Yến Phong liền quay sang hùng hổ kéo tay tôi lên gần phía hắn.
“Buông tay.”
Tôi giật cánh tay lại nhưng hắn giữ quá chặt. Càng giật tay tôi càng đỏ hơn.
“CMN!!! Hứa Thần cậu còn chưa ly hôn xong mà đã ra ngoài câu dẫn ong bướm rồi?! Bộ cậu thèm khát đàn ông đến vậy sao?!!”
“Chát”
Tôi không ngần ngại mà cho hắn một cái tát. Hắn cho rằng tôi là loại người gì chứ? Loại người bẩn thỉu có thể dễ dàng chấp nhận làm người thứ ba, hay thứ lẳng lơ đi câu dẫn người khác.
“Anh thì có quyền gì mà nói tôi?! Bộ anh tưởng tôi không biết chuyện anh và Mục Ý gian díu với nhau sao. Thứ tiểu tam như anh làm gì có tư cách chất vấn tôi.”
Nhìn gương mặt tức giận không thể nói nên lời của hắn, tôi liền thoả mãn nở một nụ cười châm biến.
“Sao vậy tôi nói không đúng sao thiếu tướng? Nếu đã là người thứ ba thì tốt nhất là anh nên đứng ngoài đừng có xem vào chuyện của tôi làm gì. Vợ tôi còn chưa lên tiếng thì anh có quyền gì ép tôi phải thế này thế nọ.”
Thấy lực tay đã thả lỏng tôi liền giật lại tay của mình. Tôi quay người lại không muốn nhìn bản mặt ghê tởm của hắn.
“ Huống hồ thay vì lo tôi đi cắm sừng người yêu anh thì anh nên lo xem cậu ta có làm cái gì không kìa.”
Thấy bên kia im lặng nên tôi tưởng anh ta đã thôi rồi. Tôi đưa tay sau gáy muốn sờ chỗ đó như thế nào mà bị bác sĩ nói là nghiêm trọng.
Bỗng nhiên một lực mạnh đẩy mạnh tôi xuống giường. Một tay tôi bị giữ chặt lại phía sau, tư thế này khiến tôi không thể cử động được.
“Lại nói không phải câu dẫn ong bướm đi. Tôi còn đang ở đây mà cậu đã dám lộ gáy ra rồi. Hành động này không phải quyến rũ tôi thì là gì?”
“Tên điên này nói nhảm cái gì vậy?!! Mau thả tôi ra!!”
Tôi cố gắng dãy dụa ra khỏi sự kìm kẹp của hắn. Linh cảm mách bảo nếu như tôi cứ để như thế này lâu hơn thì chắc chắn sẽ có chuyện tồi tệ hơn xảy ra.
Quả thật đúng như vậy, lát sau tôi chợt cảm thấy sống lựng mình lạnh lạnh. Hơi thở của tên kia ngày càng rõ rệt hơn.
Bỗng có một cảm giác ươn ướt tại gáy cùng với một thứ gì đó nóng bóng đang không ngừng lướt trên từng tấc da thịt của tôi.
Tôi vội vàng la toáng lên.
“Yến Phong!!!Anh làm cái gì vậy mau buông tôi ra!!!”
“Tên điên này, tôi bảo buông ra!! Đồ chó chết!!”
Yến Phong mặc kệ những lời tôi nói hắn ta vẫn tiế tục hành động bỉ ổi của mình. Dùng thứ bẩn thỉu kia thơm thít với liếm gáy tôi.
“Sao lại sợ vậy? Không phải cậu muốn đi thu hút ong bướm làm sao?”
“Đủ rồi Yến Phong anh mau dừng lại đi. Tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“Nhưng tôi chưa thấy đủ.”
Tay hắn luồng vào bụng tôi, vuốt ve phần cơ bụng rồi lại luồn tay xuống cậu em. Rồi khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Cậu không biết sao? Cách tôi đã khiến cho vợ cậu phải bỏ cậu đi theo tôi.”
Nghe đến đây tôi liền không nhịn nữa, dùng cái tay còn lại túm tay hắn không cho hắn tiếp tục sờ.
“Yên Phong, nếu đây là một trò đùa thì dừng lại đi tôi không muốn đùa với anh. Còn chuyện của anh và Mục Ý xảy ra như nào tôi không muốn biết. Hiện giờ như ý anh tôi và cậu ta sắp ly hôn rồi.Hai người sắp có thể đến được với nhau rồi, anh còn muốn gì ở tôi nữa?”
Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc thì hắn còn muốn gì chứ? Bao năm nay từ thời còn đi học cho đến khi trưởng thành những món tôi thích hắn đều cướp hết. Từ những món đồ chơi hay thành tích bạn bè của tôi hắn đều cố gắng cướp và đối đầu với tôi.
Thậm chí là cả Mục Ý, người mà tôi đã dâng trọn cả trái tim.
Hiện giờ hắn đã có được thứ hắn muốn cướp đi người tôi yêu, hắn còn muốn gì nữa?
Cảm nhận được người phía sau đang cứng người, lực đạo của hắn cũng đang dần thả lỏng. Nhân cơ hội tôi liền đạp cho hắn một phát. Rồi chạy xuống giường muốn rời đi.
Chân mới chạm đất liền bị hắn kéo mạnh trở lại. Cây kim truyền nước bị giựt ra, máu từ vết kim đâm không ngừng chảy.
Chết tiệt, tôi bị bệnh máu khó đông nên nếu bị chảy máu dù là vết thương nhỏ thôi cũng sẽ rất khó khăn.
“Yến Phong, mau buông tôi ra tôi bị chảy máu rồi.”
Người phía sau như không nghe tôi nói, áo của tôi bị hắn xé toạc ra. Bỗng một cơn đau tê dại từ phía sau cổ ập đến.
“Aa!! Yến Phong!!! Anh làm gì vậy tôi là alpha đó!!”
Tôi cố gắng gào thét muốn hắn tỉnh táo lại nhưng tôi càng dãy dụa hắn càng cắn mạnh hơn. Đau đớn từ sau gáy cùng với vết thương ở đầu khiến tôi dần mất tỉnh táo.
Trước mắt tôi dần tối sầm đi, miệng tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm cầu xin hắn tha cho mình. Trước khi ngất tôi vẫn còn có thể cảm nhận được cơn đau ê ẩm mà hắn ban cho cùng lời thì thầm gì đó của gã.
“Nhưng biết sao đây thứ tôi muốn vẫn chưa hoàn toàn có được.”
Ý hắn là sao giờ trong tay tôi có còn gì nữa đâu. Hắn cướp hết rồi chẳng phải sao? Những thứ quan trọng nhất của cuộc đời tôi.
“Tôi ghét anh Yến Phong.”