Nam Phụ Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 13: Kiếp trước (12)




“Yến Phong!!! Anh đang làm cái gì vậy?!”

“Không phải cậu muốn ức chế lại kỳ phát tình của mình sao? Tôi giúp cậu.”

Giúp?! Hắn định giúp bằng cách quái nào chứ, cái tên điên này!!!

“Mau thả tôi xuống!!! Tôi không cần anh giúp, cái tên chó chết này!!!”

Mục Ý chạy lên phía trước chắn ngang không cho Yến Phong đi tiếp. Ánh mắt cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống cả tôi và Yến Phong.

“Yến Phong!! Mau đưa anh ấy cho tôi.”

Vẫn là giọng nói dịu dàng ấy nhưng lời nói lại chứa đầy sự đe doạ, nguy hiểm. Nhìn gương mặt khác lạ của Mục Ý, thoáng chốc khiến tôi ngỡ ngàng.

Ở với em ý bao lâu như vậy tôi chưa từng thấy Mục Ý như thế này bao giờ. Thậm chí dường như Mục Ý còn đang toả ra pheromone của mình để chống lại Hứa Phong.

Nhưng vấn đề là Mục Ý là omega, pheromone của omega sao chống lại của alpha được.

“Mục Ý, cậu làm gì vậy mau dừng lại đi!! A hức——“

Không, không đúng đây không phải pheromone của omega mà là alpha mới đúng. Hai pheromone mạnh mẽ đang đấu đá nhau khiến cho tôi cảm thấy ngột thở vô cùng. Thậm chí cơ thể tôi còn như bị giằng xé ra thành hành mảnh, cảm giác này so với lúc bị thú dữ đuổi còn kinh khủng hơn nhiều. Đây chính là cảm giác bị alpha áp chế sao? Thật đáng sợ.

Có lẽ do bị ảnh hưởng pheromone của hai tên chết tiệt kia mà tôi bị bất tỉnh.

Mọi thứ trước mắt cứ lờ mờ biến thành màu đen. Điều duy nhất tôi để ý chính là gương mặt đau khổ cùng vẻ mặt bi thương của quản gia Mặc đang nhìn về phía tôi.

“Quản gia mặc, sao ông lạ nhìn tôi như vậy…?”

———————————

Lúc tỉnh dậy thì tôi đã ở trong một căn phòng xa lạ.

Tiếng ồn bên ngoài khiến tôi bị đánh thức, tiếng la hét ầm ĩ của người dân giống như họ đang đi biểu tỉnh vậy.

Tôi tiến đến cửa sổ và mở cửa ra. Cảnh tượng bên ngoài khiến tôi chết lặng, trên sân tử hình chính là bố mẹ và anh trai tôi cùng với một số người lạ mặt khắc.

“Bố, mẹ———!!!”

Một bàn tay to lớn bỗng bịt chặt lấy mồm tôi, làm cho tôi không thể nào gọi bố mẹ và anh trai được nữa.

Bàn tay này, là Yến Phong. Tôi muốn anh ta bỏ tay xuống nhưng lại bị đe doạ.

“Nếu cậu không muốn chết, cùng với tên quản gia kia thì đừng có dại dột. Cứ im lặng mà đứng nhìn cảnh tượng này đi.”

Cái gì?! Hắn kêu tôi im lặng? Sao tôi có thể nào mà im lặng trong cái tình cảnh này được?! Tên điên này!!!

“CMN!!! Yến Phong anh điên rồi sao?! Anh kêu tôi im lặng nhìn gia đình tôi bị giết?!! Anh tưởng tôi là kẻ hèn nhát chắc mau buông tôi ra!!!”

Đôi tay hắn siết chặt lấy eo tôi không cho tôi di chuyển. Nhìn hình ảnh người nhà mình lần lượt được đưa lên pháp trường mà tôi không thể làm gì. Thật đáng hận, tại sao tôi lại không thể giúp hay cứu họ bây giờ được chứ?

Cái cảm giác bất lực này không ngừng giằng xé tâm trí tôi. Phải cứu họ, cứu họ, người nhà, nguồn sống duy nhất của mình.

“Tôi nói anh buông ra anh không nghe thấy sao?! Yến Phong!!!”

Tôi dùng hết sức kéo đôi tay đang giữ lấy mình, dùng đến khi bị móng tôi cấu cho chảy cả máu hắn vẫn không chịu buông.

“Hứa Thần, tôi e là không được đâu. Cậu bắt buộc phải ở đây. Ở cạnh người mà cậu ghét cay ghét đắng là tôi. “

Hắn dựa đầu vào tai tôi, dửng dưng nói những điều như thể đó là hiển nhiên. Ở cạnh ta rồi nhìn người nhà mình bị giết. Thà vậy tôi đi ngồi lên đầu anh còn hơn.

“Hành hình!!”

Tiếng phán xử của người chủ toà vang vọng ra tận đây. Tôi bị tiếng nói đó thu hút mà quên mất luôn mình đang bị Yến Phong ôm.

Cả gia đình tôi, bố, mẹ, anh trai lên đầu tiên. Mỗi người một máy chém.

“Không, không được, bố, mẹ, anh…”

Phập

Máu bắn tung toé ra khắp nơi đầu của họ mỗi người một nơi.

Cả người tôi quỵ xuống, ngả vào lòng Yến Phong. Họ cứ như vậy mà chết trước mặt tôi.

Những người thân đã từng chăm sóc, ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi buồn lại có thể ra đi một cách dễ dàng trước mặt tôi như vậy.

“Không, không!!!!”

“Không thể nào!!! Bố, mẹ, anh ơi!!! Sao mọi người lại có thể bỏ con như vậy!!! Yến Phong bỏ tôi ra!! Mau bỏ tôi ra!!”

Tôi không biết tình hình phía sau như nào nhưng chỉ biết mọi thứ đã rất hỗn loạn. Tiếng hò reo sung sướng của dân chúng.

Tiếng đồ đạc bị đập vỡ trong phòng, tiếng bước chân vội vàng của binh sĩ. Cùng giọng nói ấm áp của một ai đó đang an ủi tôi.

“Không sao rồi, không sao rồi. Đừng sợ…”

Rõ ràng là một giọng nói dịu dàng nhưng cớ sao lòng tôi lại đau đến vậy. Tại sao, tại sao vậy?

Tại sao tôi lại có thể yếu đuối, hèn nhát, bất lực như này? Tại sao mày lại trở thành như này chứ Hứa Thần?!

“Aaa!!! Cút đi, tất cả là đều tại anh!! Tại anh hết đồ khốn!!! Nếu anh không ngăn tôi mọi chuyện đã không thành như vậy!!! Đi chết đi Yến Phong!!”

Tôi cầm con dao gọt hoa quả lao đến chỗ Yến Phong. Khi đó tôi như mất trí, muốn giết chết hắn ta. Mọi cội nguồn cho sự đau khổ ngày hôm nay.

Nhưng đáng tiếc là không thành, trước khi con dao lao đến đã bị hắn giữ lại bằng tay không. Ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn tôi như thể hắn có thể giết tôi lúc nào không hay. Nhưng tôi không sợ. Lúc này ngoài sự phẫn uất, hận thù ra thì chả còn gì khiến tôi sợ hãi thêm nữa.

Tôi quỳ rạp xuống đất, nước mắt không ngừng chảy. Vì cái gì mà tôi phải chịu đựng những thứ này mà không phải tên khốn đang đứng trước mặt tôi chứ?

Yến Phong nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy sự hận thù của tôi, hắn từ từ cúi xuống.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì? Nghĩ vì sao một tên khốn như tôi không chết đi đúng không? Vậy thì phải xin lỗi cậu rồi, tên khốn này còn phải sống lâu lắm. Tôi còn phải sống để tận hưởng và bảo vệ bé yêu của tôi. Chứ tôi không tan nát như cậu được.”