Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 15




Lâm Vĩnh Gia bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, sáng tinh mơ ngày thứ ba Lâm Vĩnh Gia đã khỏe khoắn đứng ở vườn nhà Mục Cao Cách hấp thụ không khí trong lành.  

“Em với ốm đau của em đều như nhau là Bé Gây Rối, chính là tới để làm anh vất vả đây mà." Mục Cao Cách vừa thắt cà vạt vừa nói chuyện với Lâm Vĩnh Gia.

Vì để tiện thắt cà vạt Mục Cao Cách hơi ngẩng đầu lên, tư thế này khiến anh có vẻ hơi ngạo mạn, hơn nữa tây trang mang thuộc tính mang cấm dục, nhìn Mục Cao Cách như vậy làm Lâm Vĩnh Gia chân mềm xỉu hết cả lên.

Cậu nhảy nhót chạy tới ôm lấy Mục Cao Cách, ghé đến bên tai anh nhẹ giọng nói: “Buổi tối anh mặc như vậy, em làm bé thư ký của anh được không?”

Mục Cao Cách nghe hiểu ám chỉ của Lâm Vĩnh Gia, bệnh vừa hết mà đã lẳng lơ thế rồi, anh duỗi tay nhéo cái mông vểnh của Lâm Vĩnh Gia một chút: “Đừng nhắc đến thư ký, anh chỉ liên tưởng đến Đinh Cảnh.”

Tưởng tượng đến gương mặt của Đinh Cảnh, Lâm Vĩnh Gia tức khắc cảm thấy mất hứng, cánh tay đang ôm tay Mục Cao Cách cũng buông lỏng ra: “Quên đi, em sẽ nghĩ ra cách chơi mới, anh đi làm đi nhaaa." 

Nhìn sắc mặt trong nháy mắt thay đổi của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách cực kỳ bất đắc dĩ: “Vậy em từ từ nghĩ đi, bao giờ rảnh thì đi mua một bộ chính trang, qua một thời gian nữa em cùng anh tham dự tiệc tối của Đoạn gia.”

“Yes, sir.” Lâm Vĩnh Gia đứng thẳng chào anh một cái.

Khi Mục Cao Cách đi làm, biệt thự chỉ còn lại lão quản gia và Lâm Vĩnh Gia.

Nhìn lão quản gia nhàn nhã pha một ấm hồng trà ngồi trong cái đình nhỏ ở khu vườn sau nhà hóng gió, Lâm Vĩnh Gia đứng trên lầu nhìn keo dán và phụ kiện căn nhà búp bê trong tay, cảm thấy như thể mình đã nghỉ hưu sớm. 

Lâm Vĩnh Gia lắc đầu xua đi ý nghĩ này, lắp chiếc ghế nhỏ trong tay rồi thu dọn hộp dụng cụ, cậu liền chạy xuống dưới lầu muốn nói chuyện phiếm với lão quản gia.

“Chào chú Lưu ạ, con có thể tâm sự cùng chú được không ạ?” Trong tiểu thuyết, chú Lưu quản gia là một ông già rất đáng yêu, cũng luôn lặng thầm quan tâm đến sinh hoạt của Mục Cao Cách, cho nên Lâm Vĩnh Gia rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với chú. 

“À, chào cháu.” Chú Lưu yên lặng uống một ngụm hồng trà, nghĩ thầm cái cậu này tìm mình làm gì, chẳng lẽ là tiểu yêu tinh muốn tới khoe khoang mình được sủng ái, lập uy trong cái nhà này.

Mục tiên sinh quả thật quá kỳ cục, làm sao lại mang kiểu người này về nhà chứ. Nhớ đến lúc Lâm Gia Tĩnh sinh bệnh thì Mục tiên sinh khẩn trương thương tiếc, chú Lưu cảm thấy nhất định Mục tiên sinh đã bị những biểu hiện giả dối của tiểu yêu tinh này mê hoặc, mình phải giúp tiên sinh vạch bộ mặt thật của tên tiểu yêu tinh này mới được.

“Chú Lưu, chú đang uống hồng trà ạ? Nghe thơm mùi thơm quá, là Jin Jun Mei đúng không ạ?” Nhìn dáng vẻ chú Lưu không muốn nói chuyện cùng mình, Lâm Vĩnh Gia cũng không nhụt chí, chủ động ngồi xuống bên cạnh ông, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.

“Ừ.” Chú Lưu thấy Lâm Vĩnh Gia ngồi xuống cũng không thể đuổi người, xuất phát từ lễ nghi còn rót cho cậu một ly trà, nhưng mà nhìn Lâm Vĩnh Gia không thuận mắt nên ông đặc biệt keo kiệt chỉ rót một ly vơi vơi.

Thoạt nhìn trông giống như đang tráng ly mà đổ chưa hết nước trà. 

Lâm Vĩnh Gia bị lão quản gia biệt nữu chọc cho vui vẻ, nhịn không cười hùa theo ông hứng thú nói: “Hồng trà của chú Lưu thơm quá, cháu tin rằng nó sẽ rất phù hợp với loại trà bánh xịn nhất.”

“Ồ, cháu còn biết làm trà bánh?” Chú Lưu ở trong lòng cộng cho Lâm Vĩnh Gia vài điểm ấn tượng, thời buổi này người biết thưởng thức những món ăn tinh xảo thật ra không nhiều lắm.

“Dạ, cháu rất có hứng thú với phương diện này. Mỗi lần nặn bánh, nhìn những hoa văn được khắc lên, cháu sẽ cảm thấy người xưa đã sống một cuộc sống vô cùng thanh thản và hạnh phúc, đến cả hoa văn trên bánh điểm tâm cũng có thể tỉ mỉ hoàn mỹ như thế." 

Lúc này, bộ dáng dịu dàng ưu nhã của Lâm Vĩnh Gia hoàn toàn khác với bộ dáng trước mặt Mục Cao Cách, khi nói chuyện như tắm mình trong gió xuân, dường như là một thanh niên có học thức rất cao. 

Thân nhân của chú Lưu đã mất sớm, ông từng nghĩ, nếu mình có cháu trai thì có lẽ sẽ có dáng vẻ của Lâm Vĩnh Gia bây giờ, sẽ ngoan ngoãn ngồi ở một bên cùng mình uống trà nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện xưa. 

“Đúng thế, cuộc sống trước kia tuy rằng khó khăn nhưng giờ nghĩ lại thấy cũng thú vị. Ông nội của chú khi còn sống là một thợ điêu khắc gỗ. Khi chú còn nhỏ, chú thích ngồi xổm bên cạnh nhìn ông điêu khắc." Đôi mắt chú Lưu hơi sáng lên, Lâm Vĩnh Gia ngồi một bên nghe nghiêm túc, mỗi miêu tả của chú Lưu phảng phất như hiện ra sống động trước mắt cậu. 

Chú Lưu cúi đầu uống trà, nhìn mắt Lâm Vĩnh Gia nghiêm túc nghe, trong lòng thấy hơi xúc động, có lẽ tiểu yêu tinh không đến nỗi bất kham như mình tưởng tượng, rốt cuộc là khi sinh bệnh con người hẳn là đều sẽ hơi yếu ớt õng ẹo.

“Lâm Gia Tĩnh này, chú Lưu không có ý khác, nhưng cháu làm gì mà không được, sao cứ phải sống dựa vào đàn ông chứ?” Chú Lưu chân thành khẩn thiết, đứa trẻ tốt như vậy, sao lại phải đi con đường này cơ chứ.

“…… Chú Lưu, cháu là Lâm Vĩnh Gia.” Lâm Vĩnh Gia dở khóc dở cười, một là cậu không biết trả lời vấn đề này thế nào, hai là thì ra chú Lưu vẫn luôn nhớ lầm tên cậu. 

“À, Lâm Vĩnh Gia, Lâm Vĩnh Gia, chú Lưu già rồi nhất thời nói sai.” Chú Lưu hơi xấu hổ rót đầy ly trà cho Lâm Vĩnh Gia, lần này rốt cuộc không keo kiệt nữa.

“Cháu không biết nếu nói thì chú có tin hay không, cháu làm như vậy chỉ để tiếp cận anh Mục mà thôi, cháu không biết ngoài con đường này còn có cách nào khác có thể đến gần anh Mục.”

Trong lòng Lâm Vĩnh Gia trong nháy mắt đã biên soạn bối cảnh hết sức lãng mạn: Một thiếu niên lưu lạc đầu đường sau khi được Mục Cao Cách anh hùng cứu mỹ nhân thì liền trúng tiếng sét ái tình với anh. Từ đó luôn tìm cách tiếp cận Mục Cao Cách, mãi cho đến khi nghe nói Mục Cao Cách tìm tiểu tình nhân, cậu liền tích cực báo danh, thành công trúng cử.

“Tiếp cận…… Mục tiên sinh.” Chú Lưu gần đây mê xem phim thương trường tức khắc giật mình, Lâm Vĩnh Gia chẳng lẽ là gián điệp mà công ty đối thủ phái tới nằm vùng bên cạnh Mục tiên sinh!

Té ra bây giờ Lâm Vĩnh Gia tiếp cận mình là để lấy tình báo về Mục tiên sinh sao?

“Chú Lưu, chú ở bên cạnh anh Mục rất lâu, chú có thể kể thêm cho cháu chuyện về anh Mục được không?” Lâm Vĩnh Gia muốn nghe Chú Lưu kể về chuyện lúc trước của Mục Cao Cách, một mặt là muốn hiểu anh nhiều hơn, mặt khác là muốn tìm khoảng trống để biên soạn chuyện xưa của mình cho hợp lý. 

“Không, chú sẽ không nói cho cháu.” Chú Lưu lắc đầu, ông là quản gia có đạo đức nghề nghiệp, không thể bán đứng ông chủ của mình được. 

Lâm Vĩnh Gia chỉ cho rằng chú Lưu biệt nữu không muốn cùng chính mình chia sẻ chuyện thú vị về Mục Cao Cách cùng mình: “Thế bí mật đổi bí mật thì sao? Cháu sẽ kể cho chú chuyện cháu biết về anh Mục để đổi được không ạ?”

Lão quản gia trong lòng ngứa ngáy, muốn biết nhiều hơn về Mục Cao Cách, rốt cuộc thì ông coi Mục Cao Cách như con trai của mình, mà muốn biết nhiều hơn chuyện của con cũng là chuyện bình thường.

Cuối cùng lão quản gia quyết định biên soạn chuyện xưa kể cho Lâm Vĩnh Gia nghe!

Hơn nữa ông còn lén lút mở ra thiết bị ghi âm trên di động, phòng hờ nhỡ đâu Lâm Vĩnh Gia nói hớ làm lộ dấu vết, khi đó ông sẽ  đưa ghi âm cho Mục tiên sinh, Mục tiên sinh nhất định có thể phát hiện ra điều bất thường của Lâm Vĩnh Gia.

“Vậy chú Lưu muốn biết chuyện gì?” Về Mục Cao Cách thì Lâm Vĩnh Gia có rất nhiều điều muốn nói, nên không biết bắt đầu từ đâu. 

“Vậy đầu tiên cháu kể chú nghe xem làm sao mà Mục tiên sinh lại chọn cháu?” Chú Lưu uống một ngụm trà, che giấu nội tâm tò mò của mình.

Nếu chỉ kể là lúc Đinh Cảnh phỏng vấn chọn người, chính mình dũng cảm tự đề cử bản thân sau đó được chọn luôn thì hơi chán, lỡ đâu chú Lưu thấy mình kể chuyện nhạt nhẽo có lệ thì không tốt, Lâm Vĩnh Gia nhanh chóng bịa ra một câu chuyện mới dựa trên bối cảnh vừa rồi. 

“Bởi vì trong một dịp tình cờ, cháu đã biết là ngưỡng mộ anh Mục.” Lâm Vĩnh Gia nói lời này với vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Nội tâm chú Lưu gật gật đầu, gián điệp thương mại đều nói như vậy.

Lâm Vĩnh Gia kể tiếp, tin Mục Cao Cách tuyển chọn tình nhân được Đinh Cảnh truyền ra, để các hội sở cao cấp chuẩn bị tốt mười trink nam thuần khiết, chờ Mục Cao Cách đến tự mình chọni.

Vì muốn thấy Mục Cao Cách mình hằng mong ước, Lâm Vĩnh Gia trà trộn vào bên trong hội sở, nhưng bởi vì danh sách mười trink nam đã bị các thế lực khắp nơi nhét đầy, Lâm Vĩnh Gia dù khẩn cầu người phụ trách tuyển chọn thế nào cũng không được.

Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ làm người biểu diễn piano ở bên trong hội sở, hy vọng có thể thông qua bản đàn truyệt đạt tình cảm của mình đối với Mục Cao Cách.

Nhưng không ngờ, khi Mục Cao Cách dẫn theo mười trink nam đi hội sở thì liếc mắt một cái nhìn trúng cậu đang đánh đàn trong góc.

“Ồ, đúng là một bản nhạc sầu bi, thật là một con người buồn thương. Em vẫn là xử nam sao?” Mục Cao Cách nâng cằm Lâm Vĩnh Gia.

“Vâng thưa tiên sinh, cơ thể của em chỉ dành cho ngài." 

Lâm Vĩnh Gia thẹn thùng cười chui vào cái ôm của Mục Cao Cách, Mục Cao Cách vì cậu mà giải tán mười trink nam, cũng không đi tiếp các hội sở khác, mà đưa cậu về biệt thự bên sườn núi. 

“Đó là cách mà cháu gặp được anh Mục.”

Lâm Vĩnh Gia kể xong câu chuyện cúi đầu uống một ngụm trà hơi béo ngậy.

“Không thể tưởng tượng được Mục tiên sinh ở bên ngoài……” Chú Lưu ngại nói xấu ông chủ đành nuốt lại những lời đánh giá của mình. Ông nỗ lực tự thuyết phục bản thân, đàn ông phong lưu là bình thường, Mục tiên sinh chỉ là muốn trong số mấy chục người chọn ra một người chứ không phải muốn tất cả đều là của mình, Mục tiên sinh, Mục tiên sinh vẫn là một người đàn ông chính trực.

“Chú Lưu, đến lượt chú kể một chuyện bí mật của anh Mục rồi ạ, cháu muốn hiểu thêm về anh ấy một chút.” Thích một người chính là muốn biết hết mọi chuyện của người đó.  

“Vậy để chú kể cháu nghe chuyện hồi trước tiên sinh hồi trước thích một người đi.” Chú Lưu trong lúc nhất thời không biết nên bịa chuyện gì, chỉ có thể dựa theo đề tài của Lâm Vĩnh Gia rồi bịa vậy.

“Hồi trước thích một người?!" Tông giọng của Lâm Vĩnh Gia đột nhiên cao vút, trong tiểu thuyết rõ ràng không nói Mục Cao Cách trước kia có thích ai.

Nhưng đúng là trong tiểu thuyết chỉ đề cập Mục Cao Cách chưa từng chịch bao giờ, không có nghĩa là trước kia anh chưa từng yêu đương. 

Lâm Vĩnh Gia mất bình tĩnh, tuy rằng biết chuyện quá khứ mình không thể ngăn cản, nhưng vẫn cảm thấy rất tức giận.

“Đúng vậy, trước đây từng Mục tiên sinh từng thích một đối tác làm ăn.” Chú Lưu không biết thế lực sau lưng Lâm Vĩnh Gia biết những gì về Mục tiên sinh, nên ông chỉ có thể tùy tiện lấy một đối tác thân thiết trước kia của Mục tiên sinh thành nhân vật chính khác trong chuyện tình này. “Người đó có phải tên là Hàn Ý đúng không ạ?” Lâm Vĩnh Gia nhớ tới tiểu thuyết xác thật nhắc tới người này. Sau này Mục Cao Cách bị Đoạn Lẫm cầm đầu vòng thế gia xa lánh, có một người là Hàn Ý cố ý từ nước ngoài trở về giúp anh, nhưng không biết vì sao cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

“Là, là anh ta.” Chú Lưu thầm nghĩ thế lực sau lưng Lâm Vĩnh Gia đúng là lợi hại, ngay cả Hàn Ý cũng có thể điều tra ra.

“Chú Lưu nói tiếp đi ạ, cháu nghe.”