Lời gào rống có thể so với lên án này nháy mắt làm cho những người trong phòng đều trở nên an tĩnh.
Mẹ của nam sinh vốn dĩ còn đang trách cứ nháy mắt lệ rơi đầy mặt. Mà cha của nam sinh cũng giống vậy trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, bọn họ có tư cách gì trách cứ con trai của mình? Con cái là tấm gương phản chiếu phụ huynh, chiếu xạ ra tới là bộ dạng thường thấy nhất của cha mẹ.
Bọn họ coi thường bạo lực học đường mà con trai phải chịu, cũng tương đương với việc cam chịu để con trai sau này trở nên lạnh nhạt thờ ơ với việc người khác bị bạo lực học đường.
Là bọn họ sai, tất cả đều bắt đầu từ sự trầm mặc của bọn họ.
Giáo viên phụ trách điều tra lấy được bằng chứng cái gì cũng chưa nói. Cuối cùng, chờ sau khi cảm xúc của ba người đều hòa hoãn xuống, bà rốt cuộc vẫn là hỏi lại đề tài lúc đầu.
"Cho nên em rốt cuộc có làm những việc đó hay không?"
Nam sinh đã tự mình sa ngã, gã trở lại trong phòng, cầm một kiện quần áo nắm ở trước mặt giáo viên, mặt trên lây dính không ít vết máu. Nghĩ cũng biết, là của Lục Bạch.
"Là em đem cậu ta nhốt vào thùng gỗ đấy. Hiện tại cậu ta muốn thế nào? Muốn tố cáo em sao?" Biểu tình trên mặt nam sinh vô cùng lạnh nhạt "Mặc kệ cậu ta vậy! Dù sao em cũng chịu đủ rồi! Trường học có thể thay đổi cái gì chứ? Đọc nhiều sách cũng chẳng giúp ích gì được, vận mệnh của con người ngay từ lúc bắt đầu đã được định sẵn rồi."
"Con kiến chính là con kiến." Nhìn quanh căn nhà rách nát một vòng, trên mặt nam sinh hoàn toàn không có vẻ xấu hổ và ân hận của người đã từng bắt nạt bạn học, mà là châm biếm cùng trào phúng.
Giáo viên nhíu mày, bà cũng không vội vã rời đi, mà là nói với gã "Gia đình ban đầu của Lục Bạch rất là ác liệt, thậm chí trong lúc em ấy nằm viện, mẹ nuôi của em ấy còn tiến hành bạo lực gia đình với em ấy. Tôi nghĩ, tốt nhất không cần đem chính sai lầm của em hoàn toàn đổ lỗi cho gia đình mình."
"Vậy nếu không thì sao? Em phải sùng bái Lục Bạch cuối cùng có thể trưởng thành thành một người hữu dụng à?"
Giáo viên thở dài, cuối cùng cái gì cũng không nói nữa.
Bà không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này đã bị bạo lực học đường làm cho vặn vẹo bộ dạng vốn có, dần trở nên xấu xa đến mức ghê tởm.
Mà bắt đầu từ khâu đột phá này, chân tướng về lễ Giáng Sinh cuồng hoan rốt cuộc cũng lộ diện ra bên ngoài ánh sáng.
Hành vi độc ác của Địch Tuấn Thanh được mọi người nhìn thấy rõ ràng, mà cùng lúc đó, vụ án của Viên Vũ lại lần nữa được nhắc tới trên báo chí.
[ Dùng thuốc? Trời ạ, mấy đứa trẻ bao lớn mà thủ đoạn đã phức tạp như vậy rồi sao? ]
[ Quá ghê tởm rồi đó! Mấy người này đều là phú nhị đại? Trong nhà có không ít tiền, như thế nào lại không giáo dục tử tế con cái của mình vậy? ]
[ Hào môn không phải như thế đâu! Mấy người xung quanh mà tôi biết đều được giáo dục theo kiểu tinh anh từ nhỏ, vừa khiêm tốn lại nội hàm! ]
[ Người xấu không phân biệt bối cảnh, huống chi những người này nói không chừng từ phía trên đã nát bét rồi! ]
Một nhà Địch Tuấn Thanh bị lột da đầu tiên.
Những chuyện khác trong quá khứ đều lần lượt được lôi ra, chỉ là riêng mỗi án oan của cha mẹ Hàn Trăn cũng đã đủ để có thể định tội.
Địch gia trước kia gia thế hiển hách, cho dù thật sự có nhân chứng cũng ngại tình huống của gia đình mình, không muốn rước họa vào thân.
Nhưng hiện tại đã khác, Địch gia suy tàn, loại sự tình thích giúp đỡ người khác này cũng trở nên không còn khó khăn như vậy.
Huống chi, những người đang mơ ước Địch gia đó cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội giấu giấu giếm giếm, tất nhiên là muốn đem những nhân chứng còn chưa lộ diện này đẩy ra, làm Địch gia càng tiến thêm một bước tới sự diệt vong.
Giết người thì đền mạng, mẹ của Địch Tuấn Thanh là người đầu tiên bị mang đi. Mà ngay sau đó cha của hắn cũng bị đưa đi.
Địch Tuấn Thanh tuy rằng là đại thiếu gia của Địch gia có thanh danh hiển hách. Nhưng hiện tại bất quá cũng chỉ là một phế vật sống khiêng không dậy nổi gia nghiệp.
Mà cha của Địch Tuấn Thanh sau khi bị bắt giữ cũng không có năng lực đi bổ khuyết lỗ hổng sau đó của Địch gia, lỗ thủng của Địch gia tự nhiên là càng lúc càng lớn.
Địch Tuấn Thanh không có cách nào, chỉ có thể thử đi khắp nơi tìm cứu viện. Nhưng nơi nào lại dễ tìm như vậy?
Chuyện này của Địch gia nháo ra thật sự rất lớn, rõ ràng không thể lành lại, rồi mặt sau còn có Lục gia như hổ rình mồi.
Cái khác không nói, chỉ nói đến Lục Bạch liền khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lục Hoàn tuy rằng vẫn luôn không tỏ thái độ, nhưng lại làm đủ tư thái là phải vì Lục Bạch mà đòi lại công đạo.
Kể từ đó, người thiện lương một chút chỉ là nói lời dịu dàng từ chối. Nhưng những người lòng mang ý xấu lại là ngay cả mặt mũi cũng đều không cho, trực tiếp đem Địch Tuấn Thanh đuổi ra ngoài.
Trơ mắt nhìn những kẻ trước kia đến tư cách làm tùy tùng cho mình cũng đều không có đang ở trước mặt mình diễu võ dương oai, Địch Tuấn Thanh không khống chế được tính tình, duỗi tay túm cổ áo đối phương muốn đánh tên đó một trận.
Kết quả lại bị bảo vệ trong nhà đối phương đẩy ngã đến trên mặt đất.
"Trước mặt mọi người định đánh người? Được, cũng đừng dạy dỗ hắn làm gì, trực tiếp báo án đi!" Đối phương lạnh nhạt nhìn Địch Tuấn Thanh bị đánh ngã trên đất, lời nói ra tất cả đều là trào phúng.
Địch Tuấn Thanh cả người đau nhức nhìn tên đó, chỉ cảm thấy chính mình đã chịu vũ nhục quá lớn.
Nhưng mà không sao cả, hắn còn có thể đứng lên. Nghĩ đến năm đó Lục Bạch cũng hung hăng mà bị nhục nhã như thế này, cuối cùng còn có thể xoay người. Địch Tuấn Thanh lại cảm thấy bản thân mình vẫn tiếp tục nhẫn nhịn được.
Lại nói, hắn còn có thể xuất ngoại, chẳng lẽ còn sẽ bị nhốt mãi ở trong nước?
Còn về phần đôi vợ chồng kia, cứu không được, đơn giản cũng chẳng cần cứu nữa, mang theo tiền chạy lấy người thôi.
Mười năm phong thủy thay phiên chuyển, hắn nhất định có thể trở về đem thù cần báo thanh toán cho bằng sạch.
Nghĩ như vậy, Địch Tuấn Thanh lau mặt, cân nhắc làm như thế nào để chạy trốn.
Nhưng mà đúng lúc này cảnh sát lại thật sự tới mang hắn đi.
"Chỉ là ẩu đả bình thường thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ?" Địch Tuấn Thanh ý đồ còn muốn giải thích với cảnh sát.
Nhưng mà rất nhanh, chờ sau khi tới Cục Cảnh Sát, Địch Tuấn Thanh mới phát hiện, hóa ra sự tình không còn đơn giản như hắn đã tưởng tượng.
Bản án kia của Lục Bạch cuối cùng vẫn là tra ra được chân tướng.
Mà những tên trong nhóm phụ nhị đại kia, vì trốn tránh trách nhiệm đã đem toàn bộ tội lỗi đẩy lên người hắn, biến hắn thành người chịu tội thay.
"Bọn mày dám nói lúc ấy bọn mày không có động tay chân? Là một mình tao làm ra sao?" Tới mức này rồi, Địch Tuấn Thanh cũng không có khả năng giấu giếm thay bọn chúng.
Một đám người rõ ràng là tách ra thẩm vấn, nhưng lại sống sờ sờ trình diễn một vở kịch chó cắn chó.
Lục Tây chính là người đầu tiên thẩm vấn. Nhưng càng nghe sắc mặt của gã liền trở nên càng thêm khó coi.
Lúc trước gã đã biết cuộc sống của Lục Bạch chính là cái dạng địa ngục trần gian gì, nhưng hiện tại mới chân chính ý thức được cái địa ngục này cụ thể đáng sợ tới cỡ nào.
Đám phú nhị đại này, sau khi mang đến cho người khác thương tổn không cách nào có thể chữa lành được, tất cả suy nghĩ trong đầu vẫn như cũ là như thế nào để có thể trốn tránh trách nhiệm, như thế nào có thể giảm nhẹ tội, thậm chí luật sư do nhà bọn chúng phái tới cũng là tận dụng mọi khả năng đem đứa con có thể lên tòa án của cố chủ* đưa ra ngoài, làm cho bọn chúng thoát đi chế tài của pháp luật.
Nhưng mà không ai ý thức được, Lục Bạch trong vụ bạo lực học đường cuồng hoan kéo dài này đã mất đi một chân, từ một thiếu niên lành lặn có tương lai tươi sáng biến thành một người nơi chốn bị hạn chế hoạt động.
Lục Tây còn nhớ rõ bộ dạng Lục Bạch ngồi một mình trên giường phát ngốc thời điểm bản thân gã trộm đi bệnh viện thăm Lục Bạch. Cậu đang suy nghĩ cái gì?
Tuy rằng nhìn không ra khổ sở, nhưng cậu vẫn luôn khổ sở phải không?
Nhìn đám quỷ múa loạn trong buổi thẩm vấn, Lục Tây che lại mặt, cuối cùng vẫn là hối hận. Nếu ngày đó Lục Bạch ở hội sở báo án bản thân gã có thể đem cậu cứu ra ngoài, hơn nữa kịp thời bảo vệ, có phải sẽ không có những chuyện xảy ra về sau hay không?
Lục Bạch cũng có thể giống như trong giấc mơ mà mình đã tưởng tượng, ở kỳ thi đại học mấy tháng sau thuận lợi vượt qua, trở thành cảnh sát.
Nhưng tất cả, không có "nếu như".
Một án này của Lục Bạch liên lụy đến rất nhiều người, rồi sau đó những chuyện lâu năm liên tục được tuôn ra cũng làm người trầm trọng không dám ngẩng đầu.
Chuyện liên quan đến án kiện giống như giếng phun từ bốn phương tám hướng thoát ra ngoài, những thiếu niên trước đây đã từng chịu xâm hại bằng bạo lực học đường cũng thừa dịp cơ hội này, cùng nhau đứng lên.
Không có bất cứ một hung thủ một tay nhiễm máu người nào có thể tránh khỏi được lần thẩm vấn long trọng này. Nháy mắt việc lập án kiện hình sự thành công càng đem án này đẩy hướng về một phía sóng gió cao hơn.
Địch Tuấn Thanh đã bị bắt giữ điều tra.
Luật sư lần này tới đã cảm thấy Địch Tuấn Thanh không có khả năng thoát tội, chỉ có thể khuyên nhủ hắn thông qua thái độ tích cực nhận sai hòng hạ thấp hình phạt cuối cùng.
"Tôi sẽ không xin lỗi Lục Bạch!" Thái độ của Địch Tuấn Thanh thật sự cắn chết không buông.
Luật sư cũng không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể ném cho Địch Tuấn Thanh một phần tố tụng khác "Cậu có thể không nhận sai, nhưng mà nói như vậy tôi không thể bảo đảm cậu khi nào mới có thể từ bên trong đi ra."
"Tính huống hiện tại của Địch gia, phá sản là nhất định, với những sản nghiệp không sạch sẽ bên trong đó chỉ sợ cha của cậu trốn không thoát được án tử hình. Còn về phần mẹ cậu, án tử của cha mẹ Hàn Trăn đã điều tra xong, nhất định phải vào tù."
"Về phía cậu, cậu biết không? Cha mẹ của Lục Lộc đã tố cáo cậu rồi."
"Nhà bọn họ tố cáo tôi? Lục Lộc chính là tự mình trèo lên giường tôi, hiện tại thấy tôi nghèo túng nên cũng muốn cắn ngược lại một cái đúng không?" Địch Tuấn Thanh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Luật sư nhìn bộ dạng không rõ ràng lắm của Địch Tuấn Thanh, đột nhiên cũng cảm thấy mệt tâm vô cùng "Cậu rốt cuộc có hiểu tình huống hiện tại của mình không vậy? Nếu cậu không phối hợp với tôi, chỉ sợ tôi cũng không thể giúp gì cho cậu."
"Tôi đưa tiền, ông không phải nên giúp tôi thưa kiện sao?" Địch Tuấn Thanh đúng thật là biết rõ tình huống của mình không ổn, nhưng dù sao hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, lòng dạ và tâm cơ đều hoàn toàn không theo kịp. Đi lên liền nhịn không được muốn quay trở về.
"Ông liên tục chất vấn tôi là có ý tứ gì? Tôi tiêu tiến mời ông là muốn ông giúp tôi thoát tội, chứ không phải là tiêu tiền mời ông tới đây răn dạy tôi!"
"Ông rốt cuộc có làm được không? Nếu không được bây giờ tôi liền thay đổi người!"
"Được thôi! Nếu cậu đã nói như vậy." Luật sư cũng không phải quả hồng mềm. Trước kia là xem ở chút tiền bỏ ra, ông ta cũng coi như là hết lòng hết dạ, hiện giờ Địch gia đến người đứng đầu cũng không có, cha mẹ của Địch Tuấn Thanh giống nhau đều phải ở trong ngục giam vượt qua quãng đời còn lại, ông ta còn quản Địch Tuấn Thanh làm cái gì.
Vì thế, luật sư ở ngay tại chỗ đơn giản làm giải trừ quan hệ ủy thác với Địch Tuấn Thanh. Thanh toán phí dụng liên quan mấy ngày nay chạy đông chạy tây xong, luật sư không có việc gì một thân nhẹ nhõm rời khỏi Cục Cảnh Sát.
Mà bên phía Địch Tuấn Thanh còn đang nỗ lực muốn tìm luật sư mới thay thế. Nhưng mà sự việc nơi nào còn đơn giản như vậy?
Địch gia gặp nạn, một người có thể quản chuyện đều không có. Quản gia cố gắng chống đỡ một trận đại cục, nhưng mắt thấy ngay cả tiền lương của ông cũng không thể thanh toán hết được, đơn giản liền nộp lên đơn xin từ chức, sau đó mang theo số tiền nhiều năm tích góp được mà rời đi.
Đổi một nơi khác, ông ta còn có thể có cuộc sống mới.
Còn về phía những người giúp việc trong biệt thự của Địch gia cũng đều rất nhanh liền tản đi.
Công ty của Địch gia đều đã bị niêm phong, số tiền mà Địch Tuấn Thanh có thể sử dụng cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa vì điều tra nơi kinh tế phát ra, tài khoản của cha mẹ Địch Tuấn Thanh đều bị khóa lại, rất nhanh ngay cả tiền để Địch Tuấn Thanh mời luật sư cũng không còn. Chỉ có thể xin viện trợ pháp luật.
Nhưng mà cho dù như thế nào, đáp án cuối cùng đều giống nhau, Địch Tuấn Thanh cùng Địch gia, chung quy phải vì những chuyện trước đây bọn họ tạo nghiệt mà trả giá đại giới tương xứng.