Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 193




Cho nên ý của bác sĩ là bảo chị của tôi tiếp tục ở cùng tên khốn rác rưởi kia? Người nhà hắn thiếu chút nữa đánh chết chị của tôi đó! Cái tên Alpha rác rưởi kia cũng giống vậy chuyên động thủ với chị ấy!"

"Bác sĩ, chị của tôi không thể quay trở về. Chị ấy thật sự sẽ chết." Hồ Hàm giữ chặt lấy cánh tay bác sĩ, cơ hồ muốn quỳ xuống "Cầu xin ngài, cầu xin ngài nghĩ lại biện pháp đi!"

"Chị của tôi không thể trở về, chị ấy thật sự sẽ bị đánh chết!"

Bác sĩ này cũng là một Omega, Hồ Hàm nói làm vành mắt của cô cũng đỏ lên theo "Nhưng nếu không quay về, chị của cậu cũng sống không nổi."

"Omega không có Alpha ở bên người, sẽ chịu không nổi kỳ dịch cảm. Mặc dù lần này có thể qua khỏi, thì lần sau cũng rất khó. Người muốn sống cả đời, lâu lâu dài dài thêm vài thập niên nữa, cô ấy sẽ bị bức điên."

"Cậu lại suy xét cẩn thận một chút đi!" Nói xong, giống như là không có cách nào đối mặt với Hồ Hàm đang suy sụp, bác sĩ chỉ có thể vội vàng rời đi.

Mà Hồ Hàm đứng ở tại chỗ mê mang quay đầu nhìn Lục Bạch, ánh mắt chỉ còn lại có bất lực.

Nó lặng im đứng thẳng mười mấy giây, sau đó lảo đảo đi đến cửa phòng bệnh của Hồ Duyệt.

Xuyên thấu qua cửa sổ, nó thấy bộ dạng Hồ Duyệt hôn mê nằm ở trên giường. Xương gò má vì gầy gò mà nhô lên cao cao, làn da khô ráo và thô ráp, điển hình của hình tượng cô gái bị chịu áp bách trong các bô phim. Mà cánh tay lộ ra bên ngoài để truyền dịch của Hồ Duyệt, càng là tái nhợt và gầy yếu. Xương ngón tay nhô lên rõ ràng, lòng bàn tay còn lưu lại dấu vết do hàng năm làm lụng vất vả.

Hồ Hàm đi vào, sờ sờ tay của Hồ Duyệt, so với băng còn lạnh lẽo hơn, cơ hồ không có độ ấm của con người.

"Không, không phải như thế." Hồ Hàm đỏ con mắt lẩm bẩm tự nói, nó còn nhớ rõ bộ dáng vốn dĩ của tay Hồ Duyệt.

Khi còn nhỏ, chị sẽ lôi kéo nó đi công viên. Mặc dù là mùa đông, lòng bàn tay nắm tay nó cũng là mềm mại và ấm áp.

Cho dù là cái ngày báo tới tin dữ của cha mẹ, vòng tay của chị khi ôm nó cũng vô cùng nóng bỏng, phảng phất như vậy có thể mang đến cho nó sự che chở.

Nhưng mới ngắn ngủi mấy năm, chị của nó liền trở nên gầy yếu như vậy, nếu không phải còn có hô hấp thể hiện triệu chứng của sinh mệnh, Hồ Hàm thậm chí cảm thấy, nó đã mất đi người thân quan trọng nhất của mình.

Khống chế không được che lại mặt, Hồ Hàm quỳ gối bên mép giường Hồ Duyệt, ô ô khóc lên.

Chị của nó mới 22 tuổi a! Chính là độ tuổi đẹp nhất của một Omega.

Thời điểm cha mẹ qua đời, Hồ Hàm ở bệnh viện nhìn thấy mặt cha lần cuối cùng, đã thề rằng cả đời này đều phải bảo hộ chị chu toàn.

Nó từng nói, mình sẽ thực mau lớn lên, bảo vệ thật tốt chị gái cùng cái nhà này.

Nếu tương lai người muốn theo đuổi chị không đủ ưu tú, cho dù là một Alpha, nó cũng sẽ đem kẻ đó đánh trở về. Còn muốn cho chị mặc vào chiếc váy cười đẹp nhất, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.

Nó sẽ thay thế cha giữ gìn căn nhà này, làm mình cùng chị trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhưng bất quá ngắn ngủi mấy năm, nó ở Lục Viện bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, chạy thoát ra ngoài cũng chỉ có thể trốn đông trốn tây, còn về chị......

Nhìn Hồ Duyệt trên giường, Hồ Hàm hận trong tay mình không có một thanh đao, như vậy nó có thể đi đâm chết những kẻ cặn bã kia, sau đó tự sát tạ tội.

Nhưng vậy thì có thể làm được gì đây?

Nếu điều bác sĩ nói là đúng, như vậy cả đời của chị nó cũng đã bị hủy hoại. Hồ Hàm trong nháy mắt phân biệt không ra, nó rốt cuộc là nên để chị cùng tên khốn nạn đó ở bên nhau, hay là hưởng thụ sự tự do, nhưng thân thể phải chịu đủ mọi thống khổ.

Hồ Hàm tiến thoái lưỡng nan, bất luận là lựa chọn nào, đều là thọc một cây đao vào trái tim đã đẫm đìa máu tươi của nó.



Lục Bạch xoa xoa mái tóc của Hồ Hàm, bị đứa nhỏ bổ nhào vào trong lồng ngực.

"Lục ca, Lục ca......." Như là muốn tìm một cọng rơm cứu mạng, Hồ Hàm vẫn luôn kêu Lục Bạch.

Lục Bạch thở dài "Đừng khóc, chị của em muốn ly hôn hay không em có thể chờ cô ấy tỉnh lại rồi trưng cầu ý kiến. Nhưng hiện tại chúng ta còn có chuyện khác phải làm nữa."

Hồ Hàm ngẩng đầu nhìn Lục Bạch, tức khắc hiểu ra điều Lục Bạch nói là cái gì.

Bọn họ còn chưa có đem căn nhà lấy về. Kế hoạch ban đầu của bọn họ, là chờ sau khi cứu được Hồ Duyệt ra ngoài, lợi dụng thân phận thừa kế của Hồ Duyệt trực tiếp danh chính ngôn thuận đòi lại nhà ở. Còn về phần hai kẻ khốn nạn cực phẩm chú thím kia, chờ sau khi Hồ Hàm lớn hơn có thể thu thập bọn họ.

Nhưng hiện tại, mắt thấy chị gái chịu đủ tra tấn, Hồ Hàm lại không nghĩ sẽ nhẫn nại như vậy nữa.

Trong lòng nó như bốc lên một phen nhiệt hỏa, hận không thể đem hết thảy thiêu đốt thành tro bụi, cái gì mà tương lai còn dài đều là đánh rắm, nó chỉ nghĩ lập tức muốn đem những người đã từng thương tổn Hồ Duyệt phải trả giá đại giới!

Dựa vào trong lồng ngực Lục Bạch, Hồ Hàm trầm mặc hồi lâu, sau đó trịnh trọng nói "Lục ca, thực xin lỗi. Em muốn dùng thân phận của mình để trở về......"

"Em biết sẽ khiến cho mọi người thêm phiền toái, nhưng em thật sự không thể nhịn được nữa." Hồ Hàm đầy mặt hổ thẹn, nhưng ngữ khí khó có lúc kiên quyết "Chị của em đã chịu quá nhiều tra tấn, em nhất định phải trở về báo thù. Đúng vậy, em xúc động như thế không thể thay đổi cái gì, cũng không được đền bù cái gì. Nhưng, nhưng coi như là xả giận thay cho chị của em!"

"Dù sao, em là em trai ruột của chị ấy. Chị đã thống khổ như vậy rồi, nếu em không thể vì chị làm chút gì đó, em đây còn có tư cách gì kêu chị ấy một tiếng chị?" 

"Sau khi cha mẹ qua đời, bọn em chính là người thân duy nhất. Trên thế giới này, nếu còn có một người có thể quang minh chính đại thay chị ấy kêu một tiếng ủy khuất, vì chị ấy mà đứng ra che chắn, vậy chỉ còn lại có em."

"Lục ca, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."Hồ Hàm hung hăng mà lau một phen nước mắt "Anh đi trước đi! Trở về mang theo mọi người đổi một nơi khác. Tiền em sẽ nghĩ cách kiếm được, anh yên tâm. Chỉ cần lấy lại được căn nhà, em liền đem phòng ở bán đi, sau đó mang theo chị của em chạy trốn tới một nơi khác sinh hoạt."

"Em không sợ bị những người đó bắt được sao?" Lục Bạch bình tĩnh hỏi Hồ Hàm.

Nhưng Hồ Hàm lại giống như là đột nhiên bình tĩnh lại "Sẽ không bị bắt được."

Nó nói những lời này một cách vô cùng quyết tâm. Hồ Hàm đã tính toán tốt, sau khi tiễn Lục Bạch đi, nó liền sẽ dùng thân phận của mình trở về báo thù. Sau khi dàn xếp cho chị thật tốt, nó liền một mình rời đi thật xa, một khi bị Lục Viện phát hiện, nó sẽ tự sát, sẽ không thể Lục Viện có bất cứ cơ hội nào lợi dụng mình uy hiếp Lục Bạch hoặc là chị.

Huống chi, Hồ Hàm ý đồ đem suy nghĩ của mình nói rõ "Lúc trước Lục ca anh ở trên mạng đã đem chuyện của Lục Viện cho hấp thụ ánh sáng. Em vừa lúc có thể lợi dụng chuyện này đem chuyện của chị và em cũng cùng nhau cho lộ ra bên ngoài."

"Em là chạy ra từ Lục Viện. Em không có bệnh, Lục Viện lại nhận tiền đem em giam lại. Như vậy, những sự thật trong bài đăng lúc trước anh phát ra liền càng thêm chân thật. Có em làm bia ngắm, Lục Viện vội vàng giải quyết vấn đề của mình, mọi người cũng sẽ được an toàn."

"Lục ca, em không phải quân cờ gì đó của thế gia, chỉ là một tiểu lâu la bị hãm hại đánh bậy đánh bạ ném vào. Hơn nữa người bên phía nhà của ông nội cũng không biết em cùng mọi người có liên quan, đều cho rằng em là đánh bậy đánh bạ đi theo trốn ra ngoài."

"Hiện tại em nhất định phải báo thù."

"Những người đó......không xứng ở trong căn nhà mà cha mẹ em để lại. Em muốn cướp trở về, bọn họ từ nơi này của em trộm đi, em đều phải cướp về toàn bộ!"

Hệ thống theo bản năng khuyên Lục Bạch cự tuyệt: "Này không được đâu! Các ngươi vốn dĩ là chạy trốn ra. Nháo lớn như vậy quá dễ dàng bị phát hiện."

Nhưng Lục Bạch lại ngoài dự đoán, cậu không có trả lời hệ thống, mà trực tiếp đáp ứng với Hồ Hàm "Nếu em đều đã nghĩ kỹ rồi, vậy đi rửa mặt đi."

"Vậy Lục ca anh chừng nào thì đi?" Hồ Hàm theo bản năng muốn nói để mình đưa tiễn Lục Bạch.

Nhưng lại bị Lục Bạch ngăn cản "Anh không đi."



"A?"

Lục Bạch thở dài, nắm lấy tay Hồ Hàm. Cảm xúc của đứa nhỏ kích động, tay cũng vẫn luôn không ngừng run rẩy "Em đã suy sụp thành như vậy rồi, thật sự có thể tự mình lấy lại công đạo sao? Nghe nói hai chú thím kia của em đều không phải cái dạng tốt lành gì."

"Nhưng......vạn nhất liên lụy anh?"

"Từ thời điểm cùng nhau chạy ra ngoài, chúng ta cũng đã là một thể cộng đồng. Cùng với phân tán ra từng người rồi bị đánh bại, không bằng tụ ở bên nhau, báo đoàn sưởi ấm. Dù cho những người đó đuổi tới, chúng ta nhiều người cũng có thể phản kháng ra một con đường sống."

"Cho nên, thời điểm mang em tới đây, anh liền làm ra hai tính toán quan trọng, nếu em không nghĩ nhẫn nại mà muốn trực tiếp tìm tới cửa nói chuyện, thì phải làm như thế nào."

"Lục ca......" Hồ Hàm cảm động muốn chết, lại không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Lục Bạch xoa xoa tóc của nó "Bất quá như vậy thời điểm chúng ta trốn trở về lộ trình liền sẽ gian khổ hơn một chút, có sợ hãi không?"

"Em không sợ." Dừng một chút, Hồ Hàm bồi thêm một câu "Chị em cũng sẽ không sợ!"

Thời điểm cha mẹ còn sống, sinh hoạt của hai chị em vô cùng hạnh phúc, lại cũng không phải tiểu bạch hoa nuôi dưỡng trong nhà ấm không thể chịu được sóng gió.

Nếu không nó sẽ không bị đưa đến Lục Viện về sau còn có thể giữ vững tâm trí không trở nên điên loạn, chị của nó càng sẽ không vì nó mà cam nguyện bị bán, sau đó ở trong cái nhà kia chịu khổ nhiều năm như vậy.

Chỉ cần có thể sống sót, chính là vì chờ cái ngày báo thù này.

Lục Bạch muốn cảm xúc của Hồ Hàm bình tĩnh lại, để cho nó đi trước rửa mặt thay quần áo, mà chính mình ở lại đem sự tình ở trong đầu suy tính lại hai lần.

Hệ thống nhịn không được nói "Này hình như không phù hợp với tác phong hành sự của ngươi cho lắm."

Liên tục qua hai thế giới, phong cách cá nhân của Lục Bạch đã tương đối rõ ràng. Cậu là điển hình của kiểu không thấy con thỏ không thả chim ưng, cũng không làm bất cứ một chuyện dư thừa nào. Nhưng hiện tại trợ giúp Hồ Hàm và Hồ Duyệt, lại có điểm quá mức ôn nhu.

Nhưng Lục Bạch lại đáp lại một câu "Bọn ta là bằng hữu cùng nhau chạy thoát ra ngoài."

"Cùng với việc cuối cùng chỉ có thể quỳ gối trước mộ bọn họ hối hận, không bằng từ lúc bắt đầu liền chết cùng một chỗ, ít nhất không tịch mịch." Câu này của Lục Bạch nói thật sự là thê lương, hệ thống từ trong đó cảm giác được một tia cực kỳ bi thương tuyệt vọng.

Nhưng Lục Bạch che giấu cảm xúc rất nhanh, hệ thống không có cách nào nhìn trộm được, cũng không có cách nào thấy rõ quá khứ của bản thân Lục Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, Hồ Hàm đã thay xong quần áo, rửa xong mặt mũi đi ra tới.

Lục Bạch vẫy tay gọi nó đến bên người, chuẩn bị mang theo nó đi tìm chú thím đen đủi của Hồ Hàm.

Từ góc độ của Lục Bạch phân tích, cậu cảm thấy sự tình trong nhà Hồ Hàm có lẽ không có đơn giản như điều chị em Hồ Hàm nhìn thấy.

Cái khác không nói, chỉ nói tới việc cha mẹ hai người bọn họ vừa mới qua đời, chú và thím của Hồ Hàm liền tìm được cơ hội, lập tức đi vào trong nhà, trước giam Hồ Hàm, lại bán Hồ Duyệt. Lục Viện còn dễ nói, dân gian có nhiều lời đồn. Nhưng Alpha có độ xứng đôi cao với Hồ Duyệt kia lẽ ra không nên dễ tìm được như vậy.

Lục Bạch hoài nghi, động tác bọn họ nhanh như vậy, nói không chừng sớm đã có mưu đồ. Nếu thật là như thế, vậy tai nạn xe cộ của cha mẹ Hồ Hàm có lẽ cũng không đơn giản.

Trong lòng Lục Bạch có ý tưởng. Mà Hồ Hàm bên kia cũng đã chuẩn bị tốt, đi đến mép giường Hồ Duyệt cùng cô nói lời tạm biệt.

"Chị, chờ em trở lại." Hồ Hàm cẩn thận đem tay của Hồ Duyệt bỏ vào trong chăn, sau đó đi đến bên người Lục Bạch.

"Lục ca, chúng ta đi thôi!"