Mùa đông ở miền Bắc rất lạnh. Không phải cái lạnh thoáng qua mà cái lạnh đậm, cái rét buốt chỉ cần ra đường thôi đã thấy da gà nổi khắp người. Tôi không phải là người con gái gốc Bắc mà là người miền trung, mới chuyển ra Bắc để sinh sống và làm việc. Thời tiết vào đông, tôi cũng lười không muốn ra khỏi nhà nên thú vui tiêu khiển duy nhất của tôi trong những ngày này là đọc tiểu thuyết.
Gần đây, con Linh ở cùng nhà với tôi có giới thiệu một quyển tiểu thuyết tâm lý, tên của nó là "Xuyên ngày đêm." Lấy bối cảnh của Đà Lạt xưa, câu chuyện bắt đầu từ khi có một gia đình danh gia vọng tộc mới chuyển đến ngôi biệt thự cổ. Người ngoài thoạt nhìn vào ai nấy cũng đều phải ngưỡng mộ nhưng điều mọi người không thể ngờ, đằng sau gia đình ấy là biết bao sự trả thù đã được lên kế hoạch từ rất lâu. Nam chính từng đi lính tham gia quân đội sau này xuất ngũ vì người nhà họ Đinh mang một món nợ rất lớn với gia đình anh nên đã sắp sếp anh trở thành người quản gia trong nhà.
Nhưng rồi, những thành viên trong gia đình nhà họ Đinh lần lượt qua đời. Người thì chết yểu, người thì tự tử, kể cả tai nạn. Rồi dần chỉ còn người mợ cả, cậu chủ út liệt hai chân, vợ chồng cô hai.
Nữ chính là Ngô Gia Linh, một nữ bác sĩ tốt bụng được sắp cho cậu út. Tên của nữ chính là tên của con Linh bạn tôi vì đây là bộ tiểu thuyết nó viết.
Dần dần nó kết thúc giống hầu hết các quyển tiểu thuyết tâm lý khác. Tìm ra hung thủ rồi nam nữ chính hạnh phúc bên nhau. Chỉ có điều, tôi thấy nam phản diện Đinh Tống rất tội nghiệp.
Vì trả thù cho mẹ mà sẵn sàng giết những người cùng máu mủ, dùng thuốc để duy trì tê liệt chân mặc dù đã khỏi từ lâu. Tất cả là để nam chính Quốc Anh mắc bẫy nhưng không thể ngờ lại bị Gia Linh người đã luôn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối, dơ bẩn của cậu giết chết.
Tôi thật sự không thể chịu được nổi cái chết cẩu huyết như thế này. Mang tâm trạng bức bối, tôi qua phòng con Linh đập cửa muốn hỏi cho ra lẽ.
Linh mở cửa thấy tôi không nói, không rằng liền biết được vấn đề: "Không phải tớ cố tình đề Đinh Tống chết nhưng do bí quá không nghĩ ra gì nữa." Linh vò đầu nói.
Tôi cũng không muốn nói gì nhiều với con Linh nữa nên chỉ mắng nó thêm đôi câu rồi đi ngủ. Lúc ngủ dậy tôi thấy đầu rất đau như búa bổ. Vừa mới tỉnh lại tôi khá mớ màng, hình hôm nay nệm nhà tôi hơi lạ. Bình thường thì nệm nhà tôi khá êm ái nhưng hôm nay nó lại cứng như đá, khi tầm mắt đã đỡ nhòe hơn tôi liền xác định được vấn đề. Đương nhiên đây không phải nệm gì cả vì nó là một con đường, nói cách khác "Tôi đã xuyên không." Tôi nhéo lại mặt mình một lần nữa. Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của tôi đã lên một tầm cao mới, bây giờ được trả nghiệm thực tế cảm giác hơn hẳn.
Tôi nhìn xung quanh rồi đứng phắt dậy. Đầu tiên, là phải xác định bản thân xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào. Tôi đi xung quanh, thấy một người phụ nữ mặc một bộ váy xòe tà ngang nhìn rất cổ điển: "Cô ơi cho cháu hỏi tí, bây giờ là năm nào ạ?" Tôi nói bằng giọng miền Bắc. Người phụ nữ nhìn có vẻ hơi ngạt nhiên sau đó dùng chất giọng dịu dàng vốn có của người miền Nam: "Năm này là năm 1973 cháu ạ."
Nhận được câu trả lời, tôi liền cảm ơn rồi rời đi. Tôi thật không may mắn, chẳng những xuyên không mà còn trúng vào thể loại tâm lý mà con bạn tôi viết. Nơi tôi ở hiện tại đây chắn hẳn là Đà Lạt nhưng giờ tôi là người không nhà, không cửa so với người vô gia cư còn thảm hại hơn vài phần.
Lúc tôi đang ngồi rầu ri bên đường thì nghe được tiếng hô của cậu bé giao báo: "Ai báo đê, bản tin mới nhất trong ngày gia đình nhà họ Đinh vừa chuyển đến căn biệt thự cổ của Hộ Bá.. ai báo đê." Cậu nói. Nghe được thế tôi liền chạy lại lấy một tờ báo, trong bản tin nói rõ hơn về gia đình nọ đang cần tuyển hộ lý chăm sóc người tàn tật, họ còn nhiệt tình để lại cách thức liên lạc.
Quả là ông trời không bao giờ cắt đi đường sống của ai bao giờ. Tôi liền dựa theo đó mà liên lạc qua thư tín vừa mới gửi đi liền có người liên lạc lại: "Chúng tôi đã nhận được thư tín của cô nếu cô chiều nay có thời gian, vui lòng đến ngôi biệt thự phía sau đồi sẽ có người đến trao đổi với cô cẩn thận."
Thời tiết của Đà Lạt rất lạnh mà tôi lại mặc đồ ngủ hình thù kỳ quoạc không khỏi tránh được những ánh mắt kì lạ của những người xung quanh. Có thể có người nghĩ tôi thần kinh không chừng, thậm chí có một bà lão rất tốt bụng hỏi tôi có phải là người miền khác hay không nếu lạnh thì nhà bà ấy gần đây sẽ cho tôi mượn bộ váy của cháu bà. Nghe thế tôi liền đồng ý và bà ấy dẫn tôi đến nhà.
Thiết kế của những căn nhà ở đà lạt khi xưa rất khác hiện đại. Do ảnh hưởng của thực dân Pháp mà nhìn rất Châu Âu, căn nhà không rộng mà lại rất ấm cúng, đáng yêu. Do tôi chẳng biết cách nói giọng miền Nam nên chỉ có thể sử dụng giọng Bắc, sở dĩ tôi không nói giọng miền Trung là vì đơn giản nó rất khó để cho người miền khác hiểu. Bà ấy lục lọi trong tủ quần áo rồi cuối cùng lấy ra một chiếc váy kem.
Dài đưa cho tôi: "Cháu của bà đã ra Bắc học rồi, những bộ váy này đều là nó để lại. À bà đảng trí quên mất, cháu tên gì nhỉ?" Bà ấy nói.
"Dạ cháu tên là Tô Chu Sa, cháu là người gốc Trung vào đây thăm nhà ông bà nhưng lại lạc mất cha mẹ." Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi nói dối người già nhưng đây là tình huống bất trách. Bà ấy thấy thế liền hỏi tôi có nơi để ở lại qua ngày trước khi tìm được cha mẹ chưa vì buổi chiều mới gặp mặt nên tôi liền mặt dày ở lại.
Trưa ấy, hai bà cháu chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui. Thời này chưa có tủ lạnh đồ ăn đều là phải tươi mới, trưa nay có canh cà chua, trứng đúc, cá kho. Đã từ lâu tôi mới được ăn đồ ăn mà người khác nấu cho vì gia đình tôi trọng nam kinh nữ nên từ nhỏ những thứ tốt nhất đều được nhường cho em trai tôi.
Sau khi dùng cơm xong tôi liền thay bộ váy mà bà ấy đưa cho tôi. Tôi không phải là một cô gái ưu nhìn cũng chẳng nổi bật nếu muốn nói cái nổi bật thì có lẽ là chiều cao của tôi và mái tóc ngắn. Có lẽ do là người hiện đại nên khi ở đây tôi có một khí chất khác với nhiều người, trước khi đi tôi còn mượn một ít tiền của bà ấy hứa sau này khi tìm lại được cha mẹ sẽ trả và bà ấy cũng rất thoải mái với việc tôi mượn tiền. Con người Đà Lạt xưa tính cách thân thiện và điềm đạm, dịu dàng nên tôi rất biết ơn.
Tôi gọi một người xe kéo rồi đến căn biệt thự của gia đình nhà họ Đinh, trên đường đi người kéo xe đã hỏi rất nhiều: "Cô gái, cô là người nhà của gia đình đó à?" Ông ấy hỏi. Tôi liền đáp: "Dạ không, tôi đến để ứng tuyển vào vị trí hộ lý."
Con đường đến căn biệt thự đó rất đẹp, hai hàng cây xanh cao trải dài, con đường cũng rất rộng dường như thất rõ được sự giàu có của gia đình này. Tiếng xe kéo "lộp cộp." dần dần căn biệt thự cũng hiện ra trước mắt.
Khuôn viên cây xanh bao trùm, còn có nhiều loại hoa khác nhau. Căn biệt thự rất lớn được xây dựng từ đá chẻ và được kết dính lại bằng cát và vôi. Được sơn màu vàng nhạt, gạch ngói màu đỏ sẫm dường như những căn biệt thự thế này chỉ có giới thượng lưu mới có thể mơ tới được.
Gia tộc nhà họ Đinh là gia đình danh gia vọng tộc, chia thành nhiều nhánh khác nhau. Đối với gia đình họ thì buôn bán vũ khí và độc dược là quan trọng nhất. Cậu út từ nhỏ thông minh hơn người, am hiểu nhiều được kỳ vọng sẽ lên nắm dữ toàn bộ gia tộc nhưng vào một ngày đi chơi cùng với Đinh Kiệt người con trai cả mà hai chân tàn phế không đứng dậy được. Ngày ngày chỉ ở trong căn biệt thự này, từ một kẻ được người người ngưỡng mộ trở thành kẻ bị bỏ rơi, khinh bỉ.