Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 438











Anh giả vờ như con nít, Lục Ngọc cũng coi anh như con nít mà dỗ dành.

Ai biết Phó Cầm Duy lại không thỏa mãn, vươn tay ra, ôm Lục Ngọc vào trong lòng, hôn hai cái, nói: “Vậy em về sớm chút!” Uống say mới sẽ hiện rõ dục vọng chiếm hữu siêu mạnh của anh.

Phó Cầm Duy lấy gương xuống, bỏ ở bên giường, trong đôi mắt sắc lẹm tràn ngập khát vọng đối với Lục Ngọc, hầu kết chuyển động lên xuống, thấy Lục Ngọc im lặng, lại ghé tới hôn cô một cái, giống như không đủ vậy.

Trước đây Phó Cầm Duy cũng từng đi công tác, chỉ cần anh có thể về, nhất định sẽ về nhà sớm nhất có thể.

Cho dù là ngồi xe mấy ngày, anh cũng sẽ không nghỉ lại một đêm ở bên ngoài giữa chặng.

Sau khi hai người kết hôn, rất ít khi ngủ riêng. Lục Ngọc nói: “Ngủ đi!” Sau đó hôn anh một cái.

Ngay lập tức, mắt của Phó Cầm Duy bùng lên ánh sáng đặc sắc, tựa như có được một phần thưởng từ trên trời rơi xuống: “Anh mở mắt ra là có thể nhìn thấy em?”

Lục Ngọc ừm một tiếng.

Lúc này Phó Cầm Duy mới nhắm mắt lại, Lục Ngọc cũng thở phào một hơi.

Phó Cầm Duy say rượu cũng khá khó dỗ.

Lục Ngọc rón rén đóng cửa lại, mới ra ngoài. Trên người cô cũng bám chút hơi rượu, không khó chịu lắm.

Lục Ngọc đợi hơi rượu biến mất rồi mới quay về nhà họ Lục, lúc đi ngang qua phòng khác, nghe thấy anh rể hai ngáy như sấm.

Lúc Lục Ngọc về, mẹ Lục với Phó Chi đang thì thầm nói chuyện.

Hôm nay mẹ Lục bận rộn suốt, cũng có hơi buồn ngủ rồi.

Đợi thấy Lục Ngọc quay lại, nói với cô: “Khóa cửa chưa?”

Lục Ngọc nói khoa rồi, mùa đông nông thôn phải khóa mấy lớp khóa, nếu không không yên tâm.

Mẹ Lục lại ở bên cạnh nói: “Thật sự có hơi buồn ngủ rồi!”

Phó Chi nói: “Vậy em ngủ đi, chị với Lục Ngọc nói chuyện chút, không ảnh hưởng em ngủ chứ!”

Mẹ Lục nói: “Không có, hai người nói tự nhiên.”

Sau đó Lục Ngọc chui vào chăn, tay cô lạnh cóng, Phó Chi vội vàng ủ ấm tay chân cho cô. Bà ấy nói: “Như thế nào, Cầm Duy ngủ rồi?”

Lục Ngọc vâng một tiếng.

Phó Chi nói: “Trước đây mẹ đều không tin vào tình yêu, vừa nhìn thấy con với Cầm Duy hạnh phúc như vậy, mẹ mới thay đổi cách nhìn nhận của mình!”

Lục Ngọc bị nhắc tới có hơi ngại, qua loa nói một câu cũng ổn ạ.

Sau đó chuyển chủ đề, hỏi chuyện mở siêu thị mà cô quan tâm nhất.

Phó Chi nói: “Suy nghĩ siêu thị này do một người bạn ở nước ngoài viết thư nói cho mẹ biết, mẹ thấy trong nước vẫn chưa có, cảm thấy có thể sẽ kiếm được tiền!”

Lục Ngọc gật đầu, đâu chỉ là kiếm được tiền, siêu thị có thể xử sạch tất cả bán sỉ và bán lẻ, là vương giả trong sản nghiệp tiêu thụ.

Lục Ngọc nói: “Chỗ mẹ có tiền không? Nếu không có, con có thể lấy ra một chút.” Lúc đầu bà ấy cho Lục Ngọc một vạn, bây giờ cô vẫn mong muốn trả lại.

Càng huống hồ mẹ nuôi còn nhiều lần giúp đỡ chồng cô.

Phó Chi cười nói: “Tiền của con vẫn nên giữ lại bản thân con dùng đi, chỗ mẹ có tiền.”

Lục Ngọc vâng một tiếng: “Vậy nếu khi nào mẹ cần dùng, nhất định phải nói với con!”

Cuộc đời của Phó Chi trắc trở, có loại người nào chưa từng gặp qua? Vừa nghe thấy Lục Ngọc nói vậy liền biết là thật lòng thật dạ, trong lòng cũng ấm áp hơn, nói: “Mẹ biết rồi.”

Chó Chi nói: “Mẹ thấy mấy anh trai của Cầm Duy hôm nay ít nhất cũng có hai đứa con, cậu cả đã có ba đứa rồi, con không định cùng Cầm Duy sinh thêm một đứa.”

Lục Ngọc đỏ mặt: “Sao lại nói tới cái này?”

Nhưng Phó Chi lại thích chọc cô, liên tục truy hỏi.

Lục Ngọc qua loa nói: “Chuyện này xem ý trời đi!”

Hơn nữa nhà họ có một đứa con cũng rất tốt.

Thấy gò má của cô hơi phiếm hồng, Phó Chi nói: “Các con định ở huyện mãi?”

Câu này hỏi rất có kỹ xảo, Lục Ngọc vội khó hiểu nhìn bà ấy.

Phó Chi nói: “Bây giờ trong tỉnh đang xây nhà thương phẩm, làm quy hoạch lại bắt đầu xây tuyến đường sắt, mỗi ngày đều có thay đổi mới, bây giờ giá nhà lầu ở đó khá cao, nhưng mua nhà tặng hộ khẩu!”

Lục Ngọc nghe xong, tim đập thình thịch.