Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 424











Bà ta đưa hết hai nghìn tệ cho bác gái Lục, bây giờ bác gái Lục điên rồi, cho dù bức chế.t bà ta cũng không lấy được tiền. Tất cả mọi người đều đờ đẫn.

Mẹ chồng con dâu nhà họ Hàn oán trách lẫn nhau, ngay cả con trai cũng bất mãn với bà cụ Hàn. Đưa người vào bệnh viện nhưng không ai đi chăm, nhìn thấy bà ta liền nghĩ tới hai nghìn tệ bị lừa mất đó.

Cuối cùng vẫn là cô con gái đã gả chồng chăm sóc mẹ.

Lục Ngọc nói: “Những người khác thì sao?” .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Chị ba Phó nói: “Còn có thể thế nào, đều tới chỗ nhà tổ nhà họ Lục đòi tiền, oan có đầu nợ có chủ.”

Sau đó chị ba Phó lại thần thần bí bí nói với Lục Ngọc: “Đi cũng như không, bà ta đã thế chấp cả nhà và đất đi, nghe cảnh sát nói, giấy tờ này có hiệu lực, sau này nhà và đất đều là của người khác.”

Lục Ngọc hít một ngụm khí lạnh.

Tuy từng cảnh báo, nhưng người trong thôn vẫn ôm tâm lý thử vận may. Bây giờ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hối hận.

Lục Ngọc nói: “Em đi gặp trưởng thôn chút.”

Tiêu Thái Liên nói với mấy chị dâu: “Đi xem đi, trưởng thôn cũng nổi giận lắm rồi.”

Lục Ngọc trực tiếp đến ủy ban thôn, trưởng thôn ngồi ở đó phì phèo hút thuốc, mặt giống như già đi mười tuổi.

Ủy ban thôn tụ tập không ít người, đều là người bị lừa tiền, nước mắt nước mũi tèm lem.

Có người phụ nữ trên mặt còn có vết đỏ bàn tay, nhiều tiền như vậy đều mất hết, đối với mỗi gia đình mà nói đều là chuyện không thể chấp nhận.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy những người này ngày nào cũng tới, cũng có hơi nổi giận: “Các người đừng nói với chúng tôi nữa, khi đó thôn dùng trăm phương ngàn cách khuyên mấy người đừng bỏ tiền ở đó, mấy người cứ nhất quyết bỏ, bây giờ báo cảnh sát cũng báo rồi, còn muốn như thế nào?”

Thôn dân phẫn nộ nói: “Vậy chúng tôi chịu tổn thất lớn như vậy, thôn không quản?”

“Lúc cô kiếm tiền sao không nghĩ tới thôn, lúc lỗ tiền thì bảo thôn trả à?” Chủ nhiệm phụ nữ nói, những người này cũng nghĩ đẹp quá.

Người bị lừa tiền liền muốn thôn bồi thường tổn thất của họ. Thôn còn có chút tài sản, đặc biệt là máy kéo thuộc sở hữu của ủy ban thôn.

Nếu bán máy kéo đi, đủ bù lỗ cho mọi người.

Xuân Hoa khóc lóc sướt mướt, nói với trưởng thôn: “Bây giờ nhà chúng tôi không sống nổi, tiền đi học của con, tiền uống thuốc của cha mẹ, bây giờ đều dồn hết ở đây, sau này phải làm sao!”

Muốn trưởng thôn tìm cho chị ta một con đường sống, huyệt thái dương của trưởng thôn đau nhói.

Lục Ngọc ở bên cạnh im lặng, mới đầu mọi người không nhìn ra Lục Ngọc, bây giờ nhìn thấy, nói: “Lục Ngọc à, cô là người có bản lĩnh nhất thôn chúng ta, chúng tôi sau này phải làm sao?”

Lời vừa dứt, đám phụ nữ lại khóc hu hu.

Lục Ngọc nói: ‘Lúc báo cảnh sát, cảnh sát nói thế nào?”

Xuân Hoa vừa nghĩ tới chuyện này, hận tới nghiến răng ken két: “Con đàn bà đó đã sớm biết thân thích của mình không đáng tin, lại tự vay tiền bù lãi cho chúng tôi, nếu báo cảnh sát sớm, nói không chừng còn có thể tìm về!”

Người bên cạnh bổ sung: “Cảnh sát cũng hết cách, đi đâu tra, nhiều ngày như vậy rồi.”

Bây giờ cũng chỉ có thể tự chịu thôi.

Loại chuyện này cảnh sát đã quen rồi, nhưng đối với người trong thôn mà nói, là chuyện đòi mạng.

Mấy hôm nay, nhà nào nhà nấy đều ầm ĩ, có hai vợ chồng đánh nhau, có người đòi tự sát, còn có người muốn đi tìm bác gái Lục liều mạng, nói chung chưa từng ngừng nghỉ.

Lục Ngọc nói: “Các người đừng quá tin tưởng người khác!”

Ngay cả những người biết đầu tư cũng sẽ không vô duyên vô cớ cả tin một người đến mức lấy tiền cho người khác.

Thôn chỉ cần người ta đảm bảo vài câu đã tin sái cổ!

Nếu không phải trước đó Lục Ngọc ép họ, phải hơn nửa thôn đều bị lừa.

Bây giờ những người làm chân vịt kho đó đều thấy rất may mắn, may mà lựa chọn tin Lục Ngọc, bây giờ một tháng có thể kiếm được mấy chục tệ, tốt hơn đám người kia nhiều.

Chủ nhiệm phụ nữ bảo mọi người ra ngoài đợi, họ có chuyện cần nói riêng.