Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 364











Dựa theo địa chỉ này, tìm được một khu lều trong huyện.

Họ vừa tới đã có một bác gái nhìn thấy họ lạ mắt, ló đầu nhìn họ.

Lục Ngọc phóng khoáng nói: “Bác gái, chúng cháu tìm Vương Đại Toàn.”

Bác gái này nghe vậy, lập tức hỏi: “Cô cậu là thân thích của cậu ấy?”

Lục Ngọc hàm hồ gật đầu. Bác gái lập tức nói: “Cậu ấy còn có thân thích à? Cô cậu phải quản cậu ta một chút.” Sau đó nhiệt tình nói với họ chuyện của Vương Đại Toàn.

Một bác gái lắm chuyện, không thua gì tám nhân viên tình báo.

Chưa đầy nửa tiếng, Vương Đại Toàn mặc quần trong màu gì, họ cũng biết.

Bác gái đi vào gọi người, qua một lúc Vương Đại Toàn đi ra, là một người trung niên nghiêm túc, nếp nhăn chữ xuyên (川) giữa hai chân mày rất sâu, có thể kẹp chế.t muỗi.

Nghe bác gái trong khu lều nói, Vương Đại Toàn từng làm lính ở bộ đội, sau đó bị thương nên giải ngũ.

Những năm qua vẫn luôn không có công việc chính thức, thuộc tốp người nhàn hạ trong xã hội.

Vương Đại Toàn vừa thấy người tìm ông ấy là hai người trẻ, nói: “Cô cậu tìm tôi làm gì?”

Lục Ngọc lập tức nói: “Chú biết Phó Chi không? Bà ấy là mẹ nuôi của tôi, bảo tôi tới tìm giúp đỡ.”

Vương Đại Toàn và Phó Chi xấp xỉ tuổi nhau, năm đó cũng suýt chút ở bên nhau rồi.

Nhưng vận mệnh vô thường, Phó Chi là ánh trăng sáng trong lòng ông ấy, vừa nghe Phó Chi bảo họ tới, lập tức hỏi: “Bây giờ bà ấy như thế nào rồi?”

Thời gian dài mất tin tức của Phó Chi, bây giờ ông ấy cũng đã tới tuổi này, biết hai người không thể nữa. Chỉ là nghe thấy tên của bạn cũ ngày xưa vẫn rất kích động.

Lục Ngọc nói: “Bà ấy ở tỉnh, mọi thứ rất tốt.”

Từ sau chuyện làm lần trước, Phó Chi lại đi không về. Viết thư cho họ nói phải làm chút chuyện, lúc tết sẽ về ăn tết cùng họ. Vương Đại Toàn nghe xong, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, nói: “Cô cậu có chuyện gì cần tôi?”

Phó Cầm Duy nói: “Chỗ tôi cần người giao hàng! Chú còn quen ai khác không, tốt nhất là tổ chức một số người.” Chỗ họ cần giao hàng quá nhiều, trời nam đất bắc đều có.

Vài ba người không làm xuể.

Vương Đại Toàn d.a.o động. Ông ấy không có công việc chính thức gì, cộng thêm cơ thể cũng bị thương, không làm nổi việc quá mệt, áp vận hàng hóa ngược lại rất phù hợp với ông ấy.

Hơn nữa tình huống kinh tế hiện giờ của ông ấy cũng rất tệ, cần gấp một công việc, nói: “Cô cậu có yêu cầu gì với nhân viên không? Chỗ tôi quả thực có một số người phù hợp.”

“Người phù hợp” mà ông ấy nói đều là cựu chiến binh giải ngũ giống như ông ấy năm đó, bây giờ cũng không ổn định gì, có người về nhà làm nông, có người ở huyện làm việc lặt vặt.

Người ở lại huyện rất nhiều, lần trước bọn họ tụ tập cựu chiến binh phải có hơn ba mươi người, thế nhưng lại không gom đủ tám món.

Rõ ràng đều là đàn ông trai tráng sung sức một thời, nhưng lại sống không ra làm sao, lúc tụ tập, không khỏi có sự hoang liêu của anh hùng rơi vào đường cùng.

Lục Ngọc nói: “Đương nhiên được, nhưng chú làm quản lý của họ, nếu có chuyện gì, bọn cháu đều tìm chú.” Chịu trách nhiệm và quy tắc phải phân định.

Những người này đều là người thẳng tính, nếu nói rõ tình hình với ông ấy, ngược lại sẽ không tức giận.

Vương Đại Toàn nói: “Được, mọi chuyện cứ tìm tôi, chỉ là chỗ cô cậu có thể trả lương bao nhiêu?”

Lục Ngọc nói: “Hai mươi tệ một tháng.”

Trước khi tới, Phó Cầm Duy muốn nói ba mươi tệ, bây giờ chính là lúc thiếu người, Lục Ngọc lại từ chối anh.

Công việc này là kinh doanh lâu dài, không thể bây giờ nâng lương lên được. Lúc không bận lại giảm lương, sau khi tiêu chuẩn lương bổng không rõ ràng, sợ là các công nhân sẽ gây sự.

Hai mươi tệ thuộc mức lương bình thường trong xưởng. Nhưng Vương Đại Toàn nghe thấy lại có hơi kích động, ông ấy đã không nhận được công việc nào hai mươi tệ một tháng rất lâu rồi.

Những người có thu nhập không ổn định như bọn họ, mong muốn lớn nhất chính là có một công việc ổn định.

Cho dù trả mười lăm tệ ông ấy cũng cam tâm tình nguyện, hai mươi tệ đối với bọn họ mà nói đã là mức giá cao, dù sao hai mươi tệ cũng đủ thuê một người trẻ rồi.