Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 359











Từ sau khi đầu tư vào xưởng này, tiết kiệm chi tiêu, bây giờ mỗi ngày vừa mở mắt ra, nhiều công nhân và chi phí như thế, nghĩ thôi đã thấy sầu, cảm thấy mấy cọng lông trên đầu mình sắp trọc rồi.

Làm đương nhiên rất tốt, nhưng năm nghìn tệ một phút, tiền này kiếm đâu ra?

Phó Chi nói: “Chuyện này không cần cậu lo, tôi có thể đi làm thủ tục vay vốn!”

“Nhưng khoản vay trước đây còn chưa trả hết?” Thế chấp hai lần có thể sẽ có một vài vấn đề.

Lục Ngọc nói: “Hay là tôi bỏ thêm chút tiền gom góp.” Năm đó đúc bánh vàng cho mẹ nuôi, bà ấy còn cho cô một vạn, tiền này ngay cả Phó Cầm Duy cũng không biết.

Vẫn luôn ở trong tay Lục Ngọc, dù sao để đó cũng để đó.

Phó Chi lại nói: “Không cần, mẹ có người quen. Chuyện này mẹ có thể lo xuể, nhưng trước khi chuyện thành, không được nói với bất cứ ai.”

Chỉ sợ sau khi nói ra ngược lại sẽ có một số chướng ngại và biến cố.

Lục Ngọc với Lưu Bàng chắc nịch gật đầu.

Sau khi ước định xong chuyện này, họ náo nhiệt trở về, ăn một bữa đùi dê nướng ở nhà.

Lần này chỉ có mấy người họ, ăn tới rất thỏa mãn, ngày hôm sau, trời vừa sáng Phó Chi đã đi.

Ước chừng qua mười ngày mới về, dẫn tới thợ quay phim tới xưởng quay.

Còn lấy đi hai thùng sản phẩm nói phải về tiệm quay phim quay.

Lưu Bàng vẫn luôn bận rộn ở xưởng, muốn biết rốt cuộc này có thành hay không.

Nhưng anh ấy với Phó Chi là liên hệ đơn tuyến, cũng không rõ rốt cuộc chuyện này phát triển như thế nào.

Lại đợi một tháng, Phó Chi mới quay lại, lúc này đồng ruộng trong thôn cũng đã sắp thu hoạch.

Lục Ngọc là cán bộ thôn, lúc này chính là lúc bận rộn, cả thôn đều rất căng thẳng, ngay cả Tiểu Tích Niên cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng của vụ thu, Tiểu Tích Niên không tìm được mẹ cũng không khóc.

Hơn nữa đứa trẻ đã có thể ăn chút đồ ăn dặm, Lục Ngọc có thể nhẫn tâm cắt sữa rồi.

Tiểu Tích Niên quả nhiên rất ngoan, không hề khóc quấy, ăn uống cũng rất nghiêm túc.

Lục Ngọc bận chuyện vụ thu, Phó Chi quay về nói với Phó Cầm Duy gia tăng sản lượng, nói đã gửi tới bên kia thẩm duyệt, rất nhanh sẽ công bố.

Phó Cầm Duy nghe vậy, lập tức nói: “Con biết nên làm thế nào rồi!” Lưu Bàng ngây ngốc tại chỗ, chuyện này thật sự thành rồi?

Sau đó hỏi: “Chiếu mấy phút?” Phó Chi nói: “Bốn phút!”

Lưu Bàng hít vào một ngụm khí lạnh, bốn phút vậy tức là hai vạn tệ, đây là cược liều, thắng thì có tất cả, nếu thua, sợ là bán cả xưởng cũng không trả hết.

Vừa căng thẳng vừa hưng phấn, trong lòng chịu đựng dày vò không nhỏ.

Qua hai ngày, Phó Chi gọi điện thoại nói: “Thứ sáu sẽ chiếu, ở đài trung ương, khung giờ vàng.”

Lưu Bàng gật đầu: “Cháu biết rồi!” Cúp điện thoại, anh ấy đi đường cũng đánh cùng tay cùng chân.

Anh ấy quá căng thẳng, năm đó nếu xưởng này không có Lưu Bàng sẽ không thành, chính là anh ấy cật lực hỗ trợ mới làm thành dáng vẻ hiện tại.

Anh ấy đã dùng tâm huyết nhiều nhất để tưới lên xưởng này.

Lục Ngọc với mọi người cùng chuẩn bị vụ thu. Mấy hôm nay thức đêm làm.

May mà trong thôn họ có máy kéo thu lúa, sau khi lương thực phơi khô đựng vào bao, bỏ vào trong kho, máy kéo ban ngày vận chuyển lương thực. Có máy kéo, hiệu suất tăng cao.

Hôm thứ sáu, được chiếu như đã hẹn.

Lưu Bàng về nhà rất sớm, gọi tất cả bạn bè thân thích tới, còn mua chút đồ vịt.

Đồ vịt này cũng là nhà họ Phó làm, chỉ có cung tiêu xã bán.

Để mua cái này, hôm qua đã sớm đặt hàng với người ta, cung tiêu xã vốn không đồng ý.

Nhưng anh ấy dùng chút quan hệ, mới mua được nhiều.

Thấy Lưu Bàng thần thần bí bí, đám bạn từ nhỏ tới rất sớm, thấy anh ấy chuẩn bị nhiều đồ ăn đồ uống như vậy.

Người trẻ ở đây vừa đánh mạt chược vừa ăn, nhưng ti vi vẫn luôn mở.

Lưu Bàng ở bên cạnh hầu trận, chốc gọt táo, chốc lại bổ sung đồ ăn.

Mọi người ăn, chơi, đều quên mất Lưu Bàng gọi họ làm gì.

Qua một lúc, cha Lưu Bàng quay về! Đám bạn ngồi nghiêng méo xéo xiên đó của anh ấy thấy trưởng bối lập tức quy tắc đứng dậy.

Cha Lưu Bàng nói: “Gấp gáp gọi cha về như vậy làm gì?”

Đám bạn càng thêm tò mò, Lưu Bàng tụ tập mọi người tới làm gì.

Lưu Bàng nói: “Công ty chúng con đã làm , sắp lên ti vi rồi!” Lời vừa dứt, mọi người lập tức cười ồ lên: “Còn lên ti vi, sao cậu không nói lên mặt trăng chứ?”

Lưu Bàng nói: “Chính là lên ti vi!”