Hôm qua họ đã bán được những một trăm hai mươi lăm tệ.
Trưởng thôn chấn kinh, nếu dựa theo tốc độ này, chẳng bao lâu nữa họ có thể mua được máy kéo rồi.
Bán rau có thể bán được hơn trăm tệ, đây là điều trước kia họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lão giáo sư chính là lão giáo sư, làm một bộ hệ thống sinh thái bốn mùa tuần hoàn. Một số rau xanh thường, không ngừng sinh trưởng để đảm bảo cung ứng.
Trưởng thôn lập tức dọn ra năm mẫu ruộng tiếp tục cho lão giáo sư làm nghiên cứu sản xuất.
…
Công hội công chức của xưởng lò xo mới sáng sớm đã đi nói chuyện với cán bộ hậu cần: “Dạo này rất nhiều người đều hỏi sao người bán rau lại đặc biệt tới xưởng gang thép bán, họ cũng muốn ăn rau.”
Hi vọng cán bộ hậu cần tới giải quyết.
Tuy nói xưởng lò xo bọn họ không thể so với xưởng gang thép, nhưng cùng là công nhân trong xưởng, mỗi tháng lương không chênh lệch nhau nhiều.
Rau củ của thôn Đại Vũ, họ đều mua nổi.
Đừng thấy mùa hè mọi người đều không thích ăn rau, nhưng khi mùa đông tới, không có một món rau nào, họ cực kỳ muốn ăn.
Các bộ phận trong xưởng phát triển vô cùng hoàn thiện, đặc biệt là bộ đảm bảo hậu cần, đâu thể để người trong xưởng mình đi ngưỡng mộ người khác.
Xưởng gang thép với xưởng lò xo gần như vậy, đều so bì với nhau.
Áp lực dồn hết cho bộ hậu cần bọn họ.
Cán bộ hậu cần của xưởng lò xo nói: “Người ta muốn bày ở đâu thì bày ở đó, chuyện này không tiện nói!”
Công hội nói: “Nếu không được thì công hội bỏ tiền mua về trước, rồi bán cho mọi người. Hết cách, chuyện này không dàn xếp ổn, các công nhân không làm việc tốt được.”
Cán bộ hậu cần nói: “Nói cũng đúng, như thế này đi, tôi đi nói chuyện với họ! Bảo họ mỗi ngày đặc biệt mang một lô rau tới xưởng chúng ta, thử trước.”
Trước đây trong xưởng mua sỉ chăn bông, mua sỉ xác nhận đều là đồ tốt, họ đều làm như vậy. Nhưng những thứ đó đều là mặt hàng cần thiết, sao rau cũng có thể được đãi ngộ này. Cán bộ hậu cần không hiểu, nhưng mặc kệ như thế nào, xử lý chuyện trước rồi nói.
Người của công hội làm công tác rất tỉ mỉ, nói: “Mua nhiều dưa leo và cà chua chút, còn có măng, ớt, cà, rau khác phối kèm theo là được.”
Cán bộ hậu cần ghi lại yêu cầu của họ, định hôm nay sẽ tới đàm phán với người bán rau.
Tiểu Lưu hôm qua mua sáu mươi cân ớt, sáng nay đã bị đồng nghiệp bao vây: “Nghe nói công hội đi bàn chuyện mua rau, cậu từng mua, như thế nào, thật sự ngon như thế à?”
Tiểu Lưu nói: “Cực kỳ ngon!” Người nhà họ đều rất thích ăn cay, mua ớt xong, quay về lập tức ướp thành ớt ngâm tương, bên trong còn bỏ chút tỏi gì đó, không đợi ướp ngấm, tối đó đã bắt đầu ăn rồi.
Vừa cay vừa ngon, hôm qua không có đồ ăn gì ngon, chỉ có ớt đã ăn thêm mấy bát.
Hơn nữa ớt ngâm tương càng ngâm càng ngon. Hôm qua nhà họ đều ăn rất mãn nguyện! Nếu không phải khống chế, hôm qua đã ăn hết một nửa rồi.
Người trong xưởng đều biết nhà Tiểu Lưu làm ớt ngâm rất ngon. Vừa nghe anh ấy nói như vậy cũng hơi thèm; “Cậu mang theo không, tôi muốn nếm thử.”
Một người nói như vậy, người khác cũng hưởng ứng, dù sao thì là đồng nghiệp với nhau cả, Tiểu Lưu cũng không keo kiệt, nói có mang.
Mọi người rục rịch muốn ăn.
Thịnh tình khó từ chối, Tiểu Lưu chỉ đành mở hộp dưa muối của mình ra, ớt xanh ngắt ngâm trong nước tương.
Mọi người vội vã nếm thử một miếng, cũng không biết ớt này làm kiểu gì, trong thanh giòn mang theo vị the cay, cay khiến người ta cực kỳ sảng khoái.
Tới mùa thu đông, mọi người không có cảm giác thèm ăn gì, lại bị vị cay này làm cho đầm đìa mồ hôi, lại có một cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Tôi cũng mua một ít, sau này nhờ bác gái ướp giúp tôi nha!”
“Hoặc chúng ta hùn với cậu cũng được.”
Họ ăn một miếng, hận không thể lập tức ăn thêm một miếng cơm, người bình thường không làm ra được cái vị này.
Tiểu Lưu nói: “Cách làm không có gì mới lạ, chỉ là ớt ngon.”
Tiểu Lưu về nhà, mẹ anh ấy liền nhìn trúng mớ ớt này. Tiểu Lưu nói đã đặt năm mươi cân ớt, không sợ quá nhiều.